Toàn Showbiz Nghe Tôi Nổi Điên

Chương 67



"Ninh Lạc!"

Ninh Lạc chạy nhanh đến mức Lộ Đình Châu còn chưa kịp phản ứng, người đã vụt đi mất dạng.

Đám Tiền Đa Đa đều đờ người ra, cùng quay đầu nhìn theo bóng Ninh Lạc biến mất.

"Sao không giữ cậu ấy lại?"

Tiền Đa Đa ngẩn một lúc mới nhận ra Lộ Đình Châu đang nói với mình. Đối diện với ánh mắt không vui rõ mồn một của đối phương, Tiền Đa Đa chợt tỉnh ngộ, kêu oan: "Tôi thật sự không kịp phản ứng mà!"

Ai biết thằng nhóc này trong đầu nghĩ gì, sao lại trực tiếp đuổi theo chứ?!

...Nhưng nói thật một câu, cái vali đó đúng là nhanh thật.

Thực sự nhanh.

Còn có thêm lợi thế dốc lớn nữa.

Tạ Kha vẫn đang trong trạng thái kinh hoàng thái cực độ, chợt đằng sau truyền đến tiếng hô: "Này, đưa tay cho tôi!"

Cứu viện đến nhanh vậy ư?

Gã mừng rỡ quay đầu lại, nào ngờ chỉ thấy Ninh Lạc đang cưỡi vali trượt trên đường thì sốc tận óc, suy sụp hoàn toàn: "Cậu cưỡi cái gì mà đến vậy?"

Ninh Lạc không chấp nhận sự khinh thường của gã đối với vali của mình, lên tiếng kêu oan cho nó: "Vali mẫu mới nhất tôi mua đấy, kết hợp điện gió còn có gia tốc trọng lực đấy nhá! Tôi đổ hết điện sạc dự phòng vào đây rồi!"

Có biết cảm ơn không hả ông anh tà mị!

Tạ Kha không hiểu mô tê gì về kết hợp điện gió, chỉ cảm thấy mình sắp bị lắc chết trên lưng heo mẹ rồi, lắc đến chỉ còn nửa cái mạng. Chẳng màng xem Ninh Lạc có dùng được không, gã đưa tay về phía cậu, khó khăn vắt ra chữ:

"Tôi muốn... tôi muốn..." nôn!

"Gì cơ? Anh muốn anh muốn?" Ninh Lạc nghe không rõ, hét lớn đáp lại, "Anh muốn O Pao, anh muốn O Pao, sữa trái cây O Pao muốn muốn muốn?"

Tạ Kha trợn trắng mắt sắp ngất đi, người đã trượt xuống một nửa.

Dọa Ninh Lạc thất thanh hét lớn: "Tôi đùa thôi! Anh mau nắm tay tôi nhảy xuống đi, tôi có thể đỡ được anh!"

Tạ Kha nghi ngờ cái bản mặt hoa da phấn này: "...Cậu?"

Ninh Lạc thúc giục: "Nhanh lên, vali của tôi sắp hết pin rồi. Ây da! Anh có thể tin tưởng tố chất nghề nghiệp của một diễn viên không? Tôi quay cảnh võ thuật có ít đâu, đỡ anh chẳng phải như đỡ đẻ à?"

Mẹ kiếp, đây mà là nói tiếng người hả?

Tạ Kha còn đang giãy giụa, đột nhiên thấy Ninh Lạc chỉ vào gã hét lớn: "CHÚ!"*

Tạ Kha: "Gào linh tinh gì đấy? Tôi không dính dáng gì với nhà họ Ninh các người cả!"

Vừa dứt lời, bản thân đã bị hất văng ra ngoài, vẽ một đường parabol trên không trung.

Chưa bị văng bao lâu đã đâm bôm bốp vào cây, rồi trượt dọc theo thân cây xuống, ngồi chồm hổm lên đầu heo mẹ.

Thân mình lắc lư, ngất thẳng cẳng.

Ninh Lạc trơ mắt nhìn heo đâm vào cây, theo quán tính hất văng Tạ Kha ra ngoài, một người một heo một chết một bị thương.

"Tôi đã nói có cây rồi mà, sao không nghe tôi chứ."

Ninh Lạc định đi xem Tạ Kha thế nào, bắt đầu phanh chân.

Sau đó phát hiện cậu lại không phanh được nữa!

"ĐÉO MẸ TIÊN SƯ SAO LẠI LÀM ĐƯỜNG DỐC LỚN THẾ NÀY AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!"

Ba phút sau, Ninh Lạc vịn xương cụt khập khiễng trở lại hiện trường vụ án.

Lộ Đình Châu đang định đi tìm cậu, ngẩng mắt đã thấy người lấm lem bùn đất, mở miệng định nói.

Ninh Lạc hung dữ cắt ngang "Đừng mở miệng, đừng nói chuyện, không được lên tiếng."

Chu Kiều bên cạnh ngẩn người, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người.

Dù sao Lộ Đình Châu cũng là tiền bối trong giới, vậy mà Ninh Lạc có thể nói chuyện với anh ấy kiểu đó sao?

Ninh Lạc vốn không cảm thấy có gì, bị anh ta đánh giá như vậy, đột nhiên phát hiện mình hơi bất lịch sự, liên tục xua tay với Lộ Đình Châu: "Em em em không có ý đó, em chỉ là, chỉ là..."

【 Chết tiệt, nghĩ cớ gì bây giờ? Đáng ghét, đánh chết mình cũng không thừa nhận là xấu hổ giận dỗi! Ư AAAA MAU NGHĨ CỚ ĐI! NINH TIỂU LẠC, SAO BÁNH RĂNG SỐ PHẬN CỦA MÀY KHÔNG HỀ NHÚC NHÍCH, MÀ XÍCH SẮT CUỘC ĐỜI THÌ SẮP ĐỨT HẾT CẢ RỒI! 】

Vali bên cạnh bị kéo đi.

Hửm?

Ninh Lạc theo cánh tay nọ nhìn lên, thấy sườn mặt của Lộ Đình Châu.

Anh đang nói với Tiền Đa Đa: "Tôi đưa Ninh Lạc về trước."

Tiền Đa Đa nào còn đâu tâm trí quản mấy chuyện này, hiện đang vừa thống thiết gào tên Tạ Kha nằm dưới đất đến mức mười dặm tám thôn đều nghe thấy, vừa ấn ngực huỳnh huỵch, đã chuẩn bị hô hấp nhân tạo.

Nghe Lộ Đình Châu nói chuyện, chỉ ừm ừm gật đầu: "Được được được, hai người về nghỉ ngơi trước đi."

Lộ Đình Châu dẫn Ninh Lạc quay về.Sau khi đi ra khỏi tầm mắt mọi người, anh hỏi: "Hay là gọi xe đưa cậu về nhé?"

Mấy bước đường coi thường ai?

Ninh Lạc kiên quyết không chấp nhận đề nghị này, tư thế khập khiễng cố ý xoay lại: "Em ổn mà, em không sao hết."

Lộ Đình Châu: "..."

Lúc này rồi còn ra vẻ mạnh mẽ gì chứ.

Anh nói: "Cậu dừng lại đã."

Ninh Lạc không hiểu nhưng vẫn dừng lại.

Lộ Đình Châu tiến lên vài bước, đến gần cậu đứng yên.

Ninh Lạc nhạy cảm ngửi thấy Lộ Đình Châu có vẻ không xịt nước hoa, trên người là mùi thoang thoảng của nước giặt hòa với mùi nắng sau khi phơi.

Còn xen một chút mùi gỗ vì quen dùng nên vương vấn trên người, không ngửi kỹ sẽ gần như không phát hiện.

Sau đó gấu áo đằng sau của cậu bị vỗ vỗ: "Sao trên người toàn là đất thế này? Vẫn chưa phủi sạch."

Ninh Lạc nhìn chiếc áo phông trắng lần đầu mặc đã gặp xui xẻo, nhéo nhéo vải áo đằng trước: "Em về giặt..."

"Cậu biết ở đây không có máy giặt chưa?"

"...Giờ thì biết rồi." Ninh Lạc buồn bã như một người mập 150 cân.

Lộ Đình Châu nghiêng đầu một xíu, nhìn hàng mi dày của cậu, hỏi: "Đau không?"

Miệng Ninh Lạc không muốn chịu thua, nhưng nghĩ lại mình là người thế nào chẳng lẽ Lộ Đình Châu không biết, thế là lập tức cúi đầu xuống, nhăn mặt đáng thương: "Đau lắm... mông em bị ngã thành bốn mảnh rồi..."

Phàn nàn xong ngẩng đầu nhìn Lộ Đình Châu, bĩu môi, giọng nói mềm mại như đang làm nũng.

Lộ Đình Châu nhìn cậu một cái, đột nhiên rũ mắt dời đi, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.

Vài giây sau nhẹ nhàng thở ra một hơi, mở miệng, "Biết đau rồi lần sau còn làm vậy nữa không?" Anh nói, "Cậu cũng rút kinh nghiệm đi."

Ninh Lạc ậm ừ, nói nhỏ: "Em nhớ rồi... chúng ta về trước được không?"

Nghĩ đến dáng đi khập khiễng của cậu, Lộ Đình Châu nói: "Thật sự không gọi xe?"

Ninh Lạc lắc đầu nguầy nguậy: "Xấu hổ lắm, em không gọi xe đâu."

Lộ Đình Châu nhìn vali trong tay, lại nhìn Ninh Lạc, híp mắt lại.

Ninh Lạc: "Anh không phải định..."

Lộ Đình Châu đơn giản thô bạo xác nhận suy nghĩ của cậu: "Ngồi lên, kéo cậu về."

Ninh Lạc chầm chậm đánh một dấu hỏi.

Ninh Lạc: "Ừm, tuy là, nhưng mà... chúng ta trông có hơi ngớ ngẩn thì phải?"

Lộ Đình Châu mở miệng: "Mấy chuyện kiểu này cậu làm ít lắm à? Không ngồi thì để người của đoàn làm chương trình đến đón."

Nhoắng cái, Ninh Lạc quyết đoán ngồi lên ngay.

Giữa mất mặt trước Lộ Đình Châu và mất mặt trước đám đông, cậu vẫn phân biệt được.

Lộ Đình Châu kéo cậu đi về phía trước, hỏi: "Cái này thật sự có thể cưỡi được à?"

"Đương nhiên rồi, chẳng lẽ em chỉ dựa vào gia tốc trọng lực lao xuống thôi sao? Em bị ngốc đâu."

Lộ Đình Châu: "..."

Trước khi biết, anh thực sự nghĩ vậy đấy.

Thậm chí có lẽ tất cả mọi người đều nghĩ vậy, dù sao Ninh Lạc làm những chuyện này, trong sự nổ tung vẫn tồn tại một chút hợp lý.

Ninh Lạc chống tay trên vali nhìn anh, đột nhiên nói: "Hồi nhỏ em đi siêu thị sẽ thấy những đứa trẻ khác được mẹ cho vào xe đẩy kéo đi mua sắm, giống như ngồi trong một chiếc xe nhỏ vậy, lao tới lao lui, lúc đó em thấy ngầu lắm."

Lộ Đình Châu lặng lẽ nghe rồi 'ừm' một tiếng: "Vậy lúc đó cậu hẳn cũng rất ngầu nhỉ."

Ninh Lạc cười xoà, chợt không nói gì nữa mà nhìn biển báo trạm xe buýt cũ kỹ ở cuối con đường nhựa.

Lộ Đình Châu dường như hiểu ra điều gì đó.

Một lúc lâu sau.

"Nhưng họ chỉ được hưởng đặc quyền đó lúc nhỏ thôi, em bây giờ vẫn có thể, vậy chắc chắn em ngầu hơn họ tí xíu." Ninh Lạc ngồi trên vali, cười tươi rói, chân còn rất bận rộn giúp Lộ Đình Châu đẩy về phía trước, giảm bớt gánh nặng cho anh.

Má bị véo nhẹ một cái.

Lộ Đình Châu quay đầu lại nhìn cậu, cũng cong khóe môi lên, buông tay xuống: "Đúng vậy, mông cậu bị ngã thành bốn mảnh cũng không ảnh hưởng đến việc ngầu được."

Ninh Lạc: "...Gì đấy, không được nhắc nữa, mau quên đi!"

Hai người đi được nửa đường thì gặp Ninh Dương vừa nghe tin hớt hải đi tới.

Ninh Dương vốn muốn chất vấn Ninh Lạc rảnh rỗi sinh nông nổi xen vào làm gì, nhỡ đâu con heo mẹ đó đụng phải thì sao. Ai dè vừa thấy hai người, tất cả lời nói lập tức nuốt trở lại bụng.

"Hai người, đang làm gì vậy?" Hắn cố gắng hiểu hành vi của Ninh Lạc và Lộ Đình Châu.

...Nhưng xin lỗi, không thể hiểu nổi. Hắn là người bình thường mà.

Lộ Đình Châu nói: "Em trai anh bị ngã đau."

Ninh Dương: Người biết thì nghĩ Ninh Lạc bị ngã đau, người không biết còn tưởng hai ba con đi chơi du lịch đấy.

Sao lại nghĩ ra cái trò ngồi trên vali rồi kéo về vậy hả? Thiên tài quái đản nào đây!

Ngờ đâu vừa hỏi, Lộ Đình Châu liền đáp: "Tôi nghĩ ra đấy."

Ninh Dương: "..."

Tại sao bây giờ Lộ Đình Châu lại cho hắn một cảm giác điên loạn bình tĩnh?

Ninh Lạc ư ử gọi hắn: "Anh..."

Ninh Dương hỏi: "Em ngã đau chỗ nào?"

Ninh Lạc: "Mông, mông bị ngã nát rồi."

Ninh Dương có sáu dấu chấm muốn nói: "......"

Thoại rất tệ, kết quả rất đáng đời.

Ninh Lạc cho đến khi về đến phòng mới biết hóa ra bên cạnh cậu là Lộ Đình Châu và Hướng Bốc Ngôn ở.

Lộ Đình Châu hỏi: "Lúc tôi ở chuồng gà về phòng thay đồ, cậu không phát hiện tôi từ đâu ra sao?"

Ninh Lạc nghĩ một lúc: "Thật sự không."

【 Mải mê đấu mắt với Tiền Đa Đa mất. 】

【 Nhắc tới anh ta mới nhớ, giờ không phải đã hô hấp nhân tạo hôn môi với ông anh tà mị rồi chứ? Đáng ghét, mình lại không ở lại hiện trường, lỡ mất một trăm triệu! 】*

Lộ Đình Châu không bình luận về tiếng lòng của cậu.

-

Sự cố phát sóng trực tiếp lần này như thường lệ lại lên hot search, dù các dân cư mạng đã thấy quen thuộc không lạ...

Nhưng vẫn hơi lạ đấy nhé!

Cái gì mà #TổnggiámđốcCựThượngbị heomẹphátđiênđuổitheo, #Mànramắt cưỡiheocủatổnggiámđốcCự Thượng, #Heomẹphátđiênanhđãlàmsaiđiều gì, rồi còn cái gì mà #NinhLạcdùngvaliđuổitheoheo?

Các fan của Ninh Lạc đồng loạt giật thon thót.

Khoan, có gì không ổn.

Sao trong này còn có cả chuyện nhà mình?

Rất nhiều fan không xem trực tiếp nhấp vào liên kết liên quan. Nửa phút sau, đồng loạt bị sốc.

Bình luận nhiều like nhất: [ Gây quỹ mua cho bé Lạc quý báu một xe sữa Sáu Quả Óc Chó. Chẳng vì gì khác, chỉ để nhỏ bổ não tăng cường trí thông minh. ]

[ Lạc Lạc, não là vật dụng hàng ngày, không phải đồ trang trí đâu! ]

Rất nhanh trong nhóm của đoàn làm chương trình nhận được thông báo, nói rằng Tạ Kha đã được đưa đến bệnh viện kiểm tra, bước đầu xác định chỉ là trầy xước không có gì nghiêm trọng.

Theo lời Chu Kiều, nguyên nhân heo mẹ đột nhiên phát điên là do Tạ Kha vừa vào đã vô ý giẫm phải heo con, nhấc lên định ném lại thì bị heo mẹ phát điên húc văng ra, một đường chạy như điên.

Đoàn làm chương trình cũng coi như trong thời gian ngắn trải qua quá nhiều sóng gió, một lần sinh hai lần quen, đã có thể nhanh chóng giải quyết sự cố phát sóng trực tiếp lần này và tuyên bố vì an toàn sẽ loại bỏ nhiệm vụ cho heo ăn, buổi chiều vẫn phát sóng bình thường.

Còn Ninh Lạc, khi thử gặt lúa mì vào buổi chiều thì nhận được tin vui.

"Gì cơ?!" Ninh Lạc suýt ngất đi, "Cậu nói phóng viên muốn phỏng vấn, cho tôi lên tin tức?"

Hướng Bốc Ngôn bổ sung: "Không phải cậu, mà là chàng trai dũng cảm cưỡi vali đuổi theo heo."

【 Cảm ơn, cậu có thể câm miệng! 】

Phương Lộc Dã: "Hình như còn là lên kênh pháp luật, nói cậu anh dũng vô úy, xả thân vì nghĩa."

Môi Ninh Lạc run rẩy.

【 Không thèm lên kênh chết tiết đó nữa! Có ai Pinduoduo qua đây chém tôi một nhát* không! Nào, có ai không?! 】____

250 vote up tiếp nha~