Ninh Lạc lập tức đặt nông cụ trong tay xuống: "Tôi buồn đái gấp, cần phải đi giải quyết."
Phương Lộc Dã: "Không phải đi đái gấp mà là đi đái nhiều thì có!
Cậu vừa đi ba phút trước còn gì?"
Ninh Lạc ôm bụng, vẻ mặt đau đớn: "Trưa nay ăn trúng đồ trái dạ bị tiêu chảy. Đáng ghét, chắc chắn có kẻ ngấm ngầm rắc thuốc 'xuống dốc không phanh' ám hại tôi."
"Vậy sao, cơm tôi nấu còn đính kèm chức năng thuốc xổ cơ à?"
Ninh Lạc ngẩng đầu, thấy Lộ Đình Châu vừa ra khỏi cửa phòng đang tựa khung cửa nhìn mình, bảo cậu giải thích cho anh.
Lộ Đình Châu mỉm cười, giơ tay ra hiệu: "Nào Tiểu Lạc, nhìn thẳng camera nói xem, tôi bỏ thuốc vào món nào. Đưa lời khai của cậu ra đây."
Ninh Lạc đối diện với nụ cười không chạm đáy mắt của anh, chuông báo động hú inh ỏi.
Cậu run rẩy đưa tay, đặt lên ngực vẽ một trái tim: "Anh bỏ cho em thuốc yêu anh vô phương cứu chữa."
Lộ Đình Châu đứng sững tại chỗ.
Phải mất mấy giây mới nhận ra câu này là nói ra miệng chứ không phải tiếng lòng.
Dòng bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp lướt qua một loạt dấu hỏi và "aaaa", xen lẫn vài dòng phê bình có nội dung.
[ CP của tôi là quốc yến! Mẹ ơi, con gái mẹ thành công rồi, không phải ăn thịt vụn từ fan cp nhỏ bằng lỗ mũi nữa. ]
[ Thằng nhóc này, show bị hai người nắm trọn hết rồi, tính làm hẳn show hẹn hò luôn hả? Được lắm! ]
[ Ninh Lạc, dù cậu đội khuôn mặt đẹp trai nói lời tán tỉnh sến súa tôi cũng không thể chấp nhận. ]
[ Tao đã tra cung hoàng đạo của Lộ Đình Châu rồi, là cung Đất thật, ảnh thích kiểu này! ]
[ Chính chủ phát đường là hành vi gì đấy? Làm tôi tiểu đường online cmn luôn đây này. ]
[ Nói bon mồm thế chắc bình thường nói nhiều lắm nhỉ? ]
Lộ Đình Châu đứng thẳng, mở miệng nói: "Cậu..."
Ninh Lạc: "Hở? Em? Em sao?"
Hướng Bốc Ngôn đột nhiên rùng mình, phản xạ siêu chậm trực tuyến: "Ninh Lạc, có thể thu bớt mùi sến súa trên người không?"
【 Xin lỗi mina-san, gần đây lại nhập thêm hàng từ ông anh tà mị. 】
Lộ Đình Châu liếc mắt nhìn camera, kìm nén câu hỏi không hợp thời rồi nói: "Trước mặt khán giả phòng phát sóng trực tiếp còn dám cưỡi vali đuổi theo, sao một cuộc phỏng vấn lại sợ thế?"
Ninh Lạc nói có sách mách có chứng: "Giết người vì kích động và giết người có dự mưu là một chuyện sao?"
"..."
Lộ Đình Châu vừa định nói gì đó thì cửa vang lên tiếng động: "Xin hỏi, đây có phải nhà chàng trai đuổi theo heo không?"
Ninh Lạc: "..."
【 Không phải, anh tìm nhầm rồi! Mau đi đi! 】
Giây tiếp theo, giọng Tiền Đa Đa đầy nhiệt tình vang lên: "Đúng rồi đúng rồi, Ninh Lạc nhà chúng tôi đã đợi các vị lâu rồi, mời vào mời vào."
【 Tiền Đa Đa, tối nay tôi sẽ trùm bao tải đánh anh thành Tiền Tịch Tịch Tịch Tịch! 】*
Tiền Đa Đa đơ một lúc mới hiểu ra ý của câu nói này là đánh mình bẹp dí.
Dấu chấm lửng của anh ta dài cỡ vậy: ".............."
Cảm ơn nha, thằng này đang lạnh run rồi đây!
Phóng viên vừa vào, ánh mắt rơi vào chỗ mấy người tụ tập ở phía tây liền đi thẳng qua hỏi: "Ai trong các vị là Ninh Lạc?"
Hướng Bốc Ngôn trông như muốn hét lên 'nổ tung đi thực tại, tan vỡ đi tinh thần', rồi tung một đấm tẩm quất Ninh Lạc thành sao băng.
Phóng viên nghi hoặc: "Nhưng mọi người đều nói Ninh Lạc tóc đen mà, sao nhanh vậy đã thành tóc hồng rồi?"
Ninh Lạc trầm giọng: "Anh không hiểu đâu, Ninh Lạc thực ra bị hói phải đội tóc giả, mỗi ngày đổi một màu tóc."
Mọi người: ????
Có cần phải liều mạng thế để trốn phỏng vấn không vậy!
Tính toán của Ninh Lạc bay đến Siberia cũng vô dụng, Hướng Bốc Ngôn chính nghĩa túm cậu ra, đẩy về phía phóng viên: "Cậu ta mới là Ninh Lạc!"
Phóng viên: "Hả?"
Tuy anh ta nghi hoặc nhưng với tố chất nghề nghiệp trực tuyến, rất nhanh đã hiểu ra mọi thứ trước mắt, vô cùng cảm động: "Thì ra chàng trai đuổi heo của chúng ta không chỉ có một trái tim thiện lương, mà còn khiêm tốn hết nước, không muốn dễ dàng để lộ thân phận của mình, chỉ muốn làm việc tốt, chẳng mưu cầu danh lợi."
Ninh Lạc trầm tư một hồi rồi ép ra nụ cười nghề nghiệp: "Anh có thể nghĩ vậy đúng là quý hoá quá."
[ Ai dạy anh nghĩ vậy? Rốt cuộc là ai? ]
[ Đi xa quá rồi anh phóng viên ới. ]
[ Có phóng viên cho cậu ta bậc thang xuống, vậy mà khoé miệng thằng nhóc này khó kìm hơn cả AK. ]*
[ Ninh Lạc: Đa tạ nấc thang giáng trần. ]
Trong lúc hai người trò chuyện, Tiền Đa Đa đã hô hào tất cả khách mời và nhân viên đến nghe.
Ninh Lạc vừa quay người đã thấy sân nhỏ đen đặc người.
"..." Ninh Lạc khó hiểu, hỏi Tiền Đa Đa, "Anh đang làm gì vậy?"
Tiền Đa Đa ngồi hàng đầu, mỉm cười vỗ tay: "Bọn tôi đến lắng nghe sự tích vinh quang của chàng trai đuổi heo, thấm nhuần ánh sáng thánh thiện dũng cảm, không ngại gian khó."
Phương Lộc Dã hạ thấp giọng nói với Ninh Lạc: "Để tôi dịch cho, chính là đến xem cậu hoá thân làm chúa hề đấy."
Ninh Lạc nghiến răng: "Dịch hay lắm, lần sau khoá mõm giùm."
Phương Lộc Dã tặc lưỡi thành tiếng: "Vầy là chú không hiểu chuyện rồi, bọn anh muốn có cơ hội còn không được đây này."
Ninh Lạc nhìn nụ cười hả hê treo trên khóe miệng cậu ta, bực mình nhưng chỉ bực nhẹ thôi.
【 Đợi đấy, tôi về sẽ treo cổ trước cửa nhà cậu, dọa cậu sợ chết tươi luôn. 】
Phương Lộc Dã: "..."
Nhìn cái tài hèn sức mọn của mi kìa.
Cuối cùng Ninh Lạc vẫn ngồi xuống trước mặt mấy trăm người trong sân, lúng túng nhưng không mất lịch sự mỉm cười nhìn anh bạn phóng viên đối diện.
Phóng viên lấy ra bài phỏng vấn đã chuẩn bị từ sớm, cười nói: "Không sao cả, đừng căng thẳng, chúng ta cứ mở lòng nói chuyện là được."
Ninh Lạc giơ tay hỏi: "Thầy ơi, cái lòng này phải mở to đến mức nào ạ?"
Câu hỏi vừa vọt ra, phía dưới đã có người nhịn không được cười.
Phóng viên bối rối nhưng vẫn phụ họa: "Ừm, không cần giơ tay, cũng không cần gọi tôi là thầy, cứ gọi tôi là Tiểu Lưu. Đã là phỏng vấn đương nhiên càng to càng tốt, chúng ta thành thật đối diện với mọi người."
Ninh Lạc như có điều suy nghĩ: "Em hiểu rồi."
Tiền Đa Đa đột nhiên dâng lên loại dự cảm bất ổn, lẩm bẩm: "Mình cứ cảm thấy Ninh Lạc khi động não suy nghĩ còn đáng sợ hơn cả khi để não ngủ yên. Thằng nhóc này chắc chắn không nghĩ chuyện tốt lành gì."
Ninh Lạc nghe thấy, lén nguýt anh ta một cái.
【 Nhìn bản mặt anh thèm đấm kinh... Cái này sẽ phát trên kênh pháp luật, tôi sao dám nói bậy. 】
Tiền Đa Đa nghi hoặc: Kênh pháp luật? Kênh pháp luật gì?
À, đúng rồi, khi phóng viên Tiểu Lưu liên lạc với mình có nói, cái chương trình đài phát thanh làng họ đúng là liên quan đến pháp luật.
Ninh Lạc hoàn toàn không biết sự thật đang cần cù nỗ lực diễn, thậm chí còn không để lại dấu vết khẽ xoay người, để lộ mặt phải của mình trước ống kính.
【 Đúng, cứ quay thế, quay mặt phải của tôi, mặt phải tôi đẹp hơn, mặt phải mạ vàng, hê hê! 】
Phương Lộc Dã: "..."
Không ai thay trời hành đạo thu phục Ninh Lạc à?
Chịu hết nổi rồi.
Phóng viên Tiểu Lưu phỏng vấn trực tiếp: "Mặc dù cuối cùng không thành công nhưng ngay khi con heo mẹ xổng chuồng, cậu đã đuổi theo, tinh thần dũng cảm này đáng để tất cả dân làng học tập, khoảnh khắc cậu ra đi liệu có suy nghĩ gì không?"
Ninh Lạc mỉm cười: "Lúc ấy trong đầu chỉ nghĩ đến cứu người, không có bất cứ suy nghĩ nào khác."
【 Tôi - Long Ngạo Thiên, thề sống chết bảo vệ Lưu Ba Nhi, mang cậu ấy dũng cảm vượt trời cao! 】*
Khóe miệng Hướng Bốc Ngôn nhếch lên, quay đầu đi không nhịn được cười.
Phóng viên lại hỏi: "Lần mạo hiểm cứu người này nghe nói cậu cũng bị thương, vậy liệu rằng lần sau cậu có đưa ra quyết định tương tự không?"
Ninh Lạc nghe nửa câu đầu, nụ cười dần biến mất, thi thể lạnh lẽo. Đến nửa câu sau mới dần dần ấm lại.
【 Dọa mình ỉa trong quần, may mà không hỏi bị thương ở đâu, hừm, khá lắm, chàng trai có triển vọng, câu hỏi hỏi đến độ vết bầm trên người tôi cũng nhạt đi. 】
Khóe miệng Tiền Đa Đa giật một cái.
Đờ phắc, anh ta lén cho cậu dùng tinh chất làm trắng da mờ thâm chắc?
Ninh Lạc không nghe được tâm tư của Tiền Đa Đa, bằng không chắc chắn sẽ xảy ra một cuộc đấu đối đầu giữa hai người đàn ông.
Cậu nghiêm túc trả lời câu hỏi của phóng viên: "Lần sau tôi sẽ cân nhắc kỹ lưỡng sức lực của mình trước rồi mới giúp đỡ người khác, lượng sức mà làm, không liều lĩnh vậy nữa."
Phóng viên cảm thán: "Đúng là một chàng trai đuổi theo heo dũng cảm, mang phẩm chất dũng cảm của thế hệ trẻ hiện đại!"
Ninh Lạc ngượng ngùng: "Anh quá khen rồi."
【 Tôi không chỉ có phẩm chất dũng cảm, mà còn đặc biệt biết ơn và lịch sự, khi gặp lại ông anh tà mị sẽ nói một câu "tôi thật sự rất biết cảm ơn" và "thật là thén kìu". 】
【 Đợi khi anh ta trả lời, tôi sẽ dùng phẩm chất giao tiếp tuyệt đỉnh của mình để đáp lại một câu, "anh đang sủa quần què gì vậy". 】
Tiền Đa Đa vỗ tay: Đại sư thông tuệ!
Nếu thế thì phải nói mình còn siêu nhân ái, bây giờ muốn nói với đại sư một câu "Ngài có ổn không đấy?"
Anh ta vừa vỗ tay, tất cả mọi người đều bắt đầu làm theo, hiện trường đột ngột vang dội tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Hướng Bốc Ngôn ngồi xổm tê cứng chân nên đứng dậy dậm chân. Tất cả mọi người đằng sau như sóng biển từng đợt đứng lên, vẫn không quên vỗ tay, khuôn mặt ngập vẻ phấn khích tán dương.
Nhóm hậu cần hiểu nhất về chốn công sở, vừa vỗ tay vừa hô lớn: "Nói hay lắm! Nói quá đúng!"
"Đúng vậy, quá đúng!"
"Ninh Lạc là tấm gương của chúng ta!"
"Noi theo tấm gương, nỗ lực đuổi heo!"
Ninh Lạc cầm micro nhìn đám đông đứng lên vỗ tay, bỗng dưng không biết làm sao.
Lát sau lại lặng lẽ đặt micro xuống, bối rối nhìn về phía phóng viên: "Vậy... cuộc phỏng vấn của chúng ta kết thúc rồi à?"
Hai mắt phóng viên tối sầm.
Không phải, ai nói kết thúc rồi? Chưa kết thúc mà.
Các người tự dưng triển luôn đoạn kết của cuộc phỏng vấn là thế nào?
Phóng viên mơ màng kết thúc, khi được mọi người tiễn ra ngoài vẫn còn chưa kết nối được lại mạng, suýt vấp ngưỡng cửa.
Ninh Lạc đỡ anh ta, ghé lại gần nhỏ giọng hỏi: "Chương trình của các anh khi nào phát sóng, ở kênh nào thế? Phải biên tập bao lâu?"
【 Nói lẹ lên, để ba mẹ tôi né đẹp không tì vết! 】
Phóng viên càng mờ mịt hơn: "Hả? Tối nay là phát rồi."
Viết bài rồi phát thanh thôi mà, có gì phức tạp đâu.
Ninh Lạc nghiêm trang kính nể: "Hiệu suất quá!"
【 Không hổ danh kênh pháp luật! 】
Lúc này cậu vẫn chưa biết mình sẽ trải qua những gì.
Cho đến 6 giờ tối.
Loa lớn treo trên cột điện cổng làng đột nhiên vang lên, truyền đến giọng nói quen thuộc, bắt đầu ngâm nga sâu lắng: "Hôm nay, chúng ta hãy cùng chứng kiến sự tích anh dũng của một chàng trai đuổi theo heo."
"Cậu ấy là người đuổi heo vô úy. Cậu ấy, là thần hộ mệnh của dân làng. Cậu ấy dùng chiếc vali của mình xây nên một bức tường an toàn khó vượt qua cho làng Hoàng Hoa chúng ta!"
"Cậu ấy, chính là chiến sĩ đuổi heo của chúng ta hôm nay, người xông pha trên vali!"
"Ninh——Lạc——!"
Loa phát thanh văng vẳng trên bầu trời làng Hoàng Hoa, âm vang mãi không thôi.
[ Má ơi hahahahahahahahahahahahahahahahahahahaha, con mẹ nó thế này mới gọi là social dead chứ! ]
[ Cuối cùng cậu cũng có ngày hôm nay. ]
[ Tính bức hại Ninh Lạc hả? Hay vl, thích xem, thêm nữa đi! ]
[ Vãi cứt, chương trình này không chỉ khách mời điên mà cả nhân viên và dân làng cũng điên nốt! ]
Ninh Lạc bóp chặt nhân trung.
Trong một khoảnh khắc, cậu cảm thấy mình hệt như xuyên không lần nữa.
Không thì sao lại nghe thấy thứ hoang đường thế này!
Tại sao thế giới này lại tồn tại nhiều thứ thần kinh hơn cả tóc rụng của cậu!
Không cần nghe kỹ, Ninh Lạc đã nghe thấy tiếng cười ma quái kha kha cạc cạc ha ha hề hề của mọi người trong sân, âm thanh vòm 3D như một đợt sóng âm oanh tạc.
Bên ngoài sân bỗng vang lên động tĩnh.
"Đại ca, chính là đây!"
"Chúng ta đến rồi! Chính người trong sân đang thách thức địa vị giang hồ của đại ca!"
"Đại ca, đến lúc chúng ta phải hạ chiến thư rồi!"
Ninh Lạc nhìn kỹ, lập tức bị kiểu tóc HKT* năm màu bảy sắc đâm đau mắt, muốn vứt mẹ cả nhãn cầu đi không cần nữa.
Đại ca của đám HKT đó đi nghiêng ngả trên đôi giày hạt đậu, đảo mắt nhìn Ninh Lạc lên xuống: "Là chúng mày? Dám công khai phát bài hát thành danh giang hồ của anh Hổ tao, muốn quyết chiến trên đỉnh Tử Cấm Thành phải không?"
Ninh Lạc ngơ ngác: "Quần què gì vậy?"
Anh Hổ hất cằm, hừ một tiếng rồi phẩy tay: "Các anh em, cho đám người này chút chấn động giang hồ, để chúng nó biết thế nào là thế giới phù hoa chói loà con mắt, làm người sau này phải khiêm tốn!"
"Quẩy lên!"
"Bụp"
Ô nhiễm ánh sáng xuất hiện ở cửa sân, đỏ cam vàng lục lam chàm tím.
Anh Hổ tự tin cất giọng: "Anh đây muốn hôn cô gái nóng bỏng nhất, làm con sói hoang dã nhất! DJ, lên nhạc!"_____