Ninh Lạc nhìn động tác của anh, đầu óc trống rỗng, vô thức nuốt nước bọt.
Âm thanh hơi to, ít nhất trong sân nhỏ yên tĩnh cũng bị micro thu vào.
[? Cậu không bình thường! ]
[ Anh Lộ quyến rũ thế này mà cưng không lên hả? Xông lên đi Ninh Lạc! ]
Cậu nhìn đầu ngón tay Lộ Đình Châu lướt qua xương hàm, dừng lại ở vị trí hơi lệch về bên trái khóe môi, nhẹ nhàng mơn trớn một chút.
———Nếu lúc đó Lộ Đình Châu cúi đầu mà nghiêng đầu xuống xíu nữa thì bọn họ đã thực sự hôn nhau rồi.
Kết luận này làm cả người Ninh Lạc tê dại, điều làm cậu tê dại hơn là ánh mắt của Lộ Đình Châu.
Đôi phượng nhãn dài hẹp phủ một tầng màu tối, sâu thẳm như mực ẩn chứa sóng dữ, như muốn hút người ta vào trong.
Lộ Đình Châu nhanh chóng mỉm cười. Anh vừa cười, cảm xúc khiến Ninh Lạc trực giác thấy không ổn đã thu hết vào đáy mắt, rồi tay dừng ở khóe môi buông ra.
Tiến tới bóp má Ninh Lạc, dùng chút lực kéo ra ngoài, khẽ cười:
"Cố tình chiếm hời từ tôi nhỉ."
Không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định.
Ninh Lạc đỏ mặt, má bị kéo, nói ú ớ: "Em không, không có."
"Không có? Cậu nói không có là không có sao?" Lộ Đình Châu nhướn mày, cắn chữ có ẩn ý, "Vậy để tôi chiếm lại nhé?"
Ninh Lạc sau khi hiểu ra ý nghĩa câu nói này, lập tức thất thần.
Bình luận liên tục bùng nổ.
[ Chiếm lại đi! Ninh Lạc, đến thế rồi mà cưng không xông lên? Cưng có phải đàn ông không? ]
[ Aaaa em biết mà, ánh mắt anh Lộ nhìn bé Lạc thực sự quá mê đắm, như muốn ăn tươi nuốt sống người ta ấy. ]
[ Lộ Đình Châu, anh thừa hưởng bản tính con công của thằng em cuối cùng cũng xòe đuôi hở? Được lắm, tiếp tục cưa cẩm ẻm đi!]
[ Giường của em có thể trống trơn, nhưng tối nay giường hai người phải động đất cấp 10! ]
Lộ Đình Châu thấy Ninh Lạc ngốc mất rồi, thế là nhéo má kéo lên một chút, từ mũi phát ra ý cười: "Hửm?"
Phản ứng đầu tiên của Ninh Lạc không phải từ chối, không phải giải thích cho mình, mà là:
"Không, không hay lắm, có camera..."
Phương Lộc Dã: ???
Cậu ta hét lớn: "Mẹ kiếp, hai người thật sự coi như tôi không tồn tại phải không!"
"Nếu em không nói," Lộ Đình Châu dừng một chút, hơi tiếc nuối, "Thì thật sự không có gì tồn tại cả."
Ninh Lạc điên cuồng gật đầu trong lòng.
Phương Lộc Dã ấm ức, Phương Lộc Dã không phục.
Cậu ta quay đầu hét vào trong nhà: "Anh Ninh Dương, mau ra đây! Anh em sắp bắt cóc nhà anh rồi!"
Ninh Dương gặt lúa cả ngày tay chân đau nhức uể oải đi ra từ trong nhà: "Cậu đang nói gì vậy?"
Phương Lộc Dã giơ tay mách lẻo: "Thầy Ninh ơi, em tận mắt thấy họ chơi hôn nhau trong rừng cây nhỏ, còn dùng lời lẽ xúc phạm người độc thân như em, thầy phải làm chủ cho em!"
Ninh Lạc gấp đến nỗi chạy đến bịt miệng cậu ta, liên tục giải thích: "Không hôn được, không hôn được!"
【 Đáng ghét, sao lại không hôn được chứ, cơ hội tốt thế để chiếm hời làm lưu manh mà! 】
Cậu tiếc nuối trong lòng.
Mọi người: "..."
Lộ Đình Châu lấy tay che miệng, xoay đầu đi, để tóc mái rũ xuống che mặt.
Phương Lộc Dã thề, anh cậu ta chắc chắn đang cười.
Anh ơi, anh thực sự đã thay đổi rồi!
Anh không những không đấm chết thằng chiếm hời của mình mà còn thấy nó thú vị!
Ninh Dương mệt đến độ não không quay nổi, phản ứng mất hai ba giây: "À, hôn nhau à... Cái gì, hôn nhau?!"
Ánh mắt hắn sắc lạnh như ánh mắt nghiêm khắc của giáo viên chủ nhiệm quét qua quét lại giữa hai người: "Ai hôn ai? Ai hôn ai!"
Phương Lộc Dã: "Ninh Lạc hôn anh em."
Ninh Lạc vẫn đang giãy giụa: "Tôi nói rồi tôi không hôn mà!"
Phương Lộc Dã: Phì, cậu là muốn hôn nhưng chưa hôn được thì có!
Ai ngờ, ánh mắt Ninh Dương lập tức dịu đi: "Ồ, là Ninh Lạc chủ động à."
Vậy không sao rồi.
Em trai hắn không có khuyết điểm nào khác, thích làm người háo sắc thì sao?
Ninh Dương đã nhìn ra được, Lộ Đình Châu có bao nhiêu tâm cơ cũng không bịt nổi cái tổ ong bầu ngốc nghếch của Ninh Lạc, có sức mà chẳng biết dùng vào đâu.
Đã kỳ hai rồi, Ninh Dương còn tưởng Lộ Đình Châu lợi hại lắm, có thể câu em hắn đến mức phát điên.
Kết quả thì sao? Hừ.
Với đứa thiếu tâm cơ như Ninh Lạc, đi ngầm hoàn toàn vô dụng, phải đi chính diện.
Nhưng Ninh Dương hoàn toàn không định nói những điều này với Lộ Đình Châu, mang tư thế kiêu ngạo của anh rể liếc mắt nhìn vua màn ảnh, mắt trái viết "có thể để em trai tôi chiếm hời", mắt phải viết "bay sướng chết đi được".
Lộ Đình Châu: "..."
Phương Lộc Dã nhìn trái nhìn phải, phát hiện không ai nói nữa.
Đùa, không ai lên tiếng cho cậu ta à?
Bối phận của Ninh Lạc sao có thể xếp trước cậu ta được, cậu ta không phục!
Cổng sân nhỏ bị đẩy ra.
Giọng nói mệt hơn cả Ninh Dương, vô lực hơn, vô lực đến mức như nam chính truyện ngược tâm ti tiện cầu xin tình yêu móc mắt hoán thận, bị tổng giám đốc chà đạp chân tình còn bị người trong mộng chặn đường cướp tình vang lên: "Sao các anh đều ở đây vậy?"
Mọi người quay đầu nhìn, thấy Chu Kiều kéo lê thân thể đi tới.
Phương Lộc Dã chào hỏi anh ta: "Anh từ bệnh viện về rồi à, tình trạng Tạ Kha thế nào?"
Chu Kiều trưng vẻ mặt khác thường, biểu cảm khi nhắc đến Tạ Kha vô cùng mất tự nhiên, ẩn chứa tức giận: "Không sao cả, bác sĩ nói ngày mai có thể về quay phim rồi."
【 Mình cảm thấy anh ta có lẽ nghĩ bản thân chết còn hơn. 】
Lộ Đình Châu tỏ ý đồng tình.
Trên mạng tràn ngập video Tạ Kha cưỡi heo, bên Cự Thượng xóa cũng không xuể, làm bọn họ tức chết mất.
Chu Kiều về rồi, mọi người vừa trò chuyện vừa vào nhà.
Ninh Lạc chậm rãi đi phía sau, lòng bàn tay đột nhiên bị cào nhẹ, hơi ngứa.
Cậu co ngón tay lại quay đầu nhìn, chạm phải ánh mắt mang cười của Lộ Đình Châu.
Lộ Đình Châu cầm điện thoại cho cậu xem: "Muốn thêm gì? Vẫn chưa nói với tôi."
"..."
Ninh Lạc tắt mic, thì thầm: "Thêm anh vào."
[ ? Cậu có biết mic của Lộ Đình Châu cũng có thể thu âm không? ]
[ Hai người lại coi giang cư mận là một phần trong trò chơi phải không? Bé thích xem, thêm nữa đi! ]
[ Yoooo~ thêm~ anh~ vào~ bé Lạc nói chuyện sao còn có dấu sóng nữa ta. ]
[ Xem Ninh Lạc phát bệnh nhiều quá, thấy ẻm bình thường thế này tao bắt đầu cảm thấy mình không bình thường rồi. ]
[ Tại sao Ninh Lạc có thể có cp, tao bình thường hơn nhỏ vạn lần mà không ai rớ! Có ai nhận đơn nỗi cô đơn của bổn tiểu thư không? ]
Đàn em thò đầu thò cổ ra bên ngoài cửa thấy mọi người đi xa, quay đầu lại thông báo với anh Hổ: "Anh ơi, họ đều đi hết rồi, chúng ta chuồn thôi!"
Anh Hổ chỉ vào những camera bao vây 360 độ trước mặt họ, suy sụp tuyệt vọng kêu than: "Chuồn cái gì, ba triệu người đang xem kìa!"
Đàn em cũng tuyệt vọng khôn tả: "Chúng ta thực sự phải làm xong bài tập sao?"
Anh Hổ nghẹn ngào: "Cả đời này tao chưa từng chịu ấm ức thế này."
Ấm ức nhất là, có người lại dám lén lút yêu đương trong lúc họ làm bài tập. Gã nghe thấy hết, hai tai đều nghe thấy hết!
He-phì! Khinh bỉ hành vi này!
-
Quả nhiên hôm sau Tạ Kha đến.
May là lúc đó Ninh Lạc kêu gã quay đầu, không bị quay chính diện đâm vào cây, chỉ hy sinh gương góc nghiêng.
Hôm nay là một ngày u ám, nóng nực như lò hấp.
Ninh Lạc đang kéo Chu Kiều đi câu cá, Hướng Bốc Ngôn nghe thấy cũng muốn đi theo.
Hướng Bốc Ngôn hất cằm, tóc hồng bay trong gió: "Tôi nhất định phải quyết chiến phân cao thấp với cậu!"
Ninh Lạc: "Ok chơi."
【 Cậu là người đàn ông duy nhất trên thế giới này dám nói chuyện với tôi như vậy, hừ, tôi nhường cậu một bước, cậu đừng có mà không biết đủ. 】
Hướng Bốc Ngôn: "..."
Chịu hết nổi rồi, đống dầu* cậu nhập từ Tạ Kha vẫn chưa trút hết à?
*Ý chỉ làm màu, ra vẻ, cố tỏ ra ngầu, đẹp, quyến rũ hay dễ thương nhưng không hợp độ tuổi hoặc cách diễn thiếu tự nhiên.
Đang nghĩ thì bản thân đương sự xuất hiện.
Tạ Kha vừa nhìn đã thấy tay Ninh Lạc khoác lấy cánh tay Chu Kiệu, giọng bong bóng trầm lạnh: "Chết tiệt, buông ra, chỉ có tôi mới được chạm vào em ấy."
Mọi người: "..."
Má, vẫn phải là bản chính hãng, mùi này thật đậm.
Ninh Lạc ngẩng đầu nhìn trời.
【 Trời sắp mưa à? Không, sắp mưa dầu rồi! 】
Không chỉ họ, ngay cả khán giả cũng chịu không nổi.
[ Tao như bị trúng ảo giác thấy "em là yêu tinh chọc người". ]
[ Quả nhiên khoảng cách tạo nên vẻ đẹp, trước đây tao nhìn ảnh Tạ Kha còn hét 'chồng yêu', giờ chỉ muốn hét 'đồ đàn ông màu mè chết xa ra đừng chết trước cửa nhà tôi'. ]
Sắc mặt Chu Kiều không tốt mấy, vì camera nên không nói gì nhiều, chỉ là cũng không muốn nhìn Tạ Kha thêm, kéo kéo Ninh Lạc: "Tiểu Lạc, chúng ta đến ao trước đi."
Tạ Kha nắm chặt tay anh ta, nhìn chằm chằm vào mắt Chu Kiều, cảnh cáo: "Chu Kiều, đừng quên lời anh đã nói với em."
Sắc mặt Châu Kiệu biến đổi, trong mắt lóe lên vẻ xấu hổ giận dữ, nén giọng nói: "Tôi không phải là gì của anh cả."
Hướng Bốc Ngôn mù tịt, hoàn toàn không biết hai người đang đánh ám hiệu gì.
Lúc này, bình luận viên chuyên nghiệp Ninh Lạc online.
【 Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm đọc tiểu thuyết, mình đoán đêm qua hai người này nhất định đã xảy ra tranh cãi kịch liệt, một người nói "mẹ kiếp, đừng quên thân phận của cậu, cậu chỉ là minh tinh nhỏ nhoi được tôi bao dưỡng mà thôi", tiến hành sỉ nhục nhân cách. 】
【 Chu Kiều đương nhiên lãnh đạm không khuất phục, hung hăng tát Tạ Kha một cái, hét lớn "bao nhiêu năm nay anh chỉ xem tôi là một món đồ phải không", rồi phẫn nộ rời đi. 】
Hướng Bốc Ngôn nhìn kỹ, má ơi đúng thật là vậy!
Trên mặt Tạ Kha bị phấn nền che, thật sự có một vết tát, không nhìn kỹ không nhận ra.
Biết vậy tối qua đã đến bệnh viện hóng bản trực tiếp, lỡ mất cả tỷ rồi!
"Các cậu định đi làm gì?"
Mọi người đang giằng co thì thấy Lộ Đình Châu từ bên ngoài về, tay cầm một cái lưới đánh cá.
Ninh Lạc nói: "Đi câu cá. Lưới của anh từ đâu vậy?"
"Mượn của hàng xóm bên cạnh, họ nói trong ao có rất nhiều tôm hùm đất," Lộ Đình Châu đón nhận ánh mắt bỗng sáng lên của mọi người, nói: "Các cậu cũng đến ao à?"
Mắt Ninh Lạc sáng rực: "Vậy cùng đi đi!"
Hướng Bốc Ngôn cũng vân vê nắm đấm.
Vì tôm hùm đất, xông lên!
Tạ Kha nhìn Châu Kiều: "Em cũng muốn đi?"
Chu Kiều gật đầu, 'ừm' một tiếng.
Tạ Khả nghĩ đến điều gì, bỗng lộ ra nụ cười thắng thế: "Em ở đâu, anh cũng phải đi đó."
Mọi người ít nhiều hơi cạn ngôn.
【 Chu Kiều, đến đây qua cửa ải tình yêu hở? Trời nóng thế này, não yêu cuồng si của anh có bị tan không? 】
Lộ Đình Châu liếc nhìn Tạ Kha một cái, từ tốn nói: "Lâu rồi không thấy sếp Tạ cười vui vẻ thế này."
Ninh Lạc sửng sốt.
【 Phụt hahahahahahahaha! Em không tin anh không cố ý! 】
Hướng Bốc Ngôn còn kiêu ngạo hơn cậu nhiều, cười đến nỗi tóc hồng rung rinh.
Tạ Kha trực giác cảm nhận được bị cười nhạo, mặt đen lại: "Có gì buồn cười?"
【 Không buồn cười, nhưng mặt anh buồn cười. 】
Lộ Đình Châu dưới ánh mắt của Tạ Kha, giơ tay: "Không biết." Nói xong vỗ vỗ Ninh Lạc, "Đừng đùa với lửa nữa."
Ninh Lạc nhịn cười sắp lăn ra ngất.
【 Hahahahahahahaha đừng đùa với lửa nữa, tiểu thuyết tổng giám đốc anh cũng xem không ít nhỉ 】
Lộ Đình Châu bày tỏ, đều là thầy Ninh dạy giỏi.
Bình thường không ít lần chuyển phát mấy thứ kỳ quái cho tài khoản phụ của anh.
Vui buồn của con người không giống nhau, Tạ Kha chỉ thấy họ ồn ào.
Mọi người đi đến bên ao, bắt đầu sắp xếp ghế chuẩn bị thả dây câu.
Ninh Lạc nghĩ ngẫm, sau đó hỏi Chu Kiều: "Anh muốn qua đây cùng em không?"
Chu Kiều nhìn Tạ Kha bên cạnh mình, lắc đầu từ chối ý tốt của cậu: "Thôi, cảm ơn."
Tạ Kha bất mãn với thái độ của Chu Kiều đối với mình, đêm qua gã đúng là đã nói những lời không nên nói, nhưng đó cũng là sự thật, Chu Kiều vốn là vì không có tiền mới được gã bao dưỡng. Hai người vốn không ngang hàng, dựa vào đâu mà làm cao với gã?
Hơn nữa, hôm qua Chu Kiều cũng không thiệt thòi, còn tát gã một cái, bây giờ mặt vẫn rất đau.
Tạ Kha lùi một bước càng nghĩ càng tức, nhìn Chu Kiều bị gã chạm một cái là như bị truyền virus, cảm thấy chính sự sủng ái của mình khiến anh ta không thấy rõ bản thân.
Nên lạnh nhạt với anh ta, để anh ta ghen. Tạ Khả nghĩ là làm, quay đầu tìm đến Hướng Bốc Ngôn, đứng sau lưng xem hắn ta thả dây câu, chỉ dẫn nói: "Em không nên làm như vậy."
Hướng Bốc Ngôn có tinh thần thắng thua rất mạnh, nhất định phải thắng Ninh Lạc, bèn hỏi dồn: "Vậy phải làm thế nào?"
Nếu Hướng Bốc Ngôn biết mình sẽ gặp phải chuyện gì, hắn ta nhất định sẽ không hỏi câu này.
Sau đó, lưng dán vào lồng ngực ấm áp, hơi thở của Tạ Kha gần kề bên tai: "Nào, để anh tự tay dạy em."
Tay nắm lấy tay Hướng Bốc Ngôn đang cầm cần câu.
Hướng Bốc Ngôn lập tức trợn tròn mắt, thét lên không thành tiếng.
Anh đừng lại gần!!!
【 Hahahahahahahahaha chiến hỏa chuyển hướng! Tạ Kha tung ra loạt sát thương ngôn từ ép Chu Kiều đánh thường, sau khi bị đối phương dập nguội lại chuyển sang nhắm vào anh chàng 2D tóc hồng! Đây sẽ là một cuộc tranh đấu khốc liệt! 】
Mặt mày Hướng Bốc Ngôn méo mó: Khốc liệt cái đầu mày, có ai lên tiếng cho hắn ta không!