Toàn Showbiz Nghe Tôi Nổi Điên

Chương 69: Chồng yêu ơi, anh là thần của em



Ninh Lạc nhìn màn biểu diễn của mấy người như bị điểm huyệt đứng sững tại chỗ.

Giây tiếp theo, phát ra tiếng hét chói tai: "Aaaa các người đang làm gì vậy!!"

Cậu sắp bị xấu hổ đến tê cả da đầu rồi!

Tiếng hét thu hút mọi người lần lượt đến xem, lần lượt cũng đứng sững tại chỗ.

Đây là đang làm gì vậy!

Trích tiếng lòng suy sụp của tất cả mọi người.

Anh Hổ thấy người đến càng lúc càng đông, tinh thần hăng hái: "Nào, anh em, cho họ xem một đoạn múa quạt đi!"

Các anh em nghe lệnh, bắt đầu kết ấn hai tay, lắc lư theo nhạc sôi động.

"Bóng lẻ một mình say chén rượu trong, trong cơn say giai nhân hóa thành đôi."

"Đôi mắt cô tịch mãi bầu bạn, chỉ mong ngày sau cùng trăng về."

Ninh Lạc lại bắt đầu ấn nhân trung, tay cũng run rẩy.

"Bụp".

Thế giới tĩnh lặng.

Lộ Đình Châu đối diện ánh mắt mọi người, rút tay về sau khi tắt công tắc loa, nhíu mày nói: "Đừng quấy rầy dân."

Anh Hổ và đám anh em sững người.

【 Aaaa chồng yêu ơi, anh là thần của em! 】

Tiền Đa Đa bây giờ cũng muốn hét lên: Aaaa chồng yêu ơi, anh là... khoan đã, không đúng!

Gì cơ? Ninh Lạc vừa hét cái gì vậy? Chồng yêu?!

Tiền Đa Đa lập tức bịt miệng mình lại, không nên hùa theo hét.

Anh Hổ không vui, tiến lên hai bước chọc chọc vai Lộ Đình Châu: "Này, mày thuộc băng nào? Dám khoa tay múa chân với tao."

Gã chỉ chọc được một cái đã không chọc được nữa vì bị Lộ Đình Châu nắm chặt tay.

Anh Hổ muốn rút ra lại không rút được.

Lộ Đình Châu đứng đó, giơ tay kia ra, nhàn nhã chỉ vào camera: "Cậu biết chúng tôi đang phát sóng trực tiếp không?"

Đàn em bên cạnh nói: "Đương nhiên biết, đại ca bọn tao nói rồi, đây là cơ hội nổi tiếng hoàn hảo!"

Anh Hổ quay đầu hét lớn: "Câm miệng!"

Ninh Lạc che mặt.

【 Bay đúng là nổi tiếng rồi, lát nữa trên mạng sẽ toàn video bay múa quạt. 】

Không thể không nói, Ninh Lạc thực sự rất hiểu đám dân mạng này.

[ Tiễn anh Hổ đi trên con đường trải đầy hoa! ]

[ Ư aaa tao chịu không nổi nữa, tụi mày đang làm gì vậy! ]

[ Quần bó, giày đậu, tôi tên Hổ nhớ cho kỹ. ]

[ Vậy đám người này rốt cuộc vì sao lại đến thế, tôi không hiểu. ]

[ Còn nhớ DJ hô hét làm rung động DNA của đạo diễn Tiền không, tôi đoán là quá phô trương nên kéo dân bản địa đến rồi. ]

[ Thế chẳng phải là boomerang à, đánh nhau đi đánh nhau đi, bé thích xem! ]

Anh Hổ quả thật muốn thể hiện một phen, đây là cơ hội lên TV tuyệt vời, không thể bỏ lỡ.

Nhưng tay gã lúc này bị Lộ Đình Châu khóa chặt, dùng hết sức bú sữa để kéo cũng không rút ra được

"Đĩ mẹ, chúng mày mù hết rồi à? Mau lên giúp đi! Buông ra, buông ra!"

"Cậu nói đấy." Lộ Đình Châu lập tức buông tay.

Anh Hổ không kiềm chế được lực lùi lại mấy bước, may được đám đàn em đỡ mới có thể đứng vững. Gã nhìn cổ tay mình, lại nhìn Lộ Đình Châu: "Anh lấy sức mạnh lớn vậy từ đâu ra!"

Một đàn em nhìn kỹ mặt Lộ Đình Châu, hét lớn: "Anh Hổ, đây không phải là A Trạch sao?"

Hướng Bốc Ngôn lập tức bị kích hoạt từ khóa, gật đầu lia lịa, đúng đúng đúng, chính là A Trạch! Các người nhìn kỹ lại xem, A Trạch này có phải giống hệt Yamashita Takuma không?

Anh Hổ ngây ngẩn cả người: "A Trạch?"

Gã ghé đầu lại áp sát nhìn kỹ mặt Lộ Đình Châu. Đám đàn em cũng vây lại, một đám phi chủ lưu vây quanh người bình thường duy nhất.

Ninh Lạc thấy tình hình không ổn, lao qua dang hai tay che Lộ Đình Châu phía sau: "Làm gì vậy, các cậu làm gì vậy, gần nữa là không lịch sự đâu."

"Thật sự là A Trạch!"

"Trời ơi, A Trạch bằng xương bằng thịt!"

"Anh Hổ, đây là thần tượng của anh mà!"

Tiếng hét đột nhiên nổ ra làm Ninh Lạc giật mình, sợ hãi che tai.

Cuối cùng cũng đến lượt oắt con nhà mi bị chấn động rồi! Vẻ mặt hả hê của Phương Lộc Dã chưa kéo dài được bao lâu đã thấy Lộ Đình Châu lạnh mặt lên tiếng:

"Gần thế, hét cái gì."

Phương Lộc Dã: ?

Ninh Lạc thấy có người ra mặt cho mình, hùng hổ hơn hẳn, chống nạnh đứng trước mặt Lộ Đình Châu, hất cằm với anh Hổ: "Đúng đấy, hét gì mà hét, tối thế rồi mà còn quấy rầy dân!"

[ Bây giờ nhỏ giống hệt cáo mượn oai hùm, con quỷ tiếp tay cho giặc. ]

[ Cười vãi cả đái, có người chống lưng lập tức ngóc đầu lên phải không? ]

Anh Hổ vừa định kêu oan, đằng sau chợt truyền đến tiếng hét lớn: "Thằng ranh con, giỏi giang lắm rồi nên đến đây làm loạn hả!"

Mọi người cùng quay đầu lại, thấy bí thư cầm dép chạy tới, một đế dép đập lên người anh Hổ: "Mày không chịu học hành đàng hoàng, trốn ra đây từ bao giờ hả? Bày đặt nổi tiếng, tao thấy mày làm trò hề thì có!"

Anh Hổ to lớn như vậy mà ấm ức ôm đầu chịu đòn, không dám ho he.

Đám đàn em cũng run bần bật sợ hãi, cùng nhau ôm đầu ngồi xổm xuống.

Ninh Lạc ngạc nhiên: "Cậu ta còn đang đi học à?"

Bí thư xỏ dép vào, trừng mắt nhìn anh Hổ một cái rồi nói: "Đúng vậy, trường nghề còn chưa tốt nghiệp nữa."

Ninh Lạc cảm thán: "Vẫn là bài tập quá ít."

Anh Hổ trừng cậu, làm động tác cắt cổ, dùng ánh mắt hung dữ đe dọa.

Ninh Lạc sợ quá túm lấy Lộ Đình Châu che trước mặt mình, tay nắm chặt vạt áo bên hông anh, kéo tay anh chỉ về phía anh Hổ: "Anh ơi, cậu ta bắt nạt em."

【 Cậu ta dùng ánh mắt trừng em, cậu ta xấu xa, anh mau giúp em trả thù đi. 】

Ai mà chẳng có chỗ dựa chứ.

"..."

Lộ Đình Châu thấy yết hầu căng thẳng.

Quần áo mùa hè vốn mỏng manh, chỗ lòng bàn tay Ninh Lạc chạm vào anh đặc biệt nóng bỏng.

Thấy anh không phản ứng, đối phương càng làm tới lắc lắc cánh tay, thò đầu từ vai ra nhìn.

Tóc mai cọ vào da cổ Lộ Đình Châu gây cảm giác ngứa ngáy.

【 Đã cai nghiện chưa, sao nhịn được không nói chuyện với em thế? 】

Lộ Đình Châu liếc nhìn cậu, đối mắt vài giây rồi giơ tay ấn đầu cậu xuống về chỗ cũ, hắng giọng nói: "Bài tập đúng là hơi ít."

Anh Hổ rơi nước mắt mì sợi.

Cả đời này gã không đội trời chung với bài tập.

Nhưng dưới đe dọa kép của thần tượng và bí thư đành phải rầm rì nói: "Em về nhất định sẽ học hành đàng hoàng."

【 Nói miễn cưỡng thế, cái miệng với trái tim phải đối chiếu sổ cả đêm đi? 】

Lộ Đình Châu nhìn về phía bí thư: "Bí thư Lý, học sinh thì học hành là quan trọng nhất, hay để người của tổ chương trình đưa chúng về nhé."

Đám đàn em kinh ngạc, sao lại có chuyện của họ nữa?

Bí thư mừng rỡ: "Vậy phiền các anh rồi, sáng mai đi chứ?"

Lộ Đình Châu mở miệng: "Không, tối nay."

【 Anh độc ác quá, em yêu lắm nha! 】

Anh bỏ qua ánh mắt suy sụp của đám HKT: "Vừa hay để tổ chương trình trông chừng, đợi chúng làm hết bài tập rồi mới đưa về trường."

Bí thư Lý vui mừng quá độ, vội vàng bắt tay anh: "Đoàn làm chương trình của các anh toàn người tốt!"

Ninh Lạc gật đầu mạnh mẽ: 【 Trái tim pizza! 】

Lộ Đình Châu mỉm cười đưa tay: "Vì những đóa hoa của tổ quốc."

Những đóa hoa loa kèn diêm dúa của tổ quốc từng người một như cá khô phơi nắng, mất hết ước mơ.

Từ đó, chương trình truyền hình này từ chương trình trồng trọt chuyển thành chương trình giang hồ cuối cùng biến thành chương trình giáo dục, đoàn làm chương trình đặc biệt dành một phòng cho những đóa hoa của tổ quốc làm bài tập, còn mở cho họ một phòng phát sóng trực tiếp.

Lộ Đình Châu trước khi đi chu đáo dặn dò: "Bây giờ có ba triệu dân mạng đang xem các cậu làm bài, tất cả cố lên. Nếu để tôi biết các cậu không làm hoặc làm đại hoặc sao chép..."

Anh khẽ mỉm cười, "Có thể thử xem."

Đám anh Hổ đối diện với đôi mắt đen thẫm của Lộ Đình Châu, đồng loạt im lặng.

Mẹ ơi, thấy A Trạch sống lại rồi.

Ánh mắt đáng sợ quá, như muốn đánh họ rồi giết, vừa đánh vừa giết.

Ninh Lạc thấy bọn họ xui xẻo thì tâm trạng siêu tốt. Cậu đi sau cùng, trước khi đi còn làm động tác cắt cổ với anh Hổ, tranh thủ lúc anh Hổ chưa phản công đã trốn mất dạng.

Chạy chưa được mấy bước đã bị gọi tên.

Cậu quay đầu, thấy Lộ Đình Châu đang mỉm cười dưới đêm hè, ra hiệu bảo lại đây.

Ninh Lạc ngó trái ngó phải như kẻ trộm nhẹ nhàng bước tới, hạ thấp giọng nói: "Sao thế sao thế, có phải có chuyện động trời gì muốn nói với em không?"

Lộ Đình Châu trước tiên bị thái độ thận trọng của cậu làm sững người, tiếp đó nụ cười càng sâu thêm, gật đầu: "Chuyện động trời? Ừm, cũng tính là vậy."

Mắt Ninh Lạc sáng long lanh: "Là gì thế?"

"Là một dịch vụ hậu mãi, hỏi cậu một chút." Lộ Đình Châu chỉ về phía xa nơi những đóa hoa đang chiến đấu với bài tập dưới đèn.

Giọng anh nhẹ nhàng hòa trong gió đêm hè, nhuốm chút men say mát lạnh, ủ thành rượu trong nhỏ giọt xuống, nhè nhẹ mỉm cười.

"Có làm cậu hả dạ không?"

Thì ra là đang trả thù giúp cậu thật à.

Mặt Ninh Lạc nóng lên, thề rằng mình tuyệt đối không phải người nghiện giọng. Nhưng mà, nhưng mà...

【 Hu hu hu hu sao lại có giọng nói hay thế này, thở dốc có phải sẽ càng gợi cảm hơn không? 】

Lộ Đình Châu chớp mắt, sững sờ cúi đầu nhìn người vẻ ngoài ngượng ngùng nội tâm dâm bạo, cảm thấy ngưỡng chịu đựng của mình đều bị Ninh Lạc kéo xuống.

Ví dụ như bây giờ anh đang nghĩ, thở dốc? Thở dốc thế nào?

Ninh Lạc gạt bỏ những suy nghĩ chạy tàu tốc hành trong đầu, cười hì hì lắc lắc cánh tay Lộ Đình Châu: "Siêu hả dạ, siêu hài lòng, cho anh năm sao đánh giá tốt."

Dứt câu, hai tay cậu chập lại, tặng Lộ Đình Châu một trái tim nhỏ.

Lộ Đình Châu nhìn trái tim trước ngực cậu, khẽ nói: "Sáng nay tôi đã muốn hỏi rồi."

"Tiểu Lạc đã tặng trái tim của mình cho bao nhiêu người?"

Nói xong, chăm chú nhìn Ninh Lạc, chờ cậu giải thích.

Ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung, Ninh Lạc luôn cảm thấy biểu cảm của Lộ Đình Châu khi nói câu này không đúng lắm, trong tích tắc não bộ kết nối thành công: "Chưa từng có ai cả, anh là người đầu tiên!"

Lộ Đình Châu: "Thật vậy sao?"

Ninh Lạc suýt giơ tay thề: "Đương nhiên đương nhiên."

【 Anh không tin em? Anh dám nghi ngờ em? Chúng ta còn là đôi bạn thân nhất thế giới nữa không? 】

Lộ Đình Châu híp mắt.

Cấu trúc câu quá quen thuộc, ngậm máu phun ngược quá nhanh.

Anh đón nhận đôi mắt carslan to tròn của Ninh Lạc, vẫn gật đầu: "Được, tin cậu."

Lần này Ninh Lạc tặng anh hai trái tim: "Tim tim."

Lộ Đình Châu cười, chưa cười xong mà màn hình điện thoại trong tay đã sáng lên, anh cúi đầu nhìn.

Ninh Lạc cũng bị thu hút sự chú ý, nhìn theo: "Khoan đã, sao anh có điện thoại? Điện thoại không phải bị thu hết rồi sao?"

Lộ Đình Châu nói: "Kỳ này không thu. Cậu tự nguyện đưa cho Tiền Đa Đa à?"

Ninh Lạc nghĩ lại đúng thật là vậy, lập tức đau lòng quặn thắt: "Tiền Đa Đa đáng ghét, lại lừa em nữa!"

【 Nhưng mà, hình ảnh thoáng qua trên điện thoại sao giống tranh chibi thế? Lộ Đình Châu cũng xem những thứ này hả? 】

Lộ Đình Châu nhìn nhân vật chibi trên điện thoại, cười hỏi: "Cậu có muốn xem không?"

Ninh Lạc: "Em có thể xem ư?"

Miệng vẫn đang hỏi nhưng thân thể đã rất thành thật thò qua.

Thấy trên màn hình điện thoại Lộ Đình Châu có một nhân vật nhỏ ngồi trong giỏ mua sắm màu xanh quân đội đang hào hứng giơ tay hò reo, lá cờ nhỏ trong tay như tù và xuất quân, nhất định phải xông pha chinh phục cả siêu thị.

"Đây là... em?" Ninh Lạc không chắc chắn.

"Đúng vậy, còn một tấm nữa." Lộ Đình Châu lướt một cái, cho cậu xem tấm tiếp theo.

Là cậu ngồi trên vali đang gấp gáp phanh không được, mắt biến thành hình >-<, mồ hôi ròng ròng.

"Vừa khéo chính chủ ở đây, tiện hỏi xem còn chỗ nào không hài lòng, để họ sửa xong rồi tạo mô hình."

Ninh Lạc im lặng hồi lâu.

Lộ Đình Châu cũng không thúc giục, cầm điện thoại yên lặng chờ cậu mở miệng.

"Vậy, anh..." Giọng Ninh Lạc khàn đặc, "Sao lại nghĩ đến làm cái này?"

"Muốn làm, thì làm thôi" Lộ Đình Châu nói, "Tiểu Lạc à, nhiều chuyện trên đời không có nguyên do. Nếu là chuyện tốt thì hãy tận hưởng, chuyện xấu thì hãy quên đi, đừng để tâm quá."

Trái tim Ninh Lạc mềm nhũn, cúi đầu, che đi khóe mắt hơi đỏ, giọng nghèn nghẹn: "Em nghi ngờ anh không phải đang nói về chuyện tặng quà."

Lộ Đình Châu hỏi: "Vậy là chuyện gì?"

"...Anh đừng có giả vờ hỏi được không." Ninh Lạc lén trừng mắt nhìn anh, nhưng lại bị bắt quả tang.

"Vậy" Lộ Đình Châu lắc lắc điện thoại, thu hút sự chú ý của cậu, "Rốt cuộc muốn sửa chỗ nào?"

Ninh Lạc nói một câu gì đó vừa nhỏ vừa nhanh.

Lộ Đình Châu không nghe rõ, cúi đầu lại gần cậu: "Gì cơ?"

"Em nói, cái vali đó" Ninh Lạc hít sâu một hơi ngẩng đầu, "Có thể thêm một..." anh.

Từ cuối cùng nghẹn trong cổ họng.

Bởi vì Ninh Lạc rõ ràng cảm nhận được, môi mình vô tình chạm vào làn da mát lạnh, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của nước giặt.

Là mùi hương trên người Lộ Đình Châu, chỉ đậm đà hơn.

Hai người cùng sững người, ngơ ngác nhìn nhau.

Khoảng cách giữa họ gần đến nỗi có thể thấy rõ bóng mình phản chiếu trong đồng tử đối phương.

Ngay cả gió thổi qua cũng có phần chật chội.

Ninh Lạc thấy Lộ Đình Châu chớp mắt, hàng mi dày rõ ràng, dài và hơi cong, phủ xuống một mảnh bóng tối nhỏ.

Đèn pin chiếu sáng loang loáng trong sân mấy cái.

Phương Lộc Dã hét lên: "Anh, Ninh Lạc, hai người đi đâu vậy, có phải ở đó không?"

Cậu ta chiếu thẳng đèn vào góc hai người đang đứng.

Bình luận: [ AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA TÔI ĐANG THẤY GÌ VẬY! ]

Phương Lộc Dã lập tức phát động tấn công sóng âm cường độ cao: "AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA HAI NGƯỜI ĐANG LÀM GÌ ĐẤY!"

Ninh Lạc bị dọa giật mình.

【  AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA TÔI ĐANG SÀM SỠ ANH CẬU! 】

Phương Lộc Dã: ?!

"Anh," cậu ta nghẹn ngào, "Anh không thực sự bán mình rồi chứ?"

Cmn mình phải gọi Ninh Lạc là anh dâu thật ư? Quyết từ chối!

Lộ Đình Châu chậm rãi đứng thẳng người, dưới ánh đèn pin yên lặng nhìn Ninh Lạc, nụ cười vừa rồi đã thu lại, đáy mắt u ám khó đoán.

Sau đó, dưới sự chú ý của hai đôi mắt và vô số dân mạng, giơ tay lên.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng lau qua chỗ môi vô tình chạm phải.