Toàn Showbiz Nghe Tôi Nổi Điên

Chương 73-2: Nỗi khổ Lộ Đình Châu chịu khi theo đuổi vợ còn nhiều hơn cả nửa đời (2)



Lộ Đình Châu thu lại, vỗ vỗ cậu, bảo: "Đi nấu cơm thôi."

Ninh Lạc vừa nghĩ đến tôm hùm đất liền reo hò giơ tay: "Được, để em phụ giúp!"

Nói rồi chạy vụt đi như gió, kéo theo cả đám khỉ con khỉ cháu đều đi phụ bếp Lộ Đình Châu.

Cả sân toàn mấy cái miệng, không thể để đầu bếp Lộ mệt được.

Ây da, cậu đúng là một thầy Ninh chu đáo mà.

Ninh Lạc thậm chí còn không quên kéo theo Tào Cẩn Lưu đang bán thảm nói lời dịu ngọt trước cửa phòng Chu Kiều.

"Cậu tạm thời đừng buồn, còn một chuyện buồn hơn phải thông báo cho cậu đây."

Hướng Tư Kỳ đi ngang qua: "..."

Cảm thấy không phải lời người nói.

Tào Cẩn Lưu rõ ràng đã biết Ninh Lạc là kiểu tính cách gì, gật gật đầu: "Thần tượng, anh nói đi."

Cậu ta không nhắc còn đỡ, vừa nhắc Ninh Lạc lại nhớ đến việc lấy chữ ký tặng của mình để câu anh dâu, nghiến răng nói: "Chúng ta thực hiện chế độ không lao động không được ăn nên cậu phải đến bếp phụ việc."

Tào Cẩn Lưu tiếp nhận hoàn hảo: "Được thôi, vậy tối nay chúng ta ăn gì?"

Ninh Lạc nhả ra ba chữ: "Tôm hùm đất."

Tào Cẩn Lưu khựng lại ba giây rồi vui mừng nhảy cẫng: "Tôm hùm đất!!"

"Đây tính là chuyện buồn gì chứ, đây là chuyện tốt mà! Vậy còn đợi gì nữa!"Cậu ta kéo Ninh Lạc chạy như điên về phía bếp, vẫn không quên nhắc một câu về Chu Kiều, "Anh Tiểu Kiều, thế thôi em không làm phiền anh nữa, em đi nấu cơm cho anh, một lát anh nhớ ra ăn cơm nhé, ăn bữa tối tình yêu của em."

Cửa phòng mở ra, Chu Kiều đứng ở cửa nói: "Đợi chút, tôi cũng đi giúp."

Tào Cẩn Lưu nhanh nhẹn buông Ninh Lạc ra, khoác lấy tay Chu Kiều, thân mật dính như sam: "Vậy em ăn bữa tối tình yêu của anh."

Môi Chu Kiều động đậy, muốn nói gì đó lại thôi, cũng không đẩy Tào Cẩn Lưu ra.

Tào Cẩn Lưu được đà lấn tới, lại dính sát thêm chút nữa. Khi Chu Kiều nhìn qua nở nụ cười rạng rỡ, không thấy chút ngượng ngùng nào: "Anh đổi nhãn hiệu nước giặt gì thế, thơm quá, thơm ghê."

Ninh Lạc cúi đầu nhìn khuỷu tay trống rỗng.

【 Hừ, rất thơm phải không? Không có gì để nói với mấy tên quê mùa mà thơm tho như các người sất. 】

【 Tào Cẩn Lưu, chú em cứ đi tiếp với anh trai một cách tốt đẹp nhé, anh mày đi taxi. 】

Khóe môi Tiền Đa Đa giật giật, mặt ngập vẻ "quần què gì đây" xen lẫn chút tiếc nuối thở dài.

Ninh Lạc, nếu cậu lộ hết những lời này ra đã có thể tăng thêm bao nhiêu độ hot cho chương trình.

Trong xương tủy vẫn quá bảo thủ mà!

Ninh Lạc đi theo hai người họ về phía trước, liếc nhìn phòng Tạ Kha: "Tôi vẫn chưa gọi anh cậu."

Tào Cẩn Lưu: "Anh ấy á? Anh ấy sẽ không ăn mấy thứ như tôm hùm đất đâu, anh gọi cũng vô ích."

Ninh Lạc còn phải ra vườn nhặt rau, nhờ Hướng Tư Kỳ giúp gọi một tiếng.

Kết quả Tạ Kha vừa nghe thấy thực đơn buổi tối, lập tức nhíu mày: "Lại ăn thứ này sao? Các cậu không có bít tết mì ý gì à?"

Tôm hùm đất thì sao nào? Anh đừng có mà kỳ thị tôm hùm đất!

Hướng Tư Kỳ: "Không có."

Tạ Kha nói: "Vậy tôi không ăn nữa, cảm ơn."

Nói xong đóng cửa.

Hướng Tư Kỳ: "..."

Thích ăn thì ăn không thích thì thôi! Đều là dạ dày Trung Quốc, bày đặt làm màu kiểu Tây.

Tốc độ nấu ăn kỳ hai rõ ràng nhanh hơn nhiều, bởi vì sau kỳ một mọi người ít nhiều đều có luyện thêm tay nghề nấu nướng. Lần này mỗi người phụ trách một món, Hướng Bốc Ngôn và Hướng Tư Kỳ còn mang dưa chua nhà họ tự muối đến xào thịt.

Lúc dưa chua chưa vào nồi Ninh Lạc không nhịn được nếm mấy miếng, ngon đến nỗi nước miếng cứ tiết ròng ròng. Cuối cùng Hướng Bốc Ngôn không chịu nổi nữa, tay giữ chặt đầu Ninh Lạc, giật lại lọ dưa chua.

Lộ Đình Châu là đầu bếp chính, những người khác phụ việc, chẳng mấy chốc mùi thơm đã bay ra.

Tạ Kha ngửi thấy mùi, bụng liền kêu 'ùng ục'.

Gã nhíu chặt lông mày, đóng cửa sổ, ngồi trước bàn học xem tin tài chính trên máy tính bảng, lần thứ n hối hận vì đã đến tham gia chương trình này.

Không nên đến, lúc đó rốt cuộc tại sao đầu óc mê muội, sợ Chu Kiều thật sự dứt với gã nên đuổi theo?... Sao lại đang xào ớt?

Đáng lẽ phải giải quyết vấn đề từ gốc, không để Chu Kiều đến.

Dù sao ngoài bên cạnh gã, Chu Kiều cũng chẳng đi đâu được... thơm quá...

...Chết tiệt, sao mùi tôm hùm đất lại nồng thế!

Tạ Kha tay ôm cái bụng đói lép, mặt đen xì.

Chữ trên tin tài chính đều biến thành hình tôm hùm đất.

Cô đơn là của gã, náo nhiệt tưng bừng là của mọi người.

Bọn họ kéo bàn từ trong nhà ra, xếp ở giữa sân thành hai bàn dài, các món ăn xếp ngay ngắn đầy một bàn lớn.

Cơ mà trình độ thì có cao có thấp, cũng may mọi người đều rất dụng tâm, không xuất hiện món ăn đen thùi lùi một cục không biết là cái gì.

Nhưng mà...

Ninh Lạc nhìn chằm chằm món mì xào sốt socola trước mặt mình, giọng hỏi run run: "...Ai làm thế?"

【 Khẩu vị độc đáo quá, món ăn độc ác quá! 】

Tào Cẩn Lưu kiêu ngạo nhận: "Em! Đây là món tủ của em đấy."

Hơn nữa nguyên liệu đều có sẵn, còn không phải đi hái, quá tiện.

Cậu ta đúng là thông minh tuyệt đỉnh!

"Ý của món tủ là," Ninh Lạc gắp một sợi mì lên hỏi, "Cậu chỉ biết làm mỗi món này, đúng không?"

Tào Cẩn Lưu cười hì hì hai tiếng.

Ninh Lạc hiểu liền, nhắm mắt lại: "Có fan như cậu, là bất hạnh của tôi."

Tào Cẩn Lưu tâng bốc: "Quá khen quá khen, như nhau như nhau."

【 Đệt, gặp phải đối thủ rồi! 】

Chu Kiều nghe hai người nói chuyện, không nhịn được cười một tiếng.

Cười được nửa chừng, chợt trước mặt nhiều thêm một bát mì xào sốt socola đầy ắp.

Ninh Lạc: "Anh Tiểu Kiều, bữa tối tình yêu của anh đây, đừng quên nhé."

Chu Kiều không cười nổi nữa.

Nụ cười không biến mất, chỉ là chuyển sang mặt Ninh Lạc.

……

Kết thúc bữa, mọi người đều ăn no căng, lười biếng ngồi ì không muốn động đậy. Nói chuyện một hồi, thấy trời không còn sớm mới thu dọn chén bát, ai về phòng nấy.

Tào Cẩn Lưu nói: "Nhưng em không có phòng."

Vốn số phòng vừa đủ, cậu ta là một lính nhảy dù dùng tiền đè người để vào, đương nhiên không có phòng.

Tiền Đa Đa nói: "Chúng ta có thể hỏi thử hàng xóm bên cạnh..." có phòng trống cho mượn ở không.

Tào Cẩn Lưu kịp thời ngắt lời anh ta, tốc độ nói cực nhanh: "Không có không sao, em có thể ở cùng phòng với anh Tiểu Kiều!"

【 Nói thật với anh đi, câu này chú em âm thầm nhịn trong lòng bao lâu rồi? 】

Chu Kiều nhíu mày: "Nhưng chúng ta không quen thân cho lắm."

Ở cùng người trong lòng của bạn trai cũ, quá kỳ quặc.

【 Không sao, ngủ rồi sẽ quen ấy mà. 】

Tào Cẩn Lưu e thẹn cười: "Không sao, ngủ rồi sẽ quen ấy mà."

Mọi người: ?

Thằng nhóc này rốt cuộc nghe được tiếng lòng của Ninh Lạc không đấy?

Ninh Lạc cũng sốc y chang.

【 Đù mé, đúng fan mình rồi, mạch não của hai ta đạt đến sự nhất trí đáng kinh ngạc! 】

Sau khi phân chia phòng xong, Tiền Đa Đa chúc ngủ ngon mọi người rồi tất cả về phòng.

Sau khi về phòng Ninh Lạc che camera, tuy cơ thể mệt rã nhưng lại không muốn ngủ, bắt đầu lướt video thức khuya.

Lạ nhỉ, sao điện thoại ban đêm lại thú vị hơn ban ngày ta?

Chỉ là không biết có phải do tốc độ mạng không, vừa qua 0 giờ video liền tải cực chậm, nửa ngày không làm mới được.

Ninh Lạc không tin cái tà này, đứng trên giường giơ điện thoại khắp nơi tìm mạng mà vẫn không được, bèn quyết định dùng chung điểm phát sóng.

"Để xem chọn ai nào..."

Cậu vừa nhìn đã thích ngay một cái có tín hiệu tốt nhất, tên là chữ L.

Cái này chẳng phải giải quyết ngay trong một nốt nhạc sao.

Ninh Lạc mang dép lê chạy 'cộp cộp cộp' ra ngoài, gõ cửa phòng bên cạnh.

Lộ Đình Châu vừa mở cửa đã thấy một con khủng long nhỏ đang đứng trước mặt mình, cười vô cùng hèn mọn, lấy lòng: "Hehe, anh ơi, mật khẩu wifi của anh là gì?"

Lộ Đình Châu sửng sốt: "Wifi của tôi?"

Ninh Lạc gật đầu liên tục: "Đúng vậy, em thấy anh mở điểm phát sóng."

"Đợi chút."

Lộ Đình Châu nhấn tai nghe bluetooth bên phải, nói gì đó bằng tiếng Anh, sau khi cúp máy nói với Ninh Lạc, "Có mở, tôi kết nối mạng laptop."

Anh ra hiệu, Ninh Lạc liền thấy chiếc laptop đang sáng phía sau.

【 Ồ, thì ra anh cũng ngủ lệch giờ này, đến đây, thức khuya đi, dù sao cũng có~ ê hề tóc~】

Lộ Đình Châu: "..."

Sao nhất định phải hát khi đang nói chuyện?

Ninh Lạc xoa tay, hỏi: "Vậy mật khẩu?"

Lộ Đình Châu đọc một chuỗi số, Ninh Lạc vội ghi nhớ: "Kết nối được rồi! À phải rồi, vừa nãy anh đang bận à? Em không làm phiền chứ?"

Lộ Đình Châu: "Không. Chỉ là vốn có một cuộc họp, vì đối phương ở nước ngoài nên dời đến tối, nhưng cũng sắp xong rồi."

Ninh Lạc gật đầu: "Ồ ồ."

【 Em biết, là công ty Intel miền Tây nước M phải không? Hình như anh nắm cổ phần khá lớn ở công ty họ... Nói nè, tiền anh kiếm được từ đầu tư những ngành này có phải đã đủ tiêu mười kiếp rồi không? Giàu kinh, chia chút vận may tài chính cho em đi! 】

Lộ Đình Châu nhướng mày, cậu hiểu biết khá nhiều về tài sản của anh nhỉ.

Anh giơ tay, búng vào mũ khủng long của Ninh Lạc: "Ai mua cho cậu thế, dễ thương quá."

"Mẹ em mua đó," Mắt Ninh Lạc sáng lên, bắt đầu khoe với anh, "Bà ấy nói em mặc cái này cực kỳ dễ thương, còn mua cho anh em một cái Ultraman nữa."

Lộ Đình Châu hơi ngạc nhiên: "Anh cậu nhận à?"

Nếu không nhớ nhầm, nhà Ninh Lạc là gia đình tái hợp, Ninh Dương và mẹ Ninh Lạc có lẽ không thân.

Ninh Lạc gật đầu: "Nhận chứ."

【 Tuy lúc đó sắc mặt rất phong phú, hahahahahahahahahahahahahahah! 】

Có thể tưởng tượng.

Lộ Đình Châu thề rằng mình không có ý cười nhạo, chỉ là thích cười, bẩm sinh thích cười.

Anh ho nhẹ che giấu ý cười: "Nhưng mùa hè mặc cái này nóng lắm đấy."

"Hơi nóng thật, ban nãy trong phòng có điều hòa thì vừa vặn." Nhưng vì là đồ mẹ Ninh mới mua cho, Ninh Lạc không muốn mặc bộ khác nên đã mang theo.

Cậu thậm chí còn xoay một vòng 360 độ không góc chết cho Lộ Đình Châu xem bộ đồ ngủ mẹ Ninh mua, túm đuôi mình đưa đến trước mặt anh, "Xem này, em còn có cái đuôi."

Lộ Đình Châu rất nể tình sờ sờ rồi bóp bóp.

Tay anh vô tình chạm vào tay Ninh Lạc. Có lẽ vì ở trong phòng điều hòa lâu, Ninh Lạc thấy nhiệt độ cơ thể anh mát lạnh, lòng bàn tay cũng mát, khi chạm vào cậu hệt một miếng ngọc mát mẻ mịn màng.

【 Ể, không đúng! 】

Lộ Đình Châu dừng tay, sao không đúng?

【 Mình tự nhiên nhớ ra, cái tên L này quen quá! Phía sau thêm vòng tròn chẳng phải là tên gốc của Lu Lu à? 】

Lông mày Lộ Đình Châu giật một cái.

Ninh Lạc vẫn đang mải suy nghĩ, đột nhiên bị vỗ vai.

Lộ Đình Châu bày ra vẻ nghiêm túc chỉ về đằng sau cậu: "Hình như có cái gì đi qua bên đó."

"Hả? Anh đừng dọa em, em sợ lắm!" Ninh Lạc lập tức nhảy ra sau lưng Lộ Đình Châu, lúc này mới dám nhìn về hướng anh chỉ.

"...Ơ? Hình như có người thật. Không phải trộm chứ?"

Lộ Đình Châu lặng thinh.

Anh vốn chỉ nói đùa để lừa Ninh Lạc, không ngờ thật sự có người.

"Chắc không phải, bên ngoài có người của đoàn làm chương trình, trộm không vào được."

Ninh Lạc thấy người đó vào nhà chính, bật một ngọn đèn: "Đi, chúng ta đi xem!"

Lộ Đình Châu: ?

Anh hỏi: "Gan cậu theo kiểu Schrödinger à?"*

Ninh Lạc nắm chặt anh không buông, ngượng ngùng cười: "Chẳng phải có anh ở đây à."

"..."

Lộ Đình Châu bị kéo đi, lặng lẽ theo sau Ninh Lạc vào nhà chính.

Ninh Lạc men theo tường, thận trọng bước về phía bếp có ánh sáng.

Bếp có hai cửa, cậu nói nhỏ: "Để đảm bảo an toàn, chúng ta đi cửa kia."

Lộ Đình Châu: "..."

Việc bám theo người khác vốn đã nguy hiểm rồi.

Ninh Lạc đổi sang cửa kia, lén lút thò đầu ra.

Rồi nhìn thấy...

【 Ể, một tổng giám đốc bá đạo đến bếp trộm đồ ăn? 】

Tạ Kha trong bếp lục lọi tủ bếp, thậm chí đi lục những con tôm hùm đất mà trước đó gã vô cùng coi thường, ai dè chỉ có thể thấy một chút nước sốt.

Gã ôm cái bụng đói đến dạ dày bốc cháy, nhíu mày: "Chết tiệt, đồ ăn rốt cuộc đều ở đâu?"

Ninh Lạc lẩm bẩm: "Có thể nhìn ra anh ta đói thật..."

Ở đây không tìm được, Tạ Kha lại đi lục chỗ khác, mọi ngóc ngách đều không bỏ qua, nhưng chỉ có thể tìm thấy đồ ăn thừa, càng tức hơn.

Tổng giám đốc bá đạo chưa từng chịu ấm ức này!

【 Tạ Kha ban ngày: Tôm hùm đất chó cũng không thèm ăn! Tạ Kha ban đêm: Dù là chó cũng phải ăn cơm chứ! 】

Lộ Đình Châu cười thầm.

Không phát ra tiếng, nhưng vai Ninh Lạc đang dựa vào ngực anh cảm nhận được sự rung động nhẹ.

Cậu gấp gáp ra hiệu tay liên tục: Đừng phát ra tiếng, đừng phát ra tiếng!

Toàn bộ đèn trong nhà bật sáng sau tiếng 'bụp'.

Ninh Lạc đối diện với một ngọn đèn bị chói mắt, khó chịu nheo lại, ép ra vài giọt nước mắt sinh lý.

Ngay sau đó được một bàn tay che lại, chắn luồng ánh sáng đột ngột ập đến, hàng mi cong vút nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay.

Giọng Tào Cẩn Lưu vang lên: "Anh? Anh đang làm gì vậy?"

Thì ra là cậu ta?

Ninh Lạc nắm tay Lộ Đình Châu kéo xuống, lén lút thò đầu ra nhìn.

Tạ Kha bị em họ bắt gặp cảnh này, cực kỳ ngượng ngùng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, chỉnh lại cà vạt, chuyển chủ đề: "A Lưu? Anh đang định hỏi em đây, tối nay em không đến tìm anh, vậy ngủ ở đâu?"

Giọng Tào Cẩn Lưu ngừng một lát mới vang lên: "À, em ngủ cùng anh Kiều."

【 Thằng này chắc chắn cố ý, bánh bao không ngon bằng há cảo, chơi không vui bằng anh dâu đúng không? Chân anh dâu trắng, anh hiểu anh hiểu. 】

Lộ Đình Châu hơi nhíu mày, toàn mấy chuyện lung tung.

Tạ Kha nghe câu trả lời của Tào Cẩn Lưu rõ ràng sững người, khó tin: "Em? Với Chu Kiều? Ngủ cùng??"

Hai người ngưỡng mộ gã lên giường cùng nhau??

Thấy cậu ta gật đầu, sắc mặt Tạ Kha trở nên lạnh lùng: "Có phải Chu Kiều nói gì lừa em không? Không được, em dọn ra ngủ với anh."

Tào Cẩn Lưu vẫn bộ dạng cười hì hì đó, chỉ là ánh mắt cũng lạnh đi: "Em cũng đang định nói chuyện này, anh Kiều rất tốt, anh ấy không có ý xấu gì cả, sau này đừng để em nghe anh suy đoán anh ấy như vậy."

Báo hại chính mình cũng bị liên lụy!

Tạ Kha sửng sốt: "Em đang nói gì vậy?"

"Em nói," Tào Cẩn Lưu trợn mắt nhìn gã, "Em thích anh Kiều, em muốn ngủ với anh ấy, anh quản được chắc?"

Tạ Kha vô ý làm đổ gia vị bên cạnh.

Ninh Lạc sốc.

Ninh Lạc phấn khích.

【 Nhanh, đánh nhau đi!! 】____

350 vote up tiếp nha~


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com