Đại não Ninh Lạc bắt đầu xoay chuyển với tốc độ cao, cố gắng nhớ lại rốt cuộc mình đã bỏ sót điểm nào.
【 Đù mé, thời gian lâu quá không nhớ rõ chi tiết, giá mà biết trước đã lấy sổ ghi lại. 】
Hướng Bốc Ngôn chính thức khinh thường: Tuổi còn trẻ mà trí nhớ đã kém thế, cậu làm sao ăn nổi tôm hùm đất?
Còn dám báo cáo quân tình giả, theo luật phải xử trảm!
Những người khác thì hận không thể lắc vai Ninh Lạc, lắc cho tất cả chi tiết cậu nuốt vào đều phun ra hết.
Trừ Tiền Đa Đa.
Mặt anh ta đầy tang thương, cả mặt đều viết: Cuối cùng cũng đến.
Không sao, quen rồi, từ sớm khi nhà sản xuất gọi điện nói nhét người vào, anh ta đã có linh cảm rồi.
Sợ gì chứ, sống thêm được một ngày đã rất giỏi rồi, ngầu!
Cùng lắm chương trình bị cấm anh ta từ chức đi phát sóng trực tiếp nhảy xuống biển!
Ha ha ha nhảy lầu cũng được!
"Tiểu Lưu?"
Tạ Kha nhìn hai người vẫn chưa tách ra, lại gọi một tiếng.
Tào Cẩn Lưu nhìn thấy Tạ Kha, khóe môi cong xuống, lại tiếp tục ôm chặt Chu Kiều, đầu không để lại dấu vết cọ cọ vào hõm cổ anh ta.
Anh đổi nước giặt rồi, thơm quá, thích QAQ.
Dính dính.
Sau đó dưới ánh mắt nóng bỏng của mọi người, đặc biệt là của Tạ Kha mới buông tay ra, lao đến ôm chặt gã, sức mạnh lớn đến mức hận không thể bẻ gãy xương Tạ Kha, không thì ngạt thở cũng được..
Giọng nhẹ nhàng chào hỏi: "Anh họ, em nhớ anh quá."
Cậu ta cười hì hì hỏi: "Không phải chứ không phải chứ, em ôm anh Kiều một cái mà anh cũng ghen sao? Chiếm hữu mạnh quá ta?"
Khi nói những lời này không che giấu tốt biểu cảm, chua lòm.
Rơi vào mắt Tạ Kha lại biến thành vì chuyện của mình với Chu Kiều mà ghen.
Tuy gã không có ý nghĩ dư thừa với A Lưu nhưng không thể phủ nhận việc Tào Cẩn Lưu thích mình khiến gã sinh ra cảm giác tự mãn mơ hồ, có lẽ là bản năng chinh phục của đàn ông tác quái.
Hơn nữa ôm chặt thế này, chắc chắn là nhớ gã đến phát điên.
Thái độ Tạ Kha khi đối với Tào Cẩn Lưu tốt hơn nhiều "Nói bậy gì thế, ghen với không ghen gì chứ, để người khác nghe thấy thành trò cười."
Gã vỗ vai Tào Cẩn Lưu, khó khăn lên tiếng: "Biết em rất nhớ anh nhưng buông ra trước đã, anh sắp thở không nổi rồi."
Chuyện cười gì cũng không bằng chuyện cười anh cưỡi heo. Anh của em ơi, anh có biết mình nổi ngoài vòng rồi không?
【 Ah, mình hiểu rồi!! 】
Mọi người giật mình bởi giọng nói cao vút phấn khích, Tiền Đa Đa cố gắng thoát ra khỏi ý tưởng chết chóc nhàn nhạt, liếc nhìn cậu.
【 Mình đột nhiên nhớ ra ba người này sau đấy không có hậu truyện nữa, vậy đây là mở khóa cốt truyện ẩn, tình tiết bên lề à? Hú hú mình thích! 】
【 Vậy tiếp theo từ văn học thay thế người trong mông nhảm nhí, tiến hóa thành văn học phiên bản 2.0 "Anh dâu thơm quá", kích thích gấp đôi! 】
【 Đêm cô đơn, người đau lòng, nước mắt câm nín, mọi phiền muộn chỉ vì thiếu một anh dâu, hãy xem chú chó thảo mai dũng cảm xông pha thiên hạ, cướp miếng ăn từ trong mồm nào! 】
Ninh Lạc bên này đang phấn khích như Cường Đầu Trọc chặt được cây, trước mắt đột nhiên rơi xuống một bóng đen.
Tào Cẩn Lưu chạy khắp sân chào hỏi từng người, lúc này đang đứng trước mặt vui vẻ nhìn cậu: "Ninh Lạc, cuối cùng em cũng gặp được anh bằng xương bằng thịt rồi!"
Ninh Lạc: "Hả?"
Tào Cẩn Lưu lục lọi khắp người, cuối cùng lấy từ ba lô sau lưng một xấp vở kẻ ngang có logo đại học, rút ra một cây bút nước, đưa về phía Ninh Lạc: "Em là fan của anh đó, anh có thể ký tên cho em được không?"
【 Gì cơ, đây là fan mình? Đây nào phải chó thảo mai, đây là sứ giả chính nghĩa thay trời hành đạo mà! 】
Ninh Lạc rất phấn khích, mở nắp bút ký: "Được được, rất vinh hạnh. À đúng rồi, em bắt đầu thích anh từ bộ phim truyền hình nào vậy?"
Tào Cẩn Lưu cũng rất phấn khích: "Chính là ca khúc nổi tiếng 'Tràn ngập tình yêu' của anh đó!"
"Em phát đi phát lại trong ký túc xá, không vui là nghe. Giờ cả ký túc xá em đều siêu thích anh, được coi là bài hát thần thánh xả stress khi ôn thi cao học!"
Ninh Lạc: "..."
【 Hủy diệt đi, cái thế giới chó má này =口= 】
[ Hahaha em trai mới đến là người thay mặt miệng của chị! ]
[ Cục cưng Lạc ơi, em cũng thế! Giờ ký túc xá chúng em cũng đang phát đi phát lại bài hát nổi tiếng của anh với anh trai anh, siêu xả xì chét. ]
[ Mỗi lần nghe xong tro cốt đều ấm áp, hehe. ]
[ Tao thích nhất đoạn Ninh Lạc vỡ giọng ở đầu, ai hiểu không? ]
[ Ninh Lạc, thời thịnh thế này, như cậu mong muốn đó! ]
Ninh Lạc cố gắng ký xong tặng Tào Cẩn Lưu, tiện thể viết thêm một lời "Lên bờ thành công ôm anh trai", nhìn cậu ta nhảy nhót chạy đến trước mặt Chu Kiều, buồn nghẹn cả họng.
【 Là minh tinh trưởng tử, dù đi đâu tôi cũng không thua kém ai, tên tôi nhất định sẽ vào sảnh giải trí, phả hệ giới giải trí đều phải dành riêng một trang. 】
【 Người ngoài nói gì tôi cũng dám nhận, chỉ không dám đáp lại tình cảm của Tào Cẩn Lưu. Đôi mắt sâu thẳm của cậu ta là thứ tôi sợ nhất đời này, một câu "hát hay" của cậu ta là mục tiêu theo đuổi cả đời tôi. 】
Phương Lộc Dã cuộn mình thành quả bóng, cười thành chế độ rung, khụt khịt hừ ra tiếng heo kêu.
Ninh Lạc, bay có thể ngừng diễn không!
Tào Cẩn Lưu lấy được chữ ký liền chạy đến trước mặt Chu Kiều khoe: "Anh ơi, em xin được chữ ký thần tượng rồi, còn xin được cả lời nhắn ký tặng!"
Chu Kiều cảm nhận rất ngổn ngang về Tào Cẩn Lưu. Nhưng sau khi chia tay với Tạ Kha, dường như cũng có thể bình thường đối với cậu ta.
Vì thế dịu dàng cười nói: "Chúc mừng em. Cho anh xem được không?"
Tào Cẩn Lưu cuộn vở lại, như koala treo trên cổ anh ta, cười để lộ răng: "Anh hôn em một cái em sẽ cho anh xem, thế nào?"
【 ??? Lấy chữ ký của tôi để chơi tình thú? Fan mới, cậu đừng có mà quá đáng! 】
Ninh Lạc phía sau tức giận vô lực.
Chu Kiều da mỏng đỏ bừng: "...Đừng nói bậy."
Hôm nay Tào Cẩn Lưu đối với anh ta, có phải quá nhiệt tình rồi không?
Tạ Kha đi tới nghe được câu này, nhẹ nhàng quở trách: "A Lưu, không được nói chuyện như vậy."
Dù sao Chu Kiều cũng là trưởng bối, sao có thể tùy tiện trêu đùa làm nhục? Ánh mắt gã lộ ra ý này.
Hai người bọn họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, Tào Cẩn Lưu lập tức hiểu, trong lòng điên cuồng trợn trắng mắt. Cái gì gọi là nghiêm khắc với người khác, khoan dung với bản thân.
Cánh tay cậu ta càng ôm chặt Chu Kiều hơn: "Anh xem kìa, sao anh ấy lại hung dữ với em thế? Rõ ràng anh không còn là gì của anh ấy nữa, em vẫn không được nói hai câu sao?"
【 Anh~ nhìn~ anh ấy~ đi~ Em chỉ nói thêm mấy câu thôi mà sao đã có người giận rồi? Anh ấy hung dữ với em như thế, anh phải dỗ em cho tốt nhé~】
Tạ Kha sững người rồi nổi giận, nhìn về hướng Chu Kiều không còn chút ấm áp: "Cậu dạy em ấy nói chuyện như vậy?"
Gương mặt đỏ hồng của Chu Kiều trắng bệch đi, mất hết máu. Anh ta nhớ lại câu nói trước đó của Tạ Kha "Tránh xa A Lưu ra, nó là một đứa ngây thơ, không giống như cậu".
Chu Kiều mím môi, thái độ lạnh nhạt: "Cậu nói đúng, tôi không phải là gì của hai người, hai người cũng không cần đến tìm tôi nữa."
Anh ta đứng dậy, nói với mấy người Ninh Dương: "Tôi hơi không khỏe, muốn về nghỉ ngơi chút."
Hướng Tư Kỳ vội nói: "Về nhanh đi về nhanh đi, sức khỏe quan trọng nhất."
"Anh ơi!" Tào Cẩn Lưu đuổi theo.
Nhưng cánh cửa đóng rầm lại trước mặt cậu ta.
Đập trúng mũi.
【 Mình cá Tào Cẩn Lưu sắp không giữ nổi thanh đao dài 80 mét trong tay nữa. Anh giai sến súa sau này nên đổi tên thành Tạ Thu Cao đi, có người bị anh chọc tức đến mức sảng khoái hẳn rồi kia kìa! 】*
Tiền Đa Đa: "..."
Dốc of the day.
Trái tim vỡ nát vì bị Tào Cẩn Lưu làm tổn thương của Ninh Lạc miễn cưỡng được vá lại chút ít. Quả nhiên, niềm vui của bản thân phải xây dựng trên nỗi đau của người khác.
【 Người nhớ nhung anh dâu có thể là người tốt sao? Đợi sau này ta thống nhất vũ trụ sẽ khai trừ văn học chị dâu ra khỏi gu của toàn nhân loại! 】
【 Vẫn là gu của ta cao quý nhất 】
Ninh Lạc nghĩ vậy, quay đầu đi tìm Lộ Đình Châu.
Thấy anh đang giết cá ở bên cạnh.
Ngón tay thon dài bọc trong găng tay cao su, tay lên dao xuống, lưỡi dao trắng lạnh cắt mở bụng cá, máu tươi trào ra. Con cá dưới tay vùng vẫy hai cái, Lộ Đình Châu khó chịu tặc lưỡi, một mũi dao đập xuống, trực tiếp đánh ngất đi.
Ngón tay thăm dò vào bụng cá, khi lấy ra, găng tay cao su trắng dính vết máu, đặc quánh nhớp nháp.
Ninh Lạc nuốt nước bọt 'ực' một cái, nhỏ giọng hỏi: "Anh, gi-giết giết giết cá à?"
Lộ Đình Châu liếc mắt nhìn, tầm mắt lạnh nhạt rơi trên người cậu, thờ ơ gật đầu, ném dao tháo găng tay: "Giết xong rồi."
【 Giết giết giết, giết xong rồi? Sao anh nói giống như từ hiện trường án mạng vậy! 】
Lộ Đình Châu nhíu mày, có sao?
Ninh Lạc không biết anh đang nghĩ gì, nhanh chóng chọn lọc quên đi cảnh tượng vừa thấy, kéo tay áo Lộ Đình Châu bảo anh cúi thấp xuống, nén giọng thì thầm: "Em kể cho anh một bí mật động trời!"
Nói xong ngó tới ngó lui xem có ai phát hiện không.
Tay Lộ Đình Châu suýt chạm vào cậu, vội dùng khuỷu tay chống lên vai Ninh Lạc, đẩy ra một chút khoảng cách: "Đợi chút, tôi rửa tay đã."
"Này, em đâu có chê anh." Ninh Lạc nói xong, dư quang thấy hai con cá được xử lý sạch sẽ, chảy hết giọt máu cuối cùng trong cơ thể, tự động thu hồi một tin nhắn.
"Anh vẫn cứ rửa đi, vừa rửa em vừa kể."
Lộ Đình Châu mở vòi nước, chất lỏng lạnh lẽo rửa trôi mười ngón tay, khiến tâm trạng anh cũng dịu bớt đi kha khá, 'ừm' một tiếng: "Được, cậu nói đi."
Ninh Lạc thấy anh cúi người, kéo tay áo Lộ Đình Châu ghé sát vào, áp tay lên miệng, ghé vào tai anh nói nhỏ: "Em nói cho anh này, đứa em họ mới đến đó, chắc chắn thích Chu Kiều, đang định đục tường anh trai đấy."
Cậu không để ý thân thể dưới tay hơi cứng lại, đường vai căng thẳng.
Lộ Đình Châu ngay cả tay cũng không rửa nữa.
Ninh Lạc lải nhải một tràng như dế kêu: "Em thấy Chu Kiều hình như tạm thời không có ý đó, chỉ xem cậu ta như em trai thôi, thậm chí còn hơi... phức tạp?"
Ninh Lạc ngẫm nghĩ từ này, khẳng định gật đầu: "Chính là rất phức tạp, dù sao anh ta luôn nghĩ mình là người thay thế của em trai này mà."
Cậu thổi hơi từng đợt vào tai Lộ Đình Châu, nói được nửa ngày phát hiện sao lại không có động tĩnh?
Ninh Lạc không vui, đẩy đẩy anh: "Phản ứng chút đi, đây chính là drama máu chó giới quyền quý, em chia sẻ cho anh nghe đầu tiên đấy."
Lộ Đình Châu thở ra một hơi, nhanh chóng rửa sạch tay đóng vòi nước, khẽ nghiêng người nhìn cậu.
Có lẽ vì ngược sáng, màu mắt sâu thẳm hơn ngày thường rất nhiều, mập mờ chập chờn, chứa đựng một loại tình ý kỳ quặc nào đó.
"Phân tích tình cảm rất đúng chỗ."
Ngay cả giọng nói cũng mang theo chút kỳ quặc, từng chữ ngữ điệu đi lên, không giống bình thường.
Ninh Lạc vỗ ngực, hết sức tự hào: "Đương nhiên rồi, diễn viên xuất sắc như em đối với tình cảm nắm bắt chính xác lắm, thấy mầm biết cây, sở hữu con mắt tinh đời. Bất kỳ biến đổi tình cảm nào cũng không thoát khỏi mắt em."
Lộ Đình Châu chậm rãi kéo môi, không đồng ý cũng không phản đối.
Anh thậm chí còn cảm thấy câu nói này của Ninh Lạc như đang chế giễu mình, giống như con chó đi qua bị đá một cú.
Ninh Lạc bất mãn: "Đây là phản ứng anh nên có sau khi nghe drama máu chó giới quyền quý sao?"
Này mà là tiếng người à?
Phương Lộc Dã đi ngang qua nghe mà nghiến răng, ai đời sau khi hạ nhục anh cậu ta xong còn đòi một bài đọc hiểu điểm tuyệt đối?
Cứu anh cậu ta với, anh cậu ta sắp vỡ vụn đến nơi kìa.
Lộ Đình Châu xoa xoa đầu ngón tay, dẹp bỏ ý định búng lên đầu Ninh Lạc: "Dĩ nhiên không phải, tôi xin lỗi thầy Ninh vì phản ứng quá lạnh nhạt của mình."
Ninh Lạc hài lòng gật đầu: "Được rồi, miễn cưỡng chấp nhận lời xin lỗi của anh."
Cậu hất cằm, ý bảo Lộ Đình Châu tiếp tục.
Lộ Đình Châu im lặng một lúc, lấy ra thái độ làm học thuật: "Tôi tỏ ra vô cùng sốc và ngạc nhiên về mối tình tay ba máu chó này. Có ba nguyên nhân: Thứ nhất, mối quan hệ rối rắm giữa ba người thêm điểm nhấn máu chó, chi tiết sẽ được bổ sung sau khi trình bày xong luận điểm. Thứ hai... Thứ ba... Tổng kết là..."
[ Hoa mắt rồi, cứ như thấy cảnh bảo vệ luận văn của mình. ]
[ Thầy Lộ thật sự bị Ninh Lạc huấn luyện, ảnh không còn là ảnh trước kia nữa rồi. ]
[ Tao nghe đến luận điểm và tổng kết đã muốn chết rồi, ai hiểu nỗi tuyệt vọng của một con chó tốt nghiệp không! ]
[ Tuy nhiên nhưng mà năng lực tổ chức ngôn ngữ và logic của Lộ Đình Châu khá khủng đấy hhhh. ]
Ninh Lạc nghe bài luận văn ngắn nghìn chữ Lộ Đình Châu nhanh chóng trình bày rất hài lòng, giơ cao tay vỗ vai anh: "Tốt lắm, em là học sinh xuất sắc nhất trong các khóa thầy từng dạy, em đã viết một bài luận học thuật đầy ý nghĩa sâu sắc."
[ Tôi thấy đó là một bài rác học thuật nóng bỏng tay. ]
[ Thông cảm cho anh Lộ nhà bọn tôi đi, anh ấy cũng không dễ dàng gì. ]
[ Nỗi khổ Lộ Đình Châu chịu khi theo đuổi vợ còn nhiều hơn cả nửa đời trước cộng lại. ]
Lộ Đình Châu nhìn chằm chằm Ninh Lạc vài giây, tư thế thả lỏng, nửa tựa vào bên bồn rửa tay, tay chống lên mặt bàn, thân hơi nghiêng về phía trước, là một tư thế khá tấn công.
Anh cúi đầu hỏi Ninh Lạc, tốc độ rất chậm, mang theo ý vị dỗ dành: "Vậy, thầy Ninh có khen thưởng không?"
Ninh Lạc không hiểu: "Khen thưởng?"
Lộ Đình Châu 'ừm' một tiếng: "Học sinh trả lời đúng câu hỏi, chẳng phải nên có phần thưởng sao?"
"Vậy anh muốn gì?" Hỏi xong liền cảnh giác, "Móc tiền thì em không làm."
Lộ Đình Châu nghe câu sau, giọng vô cùng thấp và mơ hồ nói một câu "bé tham tiền".
Ninh Lạc không nghe rõ nhưng tất cả đã bị thu vào mic, dân cư mạng lập tức vì cách gọi nuông chiều cưng nựng này cùng với chất giọng đặc biệt hay sau khi hạ thấp xuống mà kích động vọt thẳng lên trời.
Lộ Đình Châu cũng không định để Ninh Lạc nghe rõ, ánh mắt lưu luyến trên đầu cậu, khóe môi nở nụ cười nhẹ: "Nói đến phần thưởng, chi bằng tặng nó cho tôi làm bookmark nhé."
Ninh Lạc vẫn chưa hiểu 'nó' là cái gì, Lộ Đình Châu đã giơ tay lên, ngón tay thon dài lướt qua đầu cậu như chuồn chuồn chạm nước.
Lúc thu tay về tiện tay vuốt tóc rối của Ninh Lạc, vén ra sau tai.
Hơi thở nhẹ nhàng phả lên trán cậu.
Ninh Lạc thấy anh lấy xuống một chiếc lá cây. Gân lá còn nguyên vẹn, dưới ánh sáng mang sắc màu bán trong suốt, mỏng và xanh, hình dáng xinh đẹp.
Ninh Lạc gãi gãi đầu: "Do không cẩn thận dính vào chăng?"
"Chắc vậy."
"Nhưng đẹp quá nhỉ," Ninh Lạc khen ngợi, "Vậy anh lấy làm bookmark vừa khéo. Anh có mang sách không? Cầm thẳng về sẽ nhăn mất."
"Có."
Lộ Đình Châu nhìn chiếc lá trong tay, lại nhìn Ninh Lạc.
Rồi cười một tiếng, mắt mày dịu dàng, dùng đầu nhọn của lá cây nhẹ nhàng cọ qua mũi Ninh Lạc, "Vậy tặng cho tôi nhé?"