Toàn Showbiz Nghe Tôi Nổi Điên

Chương 75: Quân tử ái tài thủ chi hữu đạo, tiểu nhân ái tài một hữu lễ mạo



Tào Cẩn Lưu nghe thấy tiếng hét giận dữ của Tạ Kha, co rúm người giống như sợ hãi, chui vào lòng Chu Kiều, miệng ám a ấm ức đáng thương: "Anh ơi, anh xem anh ấy kìa, anh ấy chẳng những đánh người hung dữ mà mắng người cũng hung dữ nữa."

Chu Kiều còn chưa kịp phản ứng, Tạ Kha đã bị kích động mất lý trí: "Tào Cẩn Lưu, mày muốn chết phải không!"

Ninh Lạc đứng bên xem náo nhiệt:【 Tôi cảm thấy cậu ta không muốn chết nhưng cũng không quá muốn sống nữa. 】

Cậu theo bản năng móc túi định lấy hạt dưa ra để tí tách, lại phát hiện mình mặc đồ ngủ, hơi tiếc nuối, đành ôm đuôi khủng long để an ủi.

Lộ Đình Châu cúi đầu nhìn bàn tay bỗng trống rỗng của mình.

Chà chà đầu ngón tay, trên đó vẫn còn đọng lại xúc cảm ấm áp mềm mại.

Chu Kiều thấy dáng vẻ nổi giận của Tạ Kha như một con khủng long phun lửa, che chở Tào Cẩn Lưu đang ngoan ngoãn chườm túi đá lên mặt: "Tạ Kha, anh có thể bình tĩnh không, nó là em trai anh."

Tạ Kha càng tức giận hơn: "Tôi không có em trai như nó!!"

"Tạ Kha!" Chu Kiều nắm chính xác điểm đau của gã, "Mọi người đều đang nhìn, anh cũng không muốn tiếp tục náo loạn chứ?"

"Cậu! Chu Kiều, vừa nãy nó nói gì cậu không nghe thấy sao? Cậu lại còn nói giúp nó?" Tạ Kha sốc nói không nên lời.

"Tôi không phải đang nói giúp nó, ai tôi cũng không muốn giúp, tôi chỉ hy vọng vở kịch này mau chóng kết thúc." Chu Kiều mím môi đáp trả.

Tào Cẩn Lưu vừa nghe liền tủi thân nhìn Chu Kiều.

Nhưng Chu Kiều không nhìn cậu ta, Tào Cẩn Lưu cúi đầu, héo rũ như cà tím bị sương giá đánh.

"Cậu, được... Chu Kiều, cậu giỏi thật!" Tạ Kha vịn lưng ghế sofa, tay kia ôm ngực, trước mắt biến thành từng đợt tối đen.

Gã tính là gì đây? Người ngưỡng mộ biến thành tình địch trong chớp mắt, không chỉ quyết tâm đục tường nhà gã, còn lật kèo Chu Kiều đứng về phía đối lập với mình!

Tạ Kha chất vấn: "Vậy những khoảng thời gian tốt đẹp giữa chúng ta tính là gì?"

Ninh Lạc trả lời thoăn thoắt: 【 Tính là rong biển. 】

Mặt Tiền Đa Đa méo xẹo, vừa hận vừa yêu cậu.

Chu Kiều: "Giữa chúng ta, chưa từng tốt đẹp."

Tạ Kha lại bị chặn họng.

Nhưng không thể không nói, Chu Kiều vẫn hiểu Tạ Kha. Biết gã thích giữ thể diện liền một phát nắm trúng chỗ hiểm khiến gã có lửa cũng không bùng lên được, nghẹn trong lòng càng khó chịu.

Ninh Dương tiếp tục công cuộc bỏ đá xuống giếng, hắn hăng hái làm Tạ Kha xui xẻo thêm: "Thế này là anh sai rồi sếp Tạ, đã là người một nhà thì cứ giáo dục nói chuyện tử tế là được, ai lại không phân biệt phải trái đã ra tay đánh người, còn nguyền rủa Tiểu Tào chết đi, không nên chút nào."

Nói xong, Ninh Dương chỉnh lại cổ áo, thong dong tự tại, từ trong ra ngoài đều toát ra vẻ sảng khoái của người đứng nói không đau thắt lưng.

Ninh Lạc bình luận cay độc: 【 Anh kiêu ngạo như con gà trống sau sân đi đường cũng ngẩng đầu cao ấy. 】

Ninh Dương phỉ nhổ mạnh mẽ trong lòng.

Đó là vì em chưa thấy bộ dạng Tạ Kha giành việc làm ăn với anh! Giành việc làm ăn gì? Là tiền!

Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo, Ninh Dương lại liếc nhìn Tạ Kha, hừ cười khinh bỉ, tiểu nhân ái tài một hữu lễ mạo.*

Tạ Kha bị cái miệng của hắn chọc tức chết kéo theo cả dạ dày cũng bắt đầu đau, vã mồ hôi: "Tôi không phân biệt phải trái? Vừa nãy nó nói gì các người đều nghe thấy rồi chứ? Thế này mà còn không phân biệt phải trái?? Định chăn thả trên đầu tôi mới tính chắc!"

Giọng Tào Cẩn Lưu yếu ớt vang lên: "Anh, em thấy anh với anh Tiểu Kiều chia tay rồi mới nói những lời như vậy, em biết anh giận, anh cứ đánh em đi, coi như xả giận."

Cậu ta yếu ớt không tự chủ được, chỉ có cái miệng vẫn phun nước trà: "Chỉ cần sau này hai chúng ta cạnh tranh công bằng là được, dù sao anh cũng không còn là gì của anh Tiểu Kiều nữa. Cũng đừng nói mấy lời chăn thả gia súc gia cầm, không tôn trọng anh Tiểu Kiều."

Tạ Kha run rẩy nửa ngày, không thốt ra được lời nào.

Tiền Đa Đa vừa thấy sắc mặt gã, giật hết cả mình: "Sếp Tạ, sao mặt anh trắng như ma vậy?"

"Tôi... dạ dày...!" Tạ Kha vắt ra hai chữ rồi trợn trắng mắt, ngất xỉu trên sofa.

Mọi người giật mình.

"Ối làng nước ơi!"

"Bị sao thế kia?"

"Không phải chứ? Đừng bảo thật sự bị tức ngất đấy?"

Chu Kiều đối diện lạnh nhạt nói: "Anh ta bị đau dạ dày, tối không ăn cơm."

Cộng thêm bị chọc tức một trận, không ngất mới lạ.

Sao không nói sớm!

Tiền Đa Đa kéo mấy người Phương Lộc Dã, vội vàng ba chân bốn cẳng khiêng Tạ Kha như khiêng bao tải xông ra khỏi nhà chính, chạy đến bệnh viện trong đêm khuya.

"Đã là lần thứ hai tiến cung rồi đấy," Ninh Lạc huých Lộ Đình Châu, khẽ nói, "Tạ Kha rất mạnh mẽ, Chu Kiều cũng rất mạnh mẽ, nhưng từ nay về sau Chu Kiều không cần mạnh mẽ nữa, anh biết tại sao không?"

Lộ Đình Châu nghe cậu vòng vo mãi, bèn hỏi: "Tại sao?"

Ninh Lạc chỉ vào Tào Cẩn Lưu nói: "Vì, cái mạnh* của anh ta đến rồi."

Lộ Đình Châu: "..."

Cái gì mà tiên nhân chỉ lộ phiên bản cyberpunk.*

Tào Cẩn Lưu đang ỉ ôi vì vết thương, Chu Kiều tìm cho cậu ta một quả trứng bảo lăn trên mặt, chỉ cần dùng chút lực đã kêu đau: "Anh ơi nhẹ chút, đau lắm~"

【 ...Sao cậu kêu đau mà còn mang theo âm đuôi luyến láy mờ ám vậy? 】 Ninh Lạc vô cùng không hiểu.

Chu Kiều buông tay, đứng trước mặt Tào Cẩn Lưu lặng lẽ nhìn cậu ta.

Anh ta không nói gì, Tào Cẩn Lưu liền hoảng, trên mặt đầy vết thương liên tục nói: "Em nói bậy đấy, không đau chút nào... anh đừng giận, em sai rồi."

Càng nói giọng càng lấy lòng, Ninh Lạc cứ như thấy một con chó Shiba đang vẫy đuôi, vì phạm lỗi mà nở nụ cười ngượng ngùng nhưng không mất lễ phép, cầu xin chủ nhân tha thứ.

Chu Kiều hỏi: "Sao lại nói với Tạ Kha là thích tôi? Vì thấy vậy rất vui à?"

Tim Tào Cẩn Lưu đập thót, không biết trả lời câu hỏi đòi mạng này thế nào.

Ninh Lạc thấy mọi người đã đi hết cũng kéo Lộ Đình Châu định lẻn ra ngoài, nhưng vừa nghe câu hỏi này, chân liền bén rễ không đi được nữa.

Lộ Đình Châu đi được vài bước, quay đầu lại thấy Ninh Lạc đã dời mông đi rồi đầu vẫn dính khung cửa thò vào nhìn như một cây gậy đặt chéo cắm vào góc tường, chỉ có đầu thò ra ngoài.

"..."

Lộ Đình Châu nghĩ rằng cảnh này nếu từ trong nhìn ra sẽ kích thích vô cùng.

Trong phòng.

Tào Cẩn Lưu thấy mình quá oan: "Không phải, em không có ý đó! Em chỉ là thích anh thôi, luôn luôn thích đều là anh, anh không biết hai người chia tay em vui đến thế nào đâu!!"

Chu Kiều im lặng hồi lâu: "Thấy rõ rồi, là rất vui."

Bỏ mẹ, lỡ lòi lời thật ra mất rồi!

Tào Cẩn Lưu hận không thể tự tát mình phát, cuống quít bổ sung: "Không không không, ý em là, cuối cùng anh cũng thoát khỏi biển khổ rồi, Tạ Kha không phải người tốt, em vui là vì anh."

"Còn cậu thì sao, cậu có thể tốt đến đâu?" Chu Kiều ấn quả trứng trong tay lên mặt Tào Cẩn Lưu, đau đến nỗi nước mắt cậu ta lập tức trào ra, chỉ là không dám kêu nữa.

Chu Kiều thấy vậy, nói: "Cho dù cậu thật sự thích tôi chăng nữa thì cậu cũng mới lên đại học, Tào Cẩn Lưu, tôi hơn cậu tám tuổi, chúng ta không hợp."

Ninh Lạc bấm đốt ngón tay tính: 【  Hú, các người còn chênh nhiều hơn, lúc chú em mặc quần khoét đũng thì anh Tiểu Kiều đã lên cấp hai rồi. 】

"Anh nói vậy... em không biết nên đáp thế nào nữa," Tào Cẩn Lưu vừa nghe câu này đã khó chịu, cái đầu xù xù cúi xuống, "Nhưng anh cũng phải cho em một cơ hội chứ? Chúng ta chưa từng ở bên nhau sao anh biết hợp hay không? Nhỡ, nhỡ đâu anh lại thích người nhỏ tuổi hơn thì sao, đúng không?"

Cậu ta ngẩng đầu lên nhìn Chu Kiều với vẻ đáng thương, "Người ta chẳng bảo trai đại học rất đắt hàng sao? Chứng tỏ em vẫn có chút sức cạnh tranh thị trường mà."

Chu Kiều định nói gì đó nhưng đối diện với ánh mắt sắp khóc của Tào Cẩn Lưu, vẫn không đành lòng: "...Tùy cậu."

Dù sao thử rồi thất bại mới chịu từ bỏ.

Nhưng Tào Cẩn Lưu lại coi câu này là ngầm đồng ý. Trước tiên là khó tin, sau đó là cười toét miệng.

Cười búng ra ngu đần.

Ninh Lạc cảm thấy càng giống chó Shiba vẫy đuôi hơn.

Chu Kiều liếc nhìn, lặng lẽ dời mắt đi.

Thế rồi thấy một cái đầu treo lơ lửng giữa không trung đang nở nụ cười bà dì* nhìn anh ta.

Hai người nhìn nhau qua không khí.

Tim Chu Kiều co thắt, lùi lại vài bước đụng vào người Tào Cẩn Lưu, không kịp nghĩ nhiều kéo cậu ta chỉ về hướng đó, mặt trắng bệch: "Ma! Ma kìa!! Có ma!!"

Ma lập tức quay đầu nhìn ra sau, cũng kêu thảm thiết theo: "Có ma??? Ma ở đâu aaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!"

Tào Cẩn Lưu ôm lấy món quà từ thiên nhiên, nghe giọng quen thuộc, chưa quay đầu miệng đã bật ra: "Thần tượng? Là anh phải không?"

Chu Kiều từ cực độ kinh hoàng tỉnh táo lại, đồng tử giãn ra tập trung nhìn cái đầu kia.

Thế rồi như cảnh phim quay chậm, cái đầu kia quay lại, thò ra phía trước một chút để lộ cái cổ bên dưới, sau đó là một bàn tay thò ra, vẫy vẫy.

"Hi?" Ninh Lạc ngượng ngùng e thẹn cười, "Vừa nãy cậu gọi tôi à?"

Hi cái đầu mày!

Chu Kiều tồn tại bấy nhiêu năm, lần đầu tiên xuất hiện ý nghĩ đánh người thành mứt hồng.

Đến khi tỉnh táo lại thì thấy ngượng bởi phản ứng sinh lý quá đà vừa nãy của mình.

Chu Kiều khẽ ho: "Tiểu Lạc, em, em đến đây từ khi nào? Một mình em vẫn ở đây không đi à?"

Ninh Lạc nói: "Một mình? À, không phải một mình em."

Mi mắt Chu Kiều giần giật, xuất hiện dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, Ninh Lạc kéo ra một bàn tay khác, vẫy vẫy chào mọi người: "Anh, say hi với họ đi."

Chu Kiều nhìn Lộ Đình Châu đi ra theo, đồng tử dần dà giãn ra.

Lộ Đình Châu đối mặt với ánh mắt quái dị kinh hoàng của hai người, tố chất tâm lý cực kỳ cứng rắn, khẽ cười: "Hai đứa tôi đi ngang qua, đến tìm đồ ăn."

Tào Cẩn Lưu & Chu Kiều: "..."

Thánh thật, anh đúng là thiên tài.

Anh nhìn bọn em có giống tin không?

Tin hay không Lộ Đình Châu không quan tâm, dù sao lý do đã đưa ra rồi, rất lịch sự đề xuất yêu cầu khác của mình: "À phải rồi, Tiểu Tào, nhớ dọn bếp sạch sẽ, ngày mai phải dùng."

Tào Cẩn Lưu: "Hả? Nhưng em là thương binh, có thể để..." đoàn làm chương trình không?

Những lời còn lại dưới ánh mắt cười mà không phải cười của Lộ Đình Châu phải nuốt vội về: "Được ạ thầy Lộ, không vấn đề gì thầy Lộ. Em thích làm việc nhất ha ha ha, ai giành việc của em em còn giận nữa là!"

Lộ Đình Châu hài lòng gật đầu: "Rất có giác ngộ, khá lắm."

Ninh Lạc cũng gật gù tán thưởng: "Đảng và tổ chức xem trọng em. Đặc biệt thích sinh viên đại học, mãi mãi trẻ trung, mãi mãi đầy sức sống."

"Không không không, ấy là việc em nên làm." Tào Cẩn Lưu lạc lối trong lời khen một xướng một họa của hai người, hoàn toàn quên mất mình định hỏi gì.

"Vậy cứ thế nhé," Lộ Đình Châu kéo cái đuôi khủng long của Ninh Lạc, "Đi, về ngủ."

"Đi đi đi." Ninh Lạc nhảy chân sáo theo sau.

Chu Kiều nhìn hai người đi xa mới nhận ra không đúng.

"Khoan đã, rốt cuộc họ đến từ khi nào? Đứng bao lâu rồi? Tại sao đêm khuya mà hai người lại ở cùng nhau?"

Tào Cẩn Lưu gãi đầu: "Ui... quên hỏi mất."

Thầy Lộ vừa nói chuyện cậu ta đã bị dắt mũi đi rồi.

Chu Kiều: "..."

Chu Kiều: "Còn nữa, đừng ôm tôi nữa, buông ra!"

Mặt anh ta đỏ bừng, thấp giọng kêu.

-

Cả đêm Ninh Lạc hóng hớt chứng kiến khung cảnh tình cảm ngọt ngào sảng khoái hết sảy, di chứng duy nhất là không còn buồn ngủ chút nào. Cậu vui vẻ chúc ngủ ngon với Lộ Đình Châu rồi lại bị vuốt ve cái đuôi khủng long một lần nữa. Ninh Lạc về phòng mình, nằm trên giường sướng rơn kết nối mạng của Lộ Đình Châu bắt đầu lướt điện thoại.

Cậu thậm chí rảnh đến mức đăng một trạng thái.

【 Ta chính là con trai thứ tư thất lạc nhiều năm của Đông Hải Long Vương - Ngao Dạ. Ba năm kỳ hạn đã đến, hãy chuyển cho ta 50 tệ, giúp ta trở về ngôi vị Long Vương. 】

Bên dưới nhanh chóng có bình luận:

【 Ninh Dương: Không ngủ coi chừng chân tóc bị ghim lên đỉnh. 】

【 Hướng Bốc Ngôn: Tin cậu là Long Vương chẳng thà tin tôi là Tần Thủy Hoàng. 】

【 Phương Lộc Dã: Cứ thức đi, ai thức được như cậu chứ, tôi còn phải ở bệnh viện với Tiền Đa Đa trông anh lố lăng. 】

Hướng Bốc Ngôn nói xong còn nhắn riêng cho Ninh Lạc.

【 Tào Cẩn Lưu rốt cuộc có lên chức thành công không? 】

Ninh Lạc thiếu đòn ném ra hai chữ: 【 Đoán xem. 】

Không để ý Hướng Bốc Ngôn bên kia giãy nảy, Ninh Lạc vừa thấy Lu Lu cũng online đã thả like cho bài viết của mình, bèn rủ rê anh có muốn chơi game không.

【 Có người lên chức, có người lên hương, còn tui vẫn mãi lên rank. Lu Lu, lên game! 】

【 Lu Lu: Khoan đã, hỏi cậu một câu trước. 】

【 Otaku Lạc Mập: Gì thế? Cậu nói đi. 】

【 Lu Lu: Rất đơn giản, nếu phát hiện có người lừa mình, cậu sẽ làm thế nào? 】

Ninh Lạc vừa nghe, hóa ra bạn song đấu của cậu hiếm khi thức khuya thế này là vì gặp phải vấn đề tình yêu nan giải!

Lúc này đương nhiên phải để thánh thủ tình yêu, quân sư kỳ cựu xem thử rốt cuộc là chuyện gì.

【 Otaku Lạc Mập: Hỏi tui? Vậy cậu hỏi đúng người rồi, tui từng trải muôn trận, trôi nổi trong biển tình, chuyện tình yêu cỏn con này, easy! 】

Lộ Đình Châu: Ha ha.

Ngón tay động một cái, lịch sự hỏi ý kiến: 【 Nói kỹ hơn xem? 】

【 Otaku Lạc Mập: Thảo luận theo từng trường hợp đi, trước tiên, đối phương có lừa tiền cậu không? 】

【 Lu Lu: Không phải tôi... thôi. 】

Lộ Đình Châu nghĩ đến lần trước Tết Thanh Minh nhận hai phần quà từ Ninh Lạc mà chẳng lên tiếng, theo tính keo kiệt của đối phương... có lẽ, có thể, không chừng, tính là lừa tiền?

Anh thử gửi đi:【 Có lẽ tính là có lừa, nhưng không nhiều. 】

【 Lu Lu: Đối mặt với tình huống này, cậu xử lý thế nào? 】

Lừa tiền?!

Ninh Lạc bật dậy từ trên giường, hai tay thay nhau đánh chữ nhiệt huyết hết mình:【 Cậu không chửi? Cậu vẫn còn yêu? Nhịn tí là tức đến nổi u cục đấy, chửi một trận đã đời đi! Cậu không chửi để tôi chửi cho, đưa tài khoản đây, đồ lừa đảo khốn kiếp, tôi phải xé nát mồm nó!! 】

Lừa tình lừa thân lừa sắc đều được, duy nhất không thể lừa! Tiền! Của! Cậu!

Lộ Đình Châu: "..."

Anh lặng lẽ mở trang cài đặt điện thoại, đổi tên điểm phát sóng của mình.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com