Toàn Showbiz Nghe Tôi Nổi Điên

Chương 76: Văn học anh dâu, mãi không phai tàn



Ninh Lạc bên kia không tha cho Lộ Đình Châu.

【 Otaku Lạc Mập: Số của kẻ lừa đảo là gì? Gửi ngay cho tôi, tôi muốn lấy ra bộ sưu tập những câu mắng người đã tích trữ để chiến đấu cho cậu. 】

【 Otaku Lạc Mập: Tôi sẽ giương cao lá cờ vì Lu Lu, xem ai dám đối đầu với cậu! 】

【 Otaku Lạc Mập: Sao không trả lời tôi? Đừng bảo cậu đang tổng hợp tin nhắn để chuyển tiếp cho kẻ lừa đảo đấy? Đừng tin đàn ông nhé Lu Lu! 】

Lộ Đình Châu không nhịn được nữa, trả lời: 【 Cậu không phải là đàn ông à? 】

Ninh Lạc am hiểu tùy cơ ứng biến: 【 Trừ khi người đàn ông đó là tôi. 】

Thấy đối phương im lặng, cậu lại gửi thêm một dòng: 【 Cậu đang nghĩ gì vậy? Không phải định tha thứ đấy chứ? 】

Lộ Đình Châu cố gắng biện minh cho mình hai câu: 【 Thực ra không phải cố ý muốn lừa, chỉ là không có cơ hội nói ra. 】

【 Nếu cậu quan tâm đến tiền, đối phương nói sẵn sàng xin lỗi và bồi thường bao nhiêu cũng được. 】

Ninh Lạc không nói gì, gửi cho anh một meme.

Một con mèo đẩy xe mua sắm: Đi mua cho cậu ít não.*

Một lúc sau: 【 Uống Sáu Quả Óc Chó không? Đặt cho cậu ba thùng rồi, thiếu gì bổ nấy, dù nghèo cũng phải ăn uống tử tế. 】

Lộ Đình Châu: "..."

Ninh Lạc đã bắt đầu nóng ruột, tìm kiếm trên Baidu cách cứu người yêu mù quáng. Bên kia gửi tin nhắn mới.

【 Lu Lu: Đã xóa rồi. 】

Ninh Lạc hỏi dồn:【 Lấy lại được tiền chưa? 】

【 Lu Lu: ... Lấy lại rồi. 】

Ninh Lạc thấy dễ chịu hẳn ra.

【 Otaku Lạc Mập: Tốt rồi tốt rồi, để ăn mừng sự tỉnh táo của cậu, chơi game không? 】

【 Lu Lu: Thôi, muộn rồi, lát nữa ngủ. 】

【 Otaku Lạc Mập: Vậy tụi mình nói chuyện cũng được, tui vừa hay có chuyện siêu kích thích muốn kể cho cậu! 】

Lộ Đình Châu đang rửa mặt chuẩn bị đi ngủ, bị Ninh Lạc quấy rầy càng thêm mệt mỏi, thấy tin nhắn liền trả lời 'chuyện gì' rồi đánh răng. Điện thoại rung lên, anh liếc mắt xuống.

【 Otaku Lạc Mập: Gần đây công việc của tui có thể tiếp xúc với Lộ Đình Châu, nhưng đó không phải trọng điểm! 】

【 Otaku Lạc Mập: Trọng điểm là hôm nay nhân lúc anh ta không để ý, tui đã sờ mấy cái cơ bụng! Trời ơi cảm giác tay tốt lắm luôn, tui đã lấy cả lòng bàn tay lẫn mu bàn tay cọ sờ mấy lần liền. 】

Lộ Đình Châu bị sặc.

"Khụ, khụ khụ!"

Vô tình nuốt phải kem đánh răng bạc hà, Lộ Đình Châu nhíu mày vội vàng súc miệng.

Anh bắt đầu cẩn thận hồi tưởng, có chuyện này sao?

Hình như khi hai người trốn ở góc hóng chuyện, Ninh Lạc luôn đẩy anh về sau, anh tưởng đối phương sợ bị phát hiện.

Sờ cơ bụng... Lộ Đình Châu nheo mắt lại, vậy là, có người cố tình giả vờ không với tới được đuôi khủng long, tay mò mẫm phía sau, thực ra là thừa cơ sơ múi anh?

【 Otaku Lạc Mập: Nếu được bóp một cái càng tốt, đáng tiếc tách ra nhanh quá, không kịp, tiếc chết mất. 】

Lộ Đình Châu cũng thấy rất đáng tiếc.

Anh biết cảm thông như vậy, nếu biết Ninh Lạc nghĩ thế này chắc chắn sẽ chiều cậu mà.

【 Lu Lu: Lần sau cậu muốn sờ thì cứ nghĩ trong lòng xem, không chừng anh ấy sẽ chủ động cho cậu sờ đấy. 】

【 Otaku Lạc Mập: Đừng nhắc nữa, tui chỉ là hơi không dám nghĩ, cứ thấy kỳ kỳ thế nào ấy 】

【 Lu Lu: Sao vậy? Thấy chỗ nào kỳ? 】

【 Otaku Lạc Mập: Tui nói cậu đừng giận, tui nghĩ tên này không có ý tốt với mình! 】

【 Otaku Lạc Mập: Anh ta chắc chắn biết tui không thể cưỡng lại được khuôn mặt đó, cả ngày dùng sắc đẹp dụ dỗ tui, đồ Đát Kỷ nam đáng ghét. 】

Lộ Đình Châu im lặng: Cách gọi quỷ quái gì vậy.

Ninh Lạc nói xong bắt đầu kể ra hai ba chuyện Lộ Đình Châu đã làm với mình, lấy từng việc ra phê phán.

Vì muốn tỉ mỉ cầu thực, Ninh Lạc cố gắng nhớ lại từng chi tiết khi hai người ở cùng nhau, càng kể những ví dụ này lại càng thấy có gì đó không ổn.

Cậu dừng tay đang gõ chữ lại, nhìn dòng tin 'lần trước suýt thì hôn nhau làm người ta sợ chết khiếp tim đều ngừng đập' chưa gửi đi, vội xóa hết.

Ninh Lạc chưa bao giờ thấy trí nhớ của mình tốt đến thế, ngay cả độ cong nụ cười trên khóe môi Lộ Đình Châu hôm ấy cũng nhớ rõ mồn một, còn có mùi bột giặt thoang thoảng trên người anh, và cảm giác mềm mại ấm áp khi môi chạm vào nhau.

Ninh Lạc cảm thấy nhiệt độ trán mình càng lúc càng cao, lăn một vòng nằm bẹp trên giường trừng mắt nhìn điều hòa: "Mày có thể làm lạnh không hả? Đồ vô dụng."

Ninh Lạc điều chỉnh lại một chút rồi mới tiếp tục gửi tin nhắn.

【 Otaku Lạc Mập: Tóm lại là vầy, tui nghi ngờ tên này cố tình dụ dỗ tui, chắc chắn là vậy! 】

Lộ Đình Châu nhìn chằm chằm câu 'tui nghi ngờ tên này cố tình dụ dỗ tui' một lúc lâu, khóe môi cong lên, có cảm giác vui mừng như Đường Tăng trải qua 9981 kiếp nạn cuối cùng cũng thấy được đường lên thiên giới.

Anh đặt bàn chải đánh răng xuống tạm dừng rửa mặt, cũng không để tâm đến cái biệt danh quỷ quái 'Đát Kỷ nam' nữa, tùy tiện chọn một ví dụ của Ninh Lạc trích dẫn lại, trả lời:

【 Vậy xem ra anh ấy muốn dụ dỗ cậu đấy. 】

【 Otaku Lạc Mập: Đúng rồi!!! Tui biết mà, anh ta đang khiến tui xúc động. 】

Lộ Đình Châu dẫn dụ từng bước: 【 Vậy cậu định làm gì tiếp theo? Có thể nói cho tôi biết không? 】

Anh đảm bảo sẽ phối hợp hết mình.

【 Otaku Lạc Mập: Không sao, tui đã xúc động xong rồi. 】

【 Lu Lu:? 】

Bên kia gửi tới mấy ảnh chụp màn hình mua sắm.

【 Otaku Lạc Mập: Dĩ nhiên là mua photocard, mua merch, mua búp bê bông, yêu anh ta cuồng nhiệt! 】

Lộ Đình Châu: "...?"

Anh đột nhiên có chút nghẹt thở.

【 Otaku Lạc Mập: Đồ Lộ Đình Châu đáng ghét, cái bẫy tiêu dùng chết tiệt, sau này không nhìn anh ta cười nữa, lúc nào cũng khiến tui tốn tiền!! 】

Ninh Lạc cắn răng đánh xong dòng chữ này, gửi đi năm phút rồi bên kia vẫn chưa trả lời.

【 Otaku Lạc Mập: Lu Lu, cậu còn đó không? 】

"..." Thực ra anh có thể không ở đó.

Lộ Đình Châu liếc nhìn tuýp kem đánh răng bị bóp méo, mở vòi nước rửa kem đánh răng trên tay, dùng một tay đánh chữ. Gõ từng chữ cái một, nhìn thế nào cũng rất là nghiến răng nghiến lợi.

【 Lu Lu: Không ở, ngủ! 】

【 Otaku Lạc Mập: Hả? Không phải cậu nói sẽ nói chuyện với tui à? Sao ngủ nhanh vậy? 】

【 Lu Lu: Nói nữa chặn. 】

Ninh Lạc lập tức không dám hó hé nữa.

Lộ Đình Châu nhìn mình trong gương, kéo kéo môi, giũ khô nước trên tay.

Bây giờ anh có cảm giác mệt mỏi như Đường Tăng trải qua 9981 kiếp nạn cuối cùng cũng thấy được đường lên thiên giới rồi lại bị thông báo 'Chúc mừng trúng thêm một lần nữa, giờ đưa ngài về điểm xuất phát nhé'.

Lộ Đình Châu nhắm mắt lại rồi đổi tên điểm phát....

Bên này, Ninh Lạc sau khi mất đi bạn trò chuyện, lại lên mạng một lúc, thấy không có gì hay ho, ngáp một cái chuẩn bị đi ngủ.

Đến khi tắt mạng, thấy tên điểm phát mới của Lộ Đình Châu.

Ninh Tĩnh Trí Viễn.*

Trong nháy mắt, Ninh Lạc nhớ tới ảnh đại diện hoa sen màu hồng.

Ninh Lạc: "."

Nửa đêm không ngủ, bị phá vỡ hàng phòng ngự à?*

Lộ Đình Châu ngủ lúc nào, Ninh Lạc không biết, thậm chí còn không biết đám Phương Lộc Dã về lúc nào.

Cậu đặt điện thoại xuống gục đầu ngủ luôn, chất lượng giấc ngủ tốt cực kỳ, còn nằm mơ nữa.

Mơ thấy mình nằm trên cơ bụng sáu múi, cảm giác cơ bụng siêu tốt, như thể tay Ninh Lạc bị hút vào trên đó, lưu luyến không rời, sờ qua sờ lại chưa đã, còn thò ngón trỏ ra chọc chọc, trác tuyệt thượng hạng.

Sau đó, từ trên đầu truyền đến tiếng hừ trầm trầm, khàn khàn, quyến rũ không thể diễn tả nổi.

Ninh Lạc cứng đờ người, từ từ ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Lộ Đình Châu nhíu mày, sắc mặt khó nhịn, không biết vì sao má hơi ửng đỏ.

Anh đưa tay nắm lấy bàn tay đang quậy phá của Ninh Lạc, nghiêng người lại gần, môi áp sát tai cậu, cọ nhẹ.

Giọng nói tê dại mang theo vị ghen tuông tức giận: "Đã sờ tôi rồi thì không được sờ người khác nữa."

Ninh Lạc sốc đến mức hồn bay phách lạc, đồng tử giãn to.

Có lẽ thấy cậu mãi không đáp, dái tai truyền đến một chút đau đớn.

Bị Lộ Đình Châu cắn một cái.

Bị Lộ Đình Châu cắn một cái!!!

Lộ Đình Châu nhả ra, môi mỏng ấm áp thổi hơi nhẹ nhàng lên vết răng: "Không nói gì sao, chủ nhân..."

Ninh Lạc: ??!!!!!

Cậu bừng tỉnh từ trong mơ, trừng mắt nhìn trần nhà.

Nguyên vẹn mười phút, não mới bắt đầu hoạt động.

Đụ mẹ!!!

Chủ nhân??

Hả? Chủ nhân??!

Cậu đang làm gì vậy!! Cậu đã mơ thấy những thứ gì vậy!

Gu của cậu hóa ra là như vậy sao?!

Mặt Ninh Lạc đỏ bừng lan nhanh tới tận tai, rồi cả người đều đỏ lên như bị ném vào nồi nước chần thành con tôm luộc.

Cậu cuộn tròn người lại, dùng chăn trùm kín đầu, trong lòng điên cuồng hét lên:

【 AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! 】

Hướng Bốc Ngôn bị đánh thức, lăn một vòng ngồi dậy, đội mái tóc rối bù hung hăng trừng mắt về phía Ninh Lạc, ánh mắt hận không thể xuyên qua tường chiếu thẳng vào trán Ninh Lạc.

Thằng này sáng sớm ăn cái còi chắc!!

Mọi người: Đéo mẹ muốn ngủ một giấc sao khó thế này!

Ai tới tắt tiếng Ninh Lạc đi?!

Sau khi Ninh Lạc phát ra hơn chục đợt tấn công sóng âm thành công đánh thức tất cả mọi người, cuối cùng cũng mệt rồi nằm bẹp trên giường, nhớ ra hôm nay còn phải quay, vỗ vỗ mặt, đổ hết đống rác vàng trong đầu ra ngoài, quyết định dậy.

Cậu vén chăn lên định thay quần áo, ánh mắt nhìn xuống.

Chăn từ tay trượt xuống.

Ninh Lạc lại nằm bẹp xuống, cánh tay che mắt, mặt càng đỏ hơn, dái tai đỏ đến mức sắp nhỏ máu.

"Mình đúng là một tên háo sắc..." Cậu thều thào không còn thiết sống.

Một giờ sau, cuối cùng cửa phòng Ninh Lạc cũng được đẩy ra.

Cậu không hề cố ý, nhưng vừa liếc mắt đã thấy Lộ Đình Châu đang đứng trong sân nói chuyện với người khác.

Lộ Đình Châu dường như có linh cảm cũng nhìn lại.

Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung.

Mặt Ninh Lạc vừa hạ nhiệt lại tăng vọt, đóng sầm cửa lại.

Thu hồi một Ninh Lạc.

Phương Lộc Dã giơ tay nửa chừng, chào hỏi cũng chưa kịp, quay đầu hỏi Lộ Đình Châu: "Tên này sáng sớm bị sao vậy?"

Lộ Đình Châu hạ mắt xuống: "Ai biết được, hỏi cậu ấy đi."

Phương Lộc Dã: "..."

Sao cảm giác anh cũng không vui vậy?

Ngược lại tâm trạng Tào Cẩn Lưu cực kỳ tốt, xoay quanh Chu Kiều đi tới đi lui, trêu cho anh ta vui. Gần đến giờ ăn cơm thấy Ninh Lạc vẫn chưa ra liền chủ động đi gọi: "Anh Tiểu Lạc, ăn cơm thôi!"

Ninh Lạc ra ngoài, đến bàn ăn cơm.

Vị trí ngồi ăn của họ vốn là ngẫu nhiên, chỉ vì quen ngồi ở đó, dần dần thành cố định.

Vị trí của Ninh Lạc vốn ở giữa Ninh Dương và Hướng Bốc Ngôn, đối diện với Lộ Đình Châu.

Nhưng bây giờ cậu ngay cả nhìn vào mắt Lộ Đình Châu cũng không dám, vừa nhìn là trong đầu toàn 'chủ nhân chủ nhân' như Tmall Genie* tự động trả lời.

Cậu kéo Hướng Tư Kỳ định ngồi xuống: "Anh, đổi chỗ với em đi."

Nói xong không để ý đến ánh mắt mọi người, ngồi ở góc ngoài cùng, cúi đầu khuấy cháo.

Lộ Đình Châu nhìn về phía cậu một cái, Ninh Lạc cảm nhận được, người cứng đờ, đầu gần như chôn vào trong bát.

【 Ha ha tốt quá, tuổi còn trẻ đã sở hữu một căn nhà. Không sai, chính là tâm hồn tôi bị tổn thương! 】

Những người hâm mộ dậy sớm canh chừng phòng phát sóng trực tiếp tràn ngập vẻ khó hiểu.

[ ? Sao tôi cảm giác mình hình như bỏ lỡ rất nhiều tin tức vậy? ]

[ Ai biết anh lố lăng đi đâu rồi không? Sao mặt khách mời mới có thương tích thế? ]

[ Mạnh dạn đoán, hai người này tối qua đánh nhau. ]

[Anh lố lăng, anh không mau tới thì góc tường đều bị đào sạch! Anh xem em trai anh săn sóc Chu Kiều nhiệt tình thế nào kìa. ]

[ Tụi mày không thấy Ninh Lạc với Lộ Đình Châu cũng kỳ lạ lắm à, sao Ninh Lạc cứ trốn hoài vậy. ]

[ Thằng nhóc này trốn thì thôi đi, sao còn đỏ mặt nữa! ]

[ Ninh Lạc, cậu đỏ mặt cái ấm trà gì thế, cậu thế này khiến tôi khó không nghĩ nhiều đấy. ]

[ Ai đến bổ túc kiến thức cho tao với, sốt ruột chết mất! Tao chính là con chồn trong ruộng dưa không ăn được dưa! ]

Phương Lộc Dã nhìn trái nhìn phải, thấy Ninh Lạc và Lộ Đình Châu càng ngày càng ra dáng vợ chồng.

Hai người đều mang cùng một biểu cảm, thoáng chút ý muốn chết.

Rốt cuộc là sao vậy?

Cậu ta nghĩ ngẫm, đẩy một đĩa dưa cải muối cho Lộ Đình Châu: "Anh, anh nếm thử cái này đi."

Rồi lại đẩy một đĩa cho Ninh Lạc, "Cái này ngon lắm, cậu cũng nếm thử đi."

Ninh Lạc ngước đầu, đối diện với ánh mắt lo lắng của Phương Lộc Dã, cảm động chút chút.

【 Tự dưng phát hiện tên Phương Lộc Dã có thể chơi được, không tệ, không uổng công bình thường tôi thương yêu cậu, đến lúc cậu kết cỏ ngậm vành* báo đáp rồi. 】

Khóe miệng Phương Lộc Dã giần giật: Giọng điệu trưởng bối này là sao? Cậu đừng khiến người ta ngứa ngáy tay chân.

Ninh Lạc đánh giá cậu ta mấy lần.

【 Trước đây không nhìn kỹ, bây giờ đột nhiên phát hiện tên này cũng ra hồn phết, mắt là mắt, mũi là mũi. 】

Lộ Đình Châu đang xem điện thoại, Nhiếp Văn Đào cũng đang tám chuyện, hỏi anh về mối quan hệ giữa Chu Kiều, Tạ Kha và Tào Cẩn Lưu, cuối cùng cảm thán một câu: 【 Chậc chậc chậc, văn học anh dâu, mãi không phai tàn. 】

Gì đây. Lộ Đình Châu phiền lòng tắt màn hình.

Chợt nghe thấy Ninh Lạc lại đang lải nhải trong lòng.

【 Nói chứ, mùa xuân thứ hai của Phương Lộc Dã đến chưa thế, sao vẫn còn ế nhỉ, chẳng lẽ 'không được' hả? 】

Đàn ông không thể nói không được!

Phương Lộc Dã suýt đứng dậy đập bàn, cậu ta độc thân thì sao? Cậu ta thích thế! Ít ra còn hơn cái loại độc thân từ trong trứng!

Đột nhiên, Phương Lộc Dã cảm thấy một luồng hơi lạnh trên người.

Quay đầu, đối diện với ánh mắt trầm tư của Lộ Đình Châu.

Lộ Đình Châu bỗng nhiên nghĩ, nếu anh thực sự thành với Ninh Lạc, Ninh Lạc chẳng phải sẽ là anh dâu của Phương Lộc Dã à?

Trong nháy mắt, ngay cả ánh mắt nhìn Phương Lộc Dã cũng thay đổi._____

【 📢 Lời tác giả: 】

Tối qua Lộ Đình Châu: Ninh Tĩnh Trí Viễn, tâm tĩnh tự nhiên mát

Sáng nay Lộ Đình Châu: Nhìn ai cũng là tình địch.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com