Ninh Lạc chỉ vào Hướng Bốc Ngôn đang nằm sấp trên sofa chỉ lộ cái đầu: "Bốc Bốc ở đằng kia, củ cải muối quá lâu bị héo rũ kia kìa, thấy chưa?"
Hướng Bốc Ngôn đã tuyệt vọng với cuộc đời không cơm không gạo, phì một cái nhổ tóc trong miệng ra: "Anh, anh tìm em?"
Hướng Tư Kỳ: "..."
Anh không phải tìm em.
Thôi vậy.
Ninh Lạc nhìn về phía học sinh có ý kiến Lộ Đình Châu, hỏi: "Anh có ý kiến gì? Nói thử xem."
【 Không quan trọng, mọi lý do của các anh đều sẽ bị em bác bỏ từng cái một. Nếu hai người các anh cùng nhau trải qua mùa hè, em nhất định phải ngủ giữa! 】
Lộ Đình Châu suy nghĩ một chốc rồi bảo: "Tôi bị chứng sợ độ cao, cửa sổ sát đất đối với tôi quá đáng sợ."
Mọi người: ?
Anh có nghe mình đang nói gì không vậy!
【 Hả? 】
Lý do này Ninh Lạc hoàn toàn không ngờ tới, não đoản mạch mất vài giây: "Nhưng lầu hai chỉ cao khoảng bảy tám mét thôi mà."
Lộ Đình Châu thở dài, bất đắc dĩ vô cùng: "Hễ cao thêm một mét thì lòng can đảm của tôi lại giảm đi 0.6 độ. Tiểu Lạc, cậu cũng sợ độ cao mà, cậu hẳn phải hiểu tôi hơn chứ."
[ Càng nói càng vô lý rồi anh ơi. ]
[ DNA của người học địa lý đang chuyển động, ai hiểu không? ]*
[ Sôi nổi rực rỡ, mơ màng ngẩn ngơ, làm tao cười sảng khoái đến mức phát tài luôn rồi. ]
[ Lộ ππ quả xứng với tên, tay tính toán tài ba của giới toán học. ]
Khoé miệng Hoắc Lâm Sâm co giật.
Anh ta thức đêm bấm hỏng cả bàn tính cũng không tính ra 0.6 độ của Lộ Đình Châu từ đâu ra.
Ninh Lạc rõ ràng do dự, cậu ăn phải lá bài tình cảm Lộ Đình Châu tung ra, lý trí bị che mờ: "Anh... anh thật sự sợ độ cao à? Không phải anh từng cùng em treo dây cáp sao?"
Lộ Đình Châu ngừng lại.
... Quên mất chuyện này.
[ Ảnh nói bậy gì em cũng tin. Ninh Lạc, em dễ thương quá, chị khóc chết mất]
Dưới ánh mắt ngày càng nghi ngờ của Ninh Lạc, Hướng Tư Kỳ cuối cùng cũng tìm được cơ hội thừa cơ chen ngang: "Các cậu đừng phân nữa, phân thế nào cũng vô ích."
Mọi người đồng loạt nhìn về phía gã ta, Hướng Tư Kỳ tiếp tục: "Vì một nửa số phòng lầu trên đã được cải tạo thành phòng trang điểm, chúng ta chỉ còn năm phòng có thể ở."
"Năm phòng?"
"Thế chẳng phải là hai người một phòng, dư một người à?"
Ối chà, đúng chỉ là có người trẻ tuổi chơi hoa lá cành, đã làm cả trò này rồi.
Hàn Nguyệt Vấn, anh em nhà Hướng và cặp Tào - Chu đã phân xong.
Vấn đề là bốn người còn lại phải hoán đổi vị trí.
Tả Đằng thấy vậy nói với Lộ Đình Châu: "Đã vậy thì..."
"Đã vậy thì, anh em à, hai đứa mình một phòng đi." Hoắc Lâm Sâm vội trả lời trước khi gã nói xong, vỗ vào lưng một cái, thân thiết như hai anh em quàng vai Tả Đằng, khẽ nháy mắt với Lộ Đình Châu.
Thấy chưa, vẫn là anh em nghĩa khí.
Lộ Đình Châu nhìn bản mặt chó đội lốt người của anh ta, cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn chút xíu.
Tả Đằng suýt bị Hoắc Lâm Sâm vỗ ngã ngửa xuống đất, loạng choạng một cái, quay đầu nhìn anh ta.
Hoắc Lâm Sâm ngượng ngùng rút tay: "Xin lỗi ha, không ngờ cậu yếu thế."
Hướng Tư Kỳ nhìn tay chân gầy guộc của Tả Đằng, gật đầu: "Hơi yếu thật."
Gã ta chu đáo dặn dò: "Đàn ông yếu thì eo không tốt đâu."
Mặt Tả Đằng đỏ bừng, cảm thấy họ đang châm chọc mình nhưng không có bằng chứng.
Hàn Nguyệt Vấn nghe vậy nhìn qua, tán thành gật đầu: "Phải tập luyện nhiều hơn. Thế này nhé, về chị đăng ký cho em khóa học cả năm, mỗi ngày một buổi tập. À, cả mấy thứ như đồ ăn giảm mỡ, tăng cơ cũng đều áp dụng hết."
【 Phụt, chị ơi chị độc ác thật, bảo chó greyhound đi tập thân hình? Chắc cậu ta phải bị hành hạ sống không bằng chết mấy năm liền. 】
【 Gió tuyết đè cậu ta hai ba năm, tính kỹ lại qua năm năm. 】
Hoắc Lâm Sâm: "..." Hoàng tử toán học!
Mặt Tả Đằng lập tức xanh lè, ngang với lá rau trong đồ ăn giảm cân, khó khăn lên tiếng: "Chị Nguyệt Vấn, em thấy bây giờ thế này là được rồi."
Để gã chết còn nhanh hơn, tập gym?! Đây là khổ hình nhân gian gì vậy?
Hàn Nguyệt Vấn thiếu gì cách trị gã, mỉm cười nói: "Khi chúng ta chụp ảnh cưới, em như vậy sẽ đẹp hơn."
Ninh Lạc giật mình, sao lại còn ảnh cưới?
【 Đừng chụp ảnh nữa, chụp bia mộ đi. 】
Quả nhiên, sau khi nghe đến cụm từ 'ảnh cưới', Tả Đằng lập tức im bặt, vui vẻ đồng ý, khóe miệng khó dằn xuống hơn cả súng AK. Gã nói mình nhất định sẽ tập gym tử tế.
Nếu là trước đây, Hàn Nguyệt Vấn chắc chắn sẽ nghĩ là do mình có sức quyến rũ khiến Tả Đằng yêu chết đi sống lại, nhưng bây giờ...
Bây giờ Hàn Nguyệt Vấn thấy mình giống lá bài joker trong bộ bài, trong quá trình tỏa sáng nóng bỏng lại chọn cách khiến người ta bật cười.
Nhưng cô cũng không thể chỉ nghe lời một phía của Ninh Lạc, cụ thể thế nào phải điều tra cho rõ.
Hừm, chuyện này cứ giao cho người chồng thứ sáu của mình đi làm vậy. Mạng lưới tình báo của anh ta thông suốt bốn phương tám hướng, chắc chắn sẽ lật tẩy được quá khứ của Tả Đằng.
Tả Đằng nằm mơ cũng không ngờ Hàn Nguyệt Vấn định nhờ chồng cũ điều tra người yêu hiện tại, lúc này còn đang chìm đắm trong niềm vui kết hôn.
Kết hôn đương nhiên không có gì đặc biệt vui vẻ, gã vui là vì Hàn Nguyệt Vấn không ký hợp đồng tiền hôn nhân.
Nghĩ đến đây, ngay cả việc không cặp được với vua màn ảnh cũng không còn khó chấp nhận nữa, thế là xách vali đi theo Hoắc Lâm Sâm.
Mọi người mau chóng phân phòng xong.
Ninh Lạc và Lộ Đình Châu ở căn phòng view biển ngoài cùng, tầm nhìn đẹp nhất.
Cậu kéo vali, đến cửa mới chợt nhận ra: "Ơ... Hai người chúng ta một phòng à."
"Chứ gì?" Lộ Đình Châu mở cửa, quay người nhìn cậu, đôi mắt đen như mực, "Cậu muốn chung phòng với ai?"
Ninh Lạc theo bản năng mách bảo lúc này không nên nhắc đến người khác, tốt nhất ngay cả nghĩ cũng đừng nghĩ, lanh lẹ kiên định trả lời: "Đương nhiên là với anh rồi!"
Sắc mặt Lộ Đình Châu hơi dịu đi.
Ninh Lạc thu hết trong mắt, nhẹ nhàng thở ra: 【 Đàn ông khó dỗ dành quá. 】
Lộ Đình Châu nhướn cao mày.
Anh nhìn cậu đặt vali bên cạnh vali mình. Ninh Lạc bắt đầu quan sát căn phòng rồi phát ra tiếng thán phục như chưa từng trải đời.
Thật sự rất đẹp, đặc biệt là khi kéo rèm ra nhìn thấy cảnh biển trời một màu nơi xa, ngay cả tâm hồn cũng được gột rửa.
Nhưng mà...
"Đói quá."
Ninh Lạc ngã nhào xuống giường của mình, bị nảy lên hai cái, đầu chôn trong chăn hệt một cái xác vô hồn.
Cái xác vẫn biết nói: "Lúc này đây em thật sự rất buồn, giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, cảm giác cả thế giới đều dồn ác ý về phía em, sự sụp đổ của người trưởng thành chỉ trong khoảnh khắc bụng kêu ùng ục."
Lộ Đình Châu chỉ bằng một câu đã đánh thức cái xác, xuất hiện mạch đập trở lại: "Tôi có mang bánh mì."
Ninh Lạc bật dậy: "Đổ vào miệng em ngay!!"
Cậu nhìn Lộ Đình Châu mở vali mà kinh ngạc ngây cả người.
"Sao anh mang nhiều đồ thế? Bật lửa, diêm, lương khô, đèn mỏ, còn có dao nữa..." Ninh Lạc ngồi xổm bên cạnh nhìn anh lấy đồ ra, phát ra từng đợt thán phục.
"Anh biết lần này không đơn giản từ lâu rồi phải không? Em cứ tưởng là nghỉ mát trên đảo nên mang nhiều nhất là kem chống nắng với mặt nạ."
Lộ Đình Châu cũng thấy kinh ngạc về mạch suy nghĩ của cậu: "Cậu còn biết quản lý hình tượng nữa cơ à."
"Không được nói em như thế!" Ninh Lạc hung hăng nhào về phía Lộ Đình Châu, hai tay múa may trên cổ anh.
Lộ Đình Châu vốn đang quỳ một chân trên đất, bị cậu nhào tới mất thăng bằng nghiêng về một bên, tay chống xuống giường mới giữ được tư thế. Anh ngửa mặt nhìn người đang quỳ bên trên, thản nhiên nhướng mày: "Tôi nói sai sao?"
"Dù sao thì anh không được nói" Ninh Lạc hừ hừ, "em cũng biết giữ mặt mũi đấy nhé."
"Vậy à" Lộ Đình Châu kéo dài giọng, nghiêm túc suy nghĩ một chút, "chẳng hạn như lúc cậu nói mình sảy thai mà không đeo khẩu trang che mặt, ấy cũng là một biểu hiện của việc biết giữ mặt mũi sao?"
"Aaaaaaaa im đi!" Ngón chân Ninh Lạc lập tức bấu đất, hai tay mạnh mẽ bịt miệng Lộ Đình Châu.
Lộ Đình Châu bị cậu đè ngã xuống giường, lưng đập vào phần mép, cổ trắng thon dài buộc phải ngẩng lên, yết hầu khó chịu lăn vài cái, vô tình nhuốm ba phần sắc dục mê người.
Tóc mai xõa trên chăn điều hòa màu trắng tạo thành sự tương phản cực độ giữa đen và trắng.
Mà lúc này cảm nhận duy nhất của Lộ Đình Châu chính là nếu Ninh Lạc không buông tay, anh sẽ chết ngạt mất.
"Bạn tôi ơi, hai người xếp sắp xong chưa? Chúng tôi xuống hái dừa đây."
Cùng với giọng nói phấn khích của Hoắc Lâm Sâm vang lên là tiếng đẩy cửa không chút do dự.
Sau đó, mấy cặp mắt ngoài cửa đối diện với hai cặp mắt trong phòng, cả hai bên đều rơi vào im lặng chết chóc.
Ninh Lạc chậm rãi nhận ra, tư thế của bọn họ bây giờ vô cùng bất ổn.
Cậu hoảng hốt buông lỏng sự kiềm chế với Lộ Đình Châu, khi đứng dậy còn vấp chân trái vào chân phải, hai tay vung vẩy trong không trung mấy cái rồi được Lộ Đình Châu kéo lại mới giữ được thăng bằng, không kịp nghĩ nhiều liên tục nói: "Không không không, không phải như mọi người nghĩ đâu! Nghe em giải thích đã!"
Hoắc Lâm Sâm đờ đẫn nhìn cậu rồi lại nhìn Lộ Đình Châu đang cúi đầu ho nhẹ, sau đó lại nhìn cậu tiếp: "Không phải chứ, hai người..."
Anh em của anh ta là thụ?
Vãi buồi???!!!
Tào Cẩn Lưu phản ứng lanh lẹ, kéo anh ta lùi một bước, cúi người thật sâu: "Xin lỗi anh Tiểu Lạc, xin lỗi thầy Lộ! Hai người cứ tiếp tục, chúng em đi ngay đây!"
"Không phải, tôi tiếp tục gì chứ, tôi——"
Tiếng đóng cửa ngăn cách giọng Ninh Lạc.
"Này! Nghe tôi nói hết đã!"
Bình luận sớm đã nổ tung như pháo hoa.
[ Đù! Kích thích!! ]
[ Hai người thường ngày lén lút ôm hôn, cái gì cũng làm thật đấy à? Bình thường là giả vờ không thân với chúng em đúng không? ]
[ Bé Lạc lại là người trên?? Wtf??? Não tao không tải nổi nữa rồi. ]
[ Người xem kịch vui như tao chẳng sợ CP nghịch. Đẩy thuyền, cái gì cũng đẩy được! ]
[ Hầy, cãi gì nữa, cam rốn cũng là một kiểu 'ở trên' mà?* Không thấy Lộ Đình Châu tay đỡ eo Ninh Lạc, đầu gối còn chống lên người nhỏ à?]
[ Nghĩ vậy càng sexy hơn, thử tưởng tượng con thuyền nhỏ bị sóng biển đánh nhấp nhô lên xuống, lại vì không chịu nổi dirty talk của đối phương mà bịt miệng, thực ra là vừa ngại vừa phấn khích, cơ thể nhạy cảm mất kiểm soát. ]
[ Thầy Mạch à, năm xưa thầy rời văn đàn là tôi không đồng ý đâu đó. ]
Ninh Lạc phẫn nộ vô lực với không khí, vừa quay đầu lại phát hiện Lộ Đình Châu nắm tay thành quyền áp vào môi, ho đến nỗi mặt hơi đỏ.
Trong lúc áy náy, Ninh Lạc nảy sinh chút cam chịu số phận: "Dáng vẻ anh thế này, thật sự rất giống bị em ngược đãi... lát nữa ra ngoài giải thích sao giờ..."
Lộ Đình Châu uống ngụm nước làm dịu cổ họng ngứa ngáy rồi hỏi: "Giải thích gì?"
Ninh Lạc nói: "Đương nhiên là giải thích chuyện vừa rồi."
"Ừm." Trên mặt Lộ Đình Châu là vẻ điềm tĩnh hoàn toàn trái ngược với cậu. Khi giơ tay uống nước, đồng hồ trượt xuống lộ ra một đoạn xương cổ tay.
"Ừm là sao?" Ninh Lạc không hiểu liền hỏi.
Lộ Đình Châu cũng không vội đứng dậy, chống đôi chân dài ngồi ở đó, ngược lại bộc lộ sự tùy ý phóng khoáng khác với ngày thường, ném ra loạt câu hỏi: "Bị cậu ngược đãi chẳng phải là sự thật à? Tại sao phải che giấu sự thật? Nỗi oan ức của tôi biết kể cho ai nghe? Có ai lên tiếng thay tôi không?"
Ninh Lạc không thể tin vào những lời quỷ quái mình vừa nghe được, trừng mắt nhìn Lộ Đình Châu.
Lộ Đình Châu coi như không thấy cậu tức giận, ý vị sâu xa nhìn đối phương, trong mắt chứa nụ cười nhạt, giọng nói pha lẫn khàn khàn sau khi ho: "Lạc Lạc, nhớ chịu trách nhiệm với tôi đấy."
Ninh Lạc: "..."
【 Anh mà là người thì đã chẳng đến nỗi không thốt ra được câu nào giống người! 】
Lộ Đình Châu lại uống một ngụm nước.
Nếu anh thật sự là người thì sớm đã bị Ninh Lạc làm tức chết bao lần rồi.
Điện thoại trong túi rung nhẹ.
Tin nhắn của Hoắc Lâm Sâm.
【 Bạn tôi ơi, ra là thế, tôi hiểu rồi! 】
【 Vì hạnh phúc của mình, cậu thật sự đã hi sinh quá nhiều. Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ ủng hộ và giúp đỡ cậu! 】