Toàn Showbiz Nghe Tôi Nổi Điên

Chương 82: Ta ngủ ở giữa, ta là thiên tử



Ninh Lạc thề: Thứ nhất, cậu không phải là kẻ chỉ biết nghiện sắc đẹp.

Thứ hai, sao có thể có người sinh ra đã phù hợp hoàn toàn với gu thẩm mỹ của cậu thế chứ!

【 Đặc biệt là khuyên tai đen bên tai trái, mlem mlem, nước miếng chảy từ khóe miệng làm ngập cả sông Hoàng Hà. 】

【 Em có thể là vũ công, vận động viên, nghệ sĩ, nhưng không có anh đẹp trai, em sẽ đau đớn không thiết sống! 】

Nhanh như cơn gió, cậu xóa ngay lịch sử tìm kiếm về giết người phi tang.

Xây dựng đảo hoang là sứ mệnh phải hoàn thành của cậu, đây chính là lời kêu gọi của thời đại mới!

Tiền Đa Đa co ro trong góc run rẩy.

Tổ tông ơi, đừng nói nữa. Nhìn sắc mặt người đứng bên cạnh cậu kìa!

Tiền Đa Đa thận trọng liếc nhìn Lộ Đình Châu đang đứng im lặng, thấy đôi mắt đen như mực của anh nhìn thẳng vào Ninh Lạc, xương hàm căng cứng, môi mỏng mím thành một đường thẳng.

Ninh Lạc đang ngắm nghía bỗng phát hiện bên cạnh lạnh lẽo, nhiệt độ giảm thẳng ba mươi độ. Cậu theo nguồn khí lạnh nhìn về phía Lộ Đình Châu.

Lộ Đình Châu khẽ mỉm cười, hơi nhướng mày, trong mắt mang vẻ hoang đường: "Thích không?"

Như thể nghe thấy điều gì đó cực kỳ khó hiểu, giọng điệu anh ngập vẻ nghiến răng nghiến lợi.

Dù đần độn đến mấy Ninh Lạc cũng cảm nhận được sự bất thường của anh, ngập ngừng đáp: "Cũng... được? Anh không thích sao?"

Cái quái gì mà cũng được!

Lộ Đình Châu nhìn về phía Hoắc Lâm Sâm đang cập bến.

Hoắc Lâm Sâm: "..."

Chỉ trong khoảnh khắc đối mắt liền cảm thấy người anh em này đã nghĩ sẵn cả chỗ chôn mình rồi.

Chàng trai vui vẻ lạc quan hoàn toàn mất đi nụ cười của mình.

[ Thu liễm ánh mắt lại đi Ninh Lạc, chỉ thiếu nước tháo mắt ra dán lên người ta. ]

[ Lúc này, một Lộ Đình Châu nhẹ nhàng vỡ vụn. ]

[ Má ơi ánh mắt Lộ Đình Châu đáng sợ quá, không giống đang diễn, sắp ăn tươi nuốt sống thằng bé rồi kìa. ]

Hoắc Lâm Sâm vô thức sờ khuyên tai bên trái. Dưới ánh mắt ngày càng sáng của Ninh Lạc và ngày càng lạnh của Lộ Đình Châu, ngượng ngùng bỏ tay xuống, cuối cùng yếu ớt thốt ra câu đầu tiên khi lên bờ, cười gượng: "Ờm, chào cả nhà, ha ha."

Đùa, anh ta chỉ đến xem náo nhiệt quan sát Lộ Đình Châu xui xẻo thế nào thôi, sao lại cuốn mình vào thế?

Phương Lộc Dã có nói anh ta sẽ nghe thấy vài tiếng kỳ quặc, nhưng đâu có nói là loại âm thanh này.

Lộ Đình Châu cũng cười, nụ cười không chạm đến mắt, đôi mắt phượng lạnh băng: "Ngài Hoắc, không ngờ lại gặp cậu ở đây, đúng là niềm vui bất ngờ."

Cố tình nhấn mạnh bốn chữ cuối.

Hoắc Lâm Sâm: "..."

Anh ta căng da đầu đáp: "À đúng, ha ha ha, gặp cậu tôi cũng rất vui."

Ninh Lạc tò mò, nhìn Lộ Đình Châu rồi lại nhìn Hoắc Lâm Sâm: "Hai người quen nhau à?"

Lộ Đình Châu khẽ kéo môi: "Phải, chúng tôi quen nhau."

Các ông chồng của cậu họp mặt có vui không?

Ninh Lạc quả thật rất vui, đứng bên cạnh Lộ Đình Châu tươi cười hỏi Hoắc Lâm Sâm: "Anh ơi, anh tên gì?"

Phóng cận mặt!

Hướng Bốc Ngôn thề, thằng này chắc chắn đang phóng cận mặt.

Cái gì mà anh ơi, gọi thế không thấy ghê tởm à.

Sắc mặt Lộ Đình Châu âm trầm.

Hoắc Lâm Sâm chịu đựng ánh mắt như muốn thiêu rụi mình, cười như con chó vừa bị triệt sản, khổ sở trả lời: "Hoắc Lâm Sâm, em gọi anh Hoắc hay anh Lâm Sâm là được."

【 Vâng chồng, em biết rồi chồng. 】

Ninh Lạc gật đầu dạ vâng, nở nụ cười rạng rỡ: "Em biết rồi, vậy em gọi anh Lâm Sâm g..."

Lộ Đình Châu cắt ngang chữ cuối cùng của cậu: "Lạc Lạc."

"Dạ?" Ninh Lạc nghi hoặc quay đầu lại.

Lộ Đình Châu bình tĩnh nói những lời trước đây anh chưa từng nói, ánh nhìn rơi vào mắt Ninh Lạc mang chút trách móc: "Cậu gọi cậu ta là anh, vậy gọi tôi là gì?"

Ninh Lạc thấy đây hoàn toàn không phải vấn đề: "Gọi anh là anh Lộ chứ sao."

【 Các anh đều tốt đều đẹp đều tuyệt cú mèo, cảm ơn các anh đã chữa khỏi bệnh mắt lé nhiều năm của em, nhìn đến nỗi mắt thẳng luôn rồi [chảy nước miếng][háo sắc]. Bây giờ sẽ bắt hết các anh vào Dưỡng Tâm Điện*, cùng trẫm chơi trò bịt mắt bắt dê! 】

Hoắc Lâm Sâm rùng vai.

Đù mé, sao nhóc này lại hề thế?

Lộ Đình Châu nói: "Không được."

Ninh Lạc luôn biết lắng nghe ý kiến: "Sao lại không được?"

Lộ Đình Châu nhìn cậu, từ tốn giải đáp: "Dựa vào đâu cậu ta nhiều hơn tôi một chữ."

Mọi người: ???

Thầy Lộ! Thầy đang nói gì vậy thầy Lộ!!

Bình luận cũng lướt qua một loạt dấu hỏi, dân mạng hận không thể chui vào màn hình nắm vai Lộ Đình Châu lắc mạnh, lắc cho hết nước mà Ninh Lạc đã rót vào đầu anh.

Ninh Lạc cũng lặng thinh.

Cậu tuân theo truyền thống dung hòa tốt đẹp của Trung Quốc: "Vậy gọi anh Hoắc chắc không vấn đề nhỉ?"

【 Đều hai chữ, giống nhau mà!... Lạ nhỉ, mình đang múc nước hai thùng à? 】

Lộ Đình Châu hài lòng nhưng không phải hoàn toàn: "Không được."

Ninh Lạc trừng anh: "Lại sao nữa?"

Lộ Đình Châu nói: "Theo thứ tự đến trước sau, ít nhất tôi phải nhiều hơn cậu ta một chữ."

Mọi người: "..."

Họ đã hoàn toàn câm nín rồi.

Mặt Hoắc Lâm Sâm tràn ngập kinh hãi. Trời ơi, sao Lộ Đình Châu lại biến thành thế này?

Anh ta khẽ chửi 'đờ mờ': "Tôi cũng là một phần trong trò chơi của hai người à?"

Bị Lộ Đình Châu liếc, đành phải nuốt những lời còn lại vào, cười nghề nghiệp: "Hai người cứ nói tiếp đi, coi như tôi đang thả rắm."

[ Cứu mạng, anh làm em thấy lạ lẫm quá Lộ Đình Châu! ]

[ Lộ Đình Châu - Thương Hiệt thời hiện đại. ]

[ Đỏ đỏ lửa lửa mơ mơ màng màng, kẻ xui xẻo hóa ra là Hoắc Lâm Sâm. ]

[ Giờ Lộ Đình Châu ghen tuông cũng toát ra phong cách Ninh Lạc, hai người có tướng phu thê ghê. ]

[ Cười chết, Ninh Lạc giờ đã trở thành một tính từ rồi sao? ]

Ninh Lạc chống nạnh: "Thôi đừng thêm chữ nữa, từ nay anh đổi tên thành Lộ ππ đi, sau này ai gọi anh thì bắt đầu từ 3.1415926 mà đọc."

Lộ Đình Châu trầm ngâm một lát: "Cũng không phải không được."

Ninh Lạc: ?

Cậu làm điều mà tất cả mọi người đều muốn làm, nắm vai Lộ Đình Châu lắc qua lắc lại: "Tỉnh táo lại đi anh! Ai đã hạ độc bắt anh phải thế này?!"

Lộ Đình Châu yên lặng nhìn cậu.

Ninh Lạc như bị ánh mắt anh đốt nóng, đột nhiên im bặt.

"Anh đừng... đừng bịa đặt bừa bãi." Cậu khẽ cảnh báo.

Lộ Đình Châu nắm lấy tay cậu đang túm cà vạt mình giữ trong tay, không đồng ý cũng không phản đối.

Ninh Lạc áy náy dời mắt, nhưng cũng không giằng ra.

Trong số này chỉ có Hàn Nguyệt Vấn là đứng ngoài cuộc, hoàn toàn không hiểu mọi người sao lại vậy, bầu không khí sao lại quái dị thế.

Ăn trong bát nhìn trong nồi, có gì không bình thường đâu? Những người như họ không phải trăng hoa, chẳng qua muốn cho tất cả những người mình yêu một mái nhà thôi mà.

Cơ mà cũng có thể hiểu được, người trẻ vẫn thích chơi tình yêu thuần khiết, còn cô đã là dạng hoàn toàn tiến hóa rồi.

Ví dụ như bây giờ, Hàn Nguyệt Vấn nóng cũng không tự quạt, Tả Đằng tự nhiên có mắt giúp cô quạt, quạt đến mình mẩy đẫm mồ hôi. Tận hưởng từng cơn gió mát, Hàn Nguyệt Vấn nói: "Đã đủ người rồi, chúng ta đi xem nhà nhé?"

Mọi người sớm đã thấy mái nhà màu cam ẩn sau lùm cây, đồng thời bị nắng phát khiếp, liền đồng loạt tán thành.

Ninh Lạc đi theo đoàn người phía trước, vừa đi vừa quan sát: "Đảo này to phết nhỉ, đi nhiều thế này mệt chết mất."

Hướng Bốc Ngôn khinh thường liếc cậu một cái: "Cậu xuống khỏi vali hành lý đã rồi hẵng nói."

Ninh Lạc cưỡi trên vali của mình tạo thành sự tương phản rõ rệt với những người mồ hôi nhễ nhại khác, lè lưỡi với Hướng Bốc Ngôn, kiêu ngạo ngông cuồng: "Tôi không xuống."

Làm Hướng Bốc Ngôn tức đến nỗi phải khoe ngay cơ bắp tay, lạnh lùng ném ra hai chữ: "Muay Thái."

Ninh Lạc nhìn chằm chằm vào lạng thịt kia, nghi ngờ mình bị lừa: "Thái đó chắc là vị Thái chứ gì, chuyên luyện để làm chân gà sốt Thái đúng không."*

"..."

Tóc hồng của Hướng Bốc Ngôn dựng đứng: Aaaaaaaa tức chết mất! Không đấu khẩu lại được tên này!

Ninh Lạc đi được một lúc thì tốc độ càng ngày càng chậm, cậu nghi ngờ là hết pin, quay đầu nhìn lại, trời mé, hóa ra Lộ Đình Châu đang kéo áo cậu từ phía sau.

"Anh làm gì vậy" Cậu hỏi.

Lộ Đình Châu ngước mắt lên, nhìn Hoắc Lâm Sâm đang đi trước Ninh Lạc.

Đối phương dường như cảm nhận được, bước chân bỗng chốc vội vã, đi nhanh hơn.

Lộ Đình Châu bực bội thu hồi ánh nhìn, vừa nghĩ tối nay sẽ bảo Phương Lộc Dã ném hết đồ anh ta ra ngoài vừa nói với Ninh Lạc: "Cậu gọi cậu ta là anh Hoắc là được rồi, Hoắc Lâm Sâm cũng được."

Ninh Lạc từ từ đánh một dấu hỏi, vẫy tay trước mặt Lộ Đình Châu: "Triều Thanh đã diệt vong hơn trăm năm rồi, mở mắt nhìn về phía trước đi bé Lộ, sao anh vẫn dừng lại ở chủ đề cũ vậy?"

Lộ Đình Châu mím môi, hàng mi dày rũ xuống, hứng một vốc bóng tối dưới mắt, lẳng lặng nhìn cậu thẳng thắn nói: "Tôi không thích cậu gọi cậu ta như vậy."

Lộ Đình Châu hiếm khi nói những lời như thế, Ninh Lạc sững người, nhìn đôi mắt phượng đang an tĩnh nhìn mình, vô cớ lại có chút hoảng loạn, vội vàng nói: "Vậy... vậy anh không thích, em sẽ không gọi nữa."

"Thật không?" Lộ Đình Châu hỏi, dường như sợ Ninh Lạc lừa mình, âm cuối mang theo nghi ngờ hơi kéo dài.

"Ây da đương nhiên là thật rồi," Ninh Lạc chậm bước lại, sóng bước bên anh, một tay ôm lấy cánh tay anh lắc lắc, "Em chắc chắn sẽ không gọi nữa, anh yên tâm đi."

Cậu nói xong, nhân lúc xung quanh không có ai, thì thầm: "Kiểu người như Hoắc Lâm Sâm đều là khách qua đường của em, anh hiểu mà, chỉ là gặp dịp thì chơi thôi."

Nhóc dối trá, nếu thật sự gặp dịp thì chơi sao còn hô trong lòng hăng thế.

Lộ Đình Châu đối mắt với Ninh Lạc, khóe miệng hơi cong lên, nụ cười chỉ thoáng qua vài giây đã biến mất như thể cố gắng nặn ra để Ninh Lạc đừng để tâm, khẽ nói: "Được, vậy tôi tin cậu."

Ninh Lạc thu hết trong mắt, đau lòng không chịu được, cũng không vội vã đi nhanh nữa mà kéo tay áo Lộ Đình Châu, cùng anh chậm rãi bước về phía trước.

Hoắc Lâm Sâm đằng trước giật khóe miệng.

Anh ta phát hiện ra Lộ Đình Châu ngày càng không biết xấu hổ.

Song song với việc không biết xấu hổ chính là diễn xuất ngày càng tốt.

Sau mười phút đi đường, mọi người đã đến được ngôi nhà.

May mắn thay ngôi nhà không tệ lắm, có lẽ là đảo tư nhân nên xây một biệt thự ở đây, còn có sân thượng + cửa kính sát đất, cảnh sắc cực đẹp.

Nếu không phải bắt họ đến sinh tồn nơi hoang dã, có lẽ họ sẽ rất thích phong cảnh nơi đây.

Chu Kiều đi kiểm tra tủ lạnh, lắc đầu với mọi người: "Một hạt gạo cũng không có."

Ninh Lạc không chịu nổi tin dữ này, ngã nhào lên lưng ghế sofa: "Em đói quá, khát quá..."

Nước thì có.

Ninh Lạc vừa dứt lời, trước mắt liền xuất hiện hai chai nước.

Lộ Đình Châu nhìn Hoắc Lâm Sâm, đáy mắt toát ra sát khí.

Hoắc Lâm Sâm rụt tay lại: "Khụ, đừng nhìn tôi thế... Tôi chỉ quen giúp đỡ người khác thôi."

Tay rụt được nửa chừng, chai nước trong lòng bàn tay đã bị giật đi.

Ninh Lạc một phát túm luôn hai chai nước, cười híp mắt với hai gương mặt kia: "Đều uống được đều uống được, em thuộc trâu nước mà."

【 Rút lại làm gì, đều là của em! 】

Hoắc Lâm Sâm muốn cười, thấy cậu nhóc này thật thú vị.

Nhưng bị Lộ Đình Châu nhìn lại không cười nổi nữa, bắt đầu lo lắng cho hành lý của mình để ở nhà họ Lộ.

Không biết đã bị ném vào thùng rác chở đến trạm tái chế chưa?

Hướng Tư Kỳ nói: "Chúng ta chọn phòng ngủ trước, vấn đề ăn uống tính sau, cần phải để hành lý xuống đã."

Gã ta hỏi mọi người muốn ngủ phòng nào.

Mọi người vẫn đang chìm trong cú sốc không có cơm ăn, đều nói tùy ý.

【 Tùy ý? 】 Radar của Ninh Lạc động đậy,【 Đều tùy ý, vậy mình ra tay được rồi. 】

Cậu chỉ vào phòng ngoài cùng sơ đồ lầu hai, nói với Lộ Đình Châu: "Anh ngủ phòng này nhé? Có cửa kính sát đất, có thể ngắm cảnh biển, phong cảnh cực đỉnh."

Lộ Đình Châu liếc nhìn, gật đầu: "Được."

Ninh Lạc lại chỉ vào phòng cạnh hành lang, nói với Hoắc Lâm Sâm: "Anh Hoắc ngủ phòng này, gần hành lang, có việc gì gấp cũng tiện lên xuống phải không."

Hoắc Lâm Sâm cảm động vì cậu nghĩ cho mình: "Được, không vấn đề."

Hướng Bốc Ngôn hỏi: "Vậy cậu ngủ đâu?"

"Còn tôi" Ninh Lạc vung tay chỉ vào giữa hai phòng, "thì ngủ đây!"

【 Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải, ta ngủ giữa, ta là thiên tử! Hahahahaha! Trái ôm phải ấp, woo hoo. 】

Hướng Bốc Ngôn: "..."

Dân mạng bình luận: [ Ninh Lạc, hạt tính bàn tính của cậu bắn vào mặt tôi rồi. ]

[ Thương Lộ Đình Châu một giây, không thể nhiều hơn, dẫu sao em cũng là người xem kịch vui. ]

[ Nhóm ba người này sướng nhất!! ]

Lộ Đình Châu bóp nát chai nước khoáng trong tay.

Nhóc. Dối. Trá!

Vậy mà bảo là người qua đường?!

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com