Toàn Tông Môn Đều Là Não Yêu Đương, Chỉ Có Ta Thật Sự Điên

Chương 1: Đúng chuyên môn của tôi



Xuân về tuyết tan, vạn vật khởi sinh.

Dưới chân những ngọn núi trải dài, dòng người nối đuôi kéo dài mười dặm, tiếng hô gọi, trò chuyện xen lẫn, vang vọng du dương, trong đám đông ồn ào lại càng nổi bật.

"Cốt linh mười bảy, mộc ba mươi, kim bảy mươi, người tiếp theo!"

Dưới sự xô đẩy của người phía sau, Lâm Độ mở mắt, cảm giác nhói đau từ trái tim khiến cô không khỏi nhíu mày.

"Đằng trước nhanh lên! Sao còn chưa đinữa?"

"Nhỏ giọng thôi, người đó hình như không khỏe, trông như đang khó chịu lắm."

"Ốm yêu thế tới đây hóng hớt làm gì, tông môn nào dám nhận vào? Nhanh lên, đừng làm chậm trễ những người phía sau."

"Im lặng!" Tu sĩ duy trì trật tự nghiêm mặt quát.

Mọi người xung quanh lập tức yên tĩnh.

Tu sĩ đo lường linh căn thấy người trước mặt mãi không đưa tay, liền nhắc nhở: "Đặt tay lên đây, niệm thầm sinh thần bát tự của mình."

Một bàn tay trắng nhợt, mảnh khảnh đặt lên phía trước, cánh tay gầy guộc lộ ra gân xanh, như ngọc lưu ly rạn vỡ, tu sĩ thoáng ngẩn người, ngước lên nhìn chủ nhân của bàn tay ấy.

Người ấy nhìn qua còn trẻ tuổi, vóc dáng mảnh mai, mặc một chiếc áo choàng xanh nhạt đã sờn, tóc tuỳ tiện buộc sau đầu, những sợi tóc trên trán rối bù, có vẻ do suy dinh dưỡng mà có chút ố vàng.

Ấy vậy mà, khuôn mặt người đó lại mang vẻ một đẹp yếu ớt, mệt mỏi, mặt mày u ám, thần thái lạnh nhạt và xa cách, như nhánh cây khô phủ tuyết vào mùa đông, chỉ cần một chút sơ suất cũng có thể bị nghiền nát thành từng mảnh, tan biến thành làn sương mỏng.

Là một người bệnh, thế nhưng lại là một người đẹp ốm yếu, đáng tiếc thay.

Thiết bị cảm ứng ngũ hành, thiên can, địa chi không ngừng xoay chuyển, cuối cùng dừng lại ở một góc, phát ra ánh sáng rực rỡ, người ghi danh sau quầy lập tức trợn tròn mắt.

"... Sinh vào tiết Tiểu Hàn*, mặt nước sáng ngời phủ đầy băng*. Đây là trời sinh thuộc tính băng toàn phần, linh căn thuần băng."

Linh căn băng thuần tuý, tâm tính thuần khiết, kiên định không lùi bước, một tài năng tuyệt vời để tu luyện.

Tu sĩ sau quầy giống như đã nhìn thấy một bảo bối hiếm có, la lớn: "Cốt linh mười ba, là linh căn thuần băng cực hạn!"

Những người phía sau lập tức xôn xao, hôm là ngày hiếm hoi diễn ra đại tuyển môn phái tại Trung Châu, ba tông, sáu phái, mười môn, các tông các phái từ lớn tới nhỏ đều tề tụ nơi đây, tất cả đều để tuyển chọn đệ tử nhập môn.

Mỗi người sinh ra đều có thuộc tính ngũ hành, có người linh căn tương khắc, tu hành sẽ gặp khó khăn, người có linh căn tương trợ, dễ dàng hấp thu linh khí, đặc biệt, đơn phẩm linh căn có thể tu luyện nhanh chóng, huống hồ linh căn còn biến dị theo thời gian, phúc đức vô biên, hiếm thấy.

Quả thật tư chất tu hành bất luận tốt hay xấu thì vẫn luôn có kì ngộ bước vào đại đạo, nhưng thiên phú bẩm sinh vẫn là yếu tố quan trọng quyết định khả năng vào được một môn phái tốt.

Dù sao... có tư chất tốt bực này, hấp thu linh khí cực nhanh, các tiểu môn tiểu phái bình thường cũng không dám nhận—bọn họ sợ linh mạch nhà mình sẽ bị hút cạn, cho nên thiên tài trẻ tuổi phần lớn đều xuất thân từ các tông phái lớn.

Ai có thể ngờ rằng cây trúc gầy* bệnh thoi thóp trước mặt lại có thiên phú suất sắc như vậy.*mô tả người có thân hình gầy gò, đặc biệt là khi người đó rất mảnh mai, như một cây tre gầy

Người ghi chép nhanh chóng ghi lại thuộc tính của Lâm Độ, đưa cho y một tấm thẻ gỗ: "Chúc mừng, tiểu hữu hãy cầm lấy, mời đi tới quảng trường trên đỉnh núi, chờ đợi môn phái chọn lựa, theo số trên thẻ mà báo danh."

Lâm Độ gật đầu cảm ơn, nhưng cảm giác nhói đau trong tim khiến nụ cười trên môi thêm phần đắng chát.

Cơ thể này, cũng không phải đơn giản chỉ là ma bệnh, cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể nghẹo.

Đo linh căn được thực hiện dưới chân núi, những ai có tư chất tu luyện thì nhận thẻ gỗ bước về phía trước, chỉ trong một khoảnh khắc, giống như xuyên qua không gian, đến trước bậc thềm đá rộng lớn.

Lâm Độ hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn đỉnh núi mây bay lượn lờ.

Đây chính là Tu chân giới sao? So với những gì y tưởng tượng, có chút thú vị.

Trong đầu lại vang lên một giọng nói không thuộc về y.

【 Thế nào, ký chủ? Cô đã suy nghĩ kỹ chưa? Phải biết rằng, cô chỉ còn một ngày để sống thôi đó.】

Lâm Độ mặt không đổi sắc bước lên bậc đá: "Theo lẽ thường tiểu thuyết tu chân, linh khí có thể kéo dài tuổi thọ, đúng không?"

Dầu muối không ăn.

Hệ thống đau hết cả đầu, ký chủ đàng hoàng nào sẽ bất hợp tác với hệ thống như vậy cơ chứ?

[Nhưng liệu có khả năng, ý tôi là có một loại khả năng, cô sẽ không thể sống nổi đến ngày bắt đầu tu luyện không?】

Lâm Độ bước đi rất chậm, thân thể này thực sự rất yếu ớt, Lâm Đại Ngọc có khi còn khỏe mạnh hơn y.

Y vốn là một blogger chuyên về tình cảm, ngày ngày bơi trong những PM và livestream tràn ngập những lời phàn nàn về tình yêu.

Cha mẹ Lâm Độ đã ly hôn, từ nhỏ đã không có ai quản giáo, dọc đường gặp nhiều người, chứng kiến đủ mọi sự lạnh ấm của nhân tình, trong thế giới đầy mờ ám và lợi ích cá nhân, nước chảy bèo trôi, nhìn thấu lòng người đến mức không thể rõ hơn, y dứt khoát lên bờ làm blogger tình cảm, vì phong cách thẳng thắn, lời lẽ sắc bén, dễ đang thu hút người theo dõi.

Đáng tiếc, mặc kệ là khuyên nhủ nhẹ nhàng hay dùng lời cay nghiệt đều không cứu nổi số đông não tàn vì yêu ngoài kia.

Tóc trên đầu Lâm Độ ngày càng thưa thớt, gương mặt ngày càng già đi — bị chọc tức.

Cuối cùng y bỏ cuộc, phê phán thẳng mặt!

Ai có thể ngờ rằng sau khi thức cả đêm livestream, y lại đột nhiên lên cơn đau tim, mở mắt ra đã thấy mình ở đây.

Đúng vậy, Lâm Độ xuyên không, nói chính xác là xuyên sách.

Y xuyên vào một bộ tu chân ngược luyến, cái hệ liệt này quy tụ một loạt những bộ não yêu đương hàng đầu giới tu chân, Lâm Độ vừa lên núi, vừa lướt qua phần tóm tắt giới thiệu trong đầu.

Đại sư huynh bị người yêu móc đi linh cốt, nhị sư tỷ đang mang thai bị người yêu mổ bụng lấy thai làm thuốc hồi sinh bạch nguyệt quang, tiểu sư muội bị ma tôn lừa đi đánh cắp bảo vật của tông môn sau đó bị bỏ rơi một cách tàn nhẫn khi hết giá trị sử dụng, sư tôn yên lặng trả giá ba ngàn năm cuối cùng bị người yêu hiến tế Thiên Đạo...

Đến đây, y dừng bước.

Hệ thống mong chờ phản hồi của ký chủ.

Ký chủ... Ký chủ ôm tim, thở hổn hển rồi ngồi bệt xuống vì thể lực chống đỡ hết nổi.

Hệ thống:...6**tuyệt

Lâm Độ lật tới phần cuối nói: "Thế này mà toàn bộ vẫn có thể HE?

Đám tu chân giới các người không lo mà tu luyện mà toàn nghĩ linh tinh cái gì vậy? Vương Bảo Xuyến nhìn còn phải nói một câu 'rau dại của tôi nhường cho các người đấy.'"

[Chính vì những duyên số sai lệch này lại được xem như định mệnh làm rối loạn sổ mệnh của mọi người trong tu chân giới, dẫn đến quy tắc hỗn loạn, nên ký chủ mới bị kéo tới đây. 】

"Vậy thì liên quan gì đến tôi?" Lâm Độ lười biếng nhướng mi, ánh mắt lạnh lùng không che giấu vẻ mỉa mai: "Tôn trọng, phót lờ, chấm dứt, cảm ơn."

[ Nhưng ký chủ không cảm thấy mình sắp hẹo sao? 】

Lâm Độ ôm lấy trái tim đang vô cùng khó chịu: "Có hơi hơi."

[Bởi vì tuổi thọ của thân ái chỉ còn có một ngày thôi nha, ở thế giới hiện thực, cô nộ khí công tâm mà chết, dù ký chủ có muốn quay về cũng không thể quay lại được nữa đâu.]

[Mỗi khi cô cứu được một đối tượng yêu đương mù quàng, chặt đứt mối duyên sai lệch của họ, hệ thống sẽ trao phần thưởng là đan dược tương ứng tùy theo cấp độ của mục tiêu, ký chủ liền có thể kéo dài tính mạng nha ~]

[ Hơn nữa, vì thân thể của thân ái khiếm khuyết bẩm sinh nên cần những thiên tài địa bảo vô cùng quý hiếm, mà các môn phái bình thường chắc chắn sẽ không thể cung cấp nổi, nếu cô muốn nhờ tu luyện để kéo dài tuổi thọ, có bao giờ nghĩ rằng sức khỏe kém cũng sẽ cản trở việc tu luyện không?】

Lâm Độ trầm mặc không đáp, trong đầu không có bất kỳ suy nghĩ gì, tựa như đã hoàn toàn rỗng tuếch, hệ thống thấp thỏm chờ đợi phản ứng của ký chủ.

Y tùy tiện ngồi trên bậc thang lạnh lẽo, đôi môi tím tái vì thiếu dưỡng khí, khuôn mặt thanh lệ trác tuyệt ẩn chứa vẻ ủ rũ, mái tóc ngắn trước trán theo đông tác cúi người của y mà rũ xuống, do còn nhỏ tuổi nên lộ ra vẻ phi giới tính

Từng tốp người đi ngang qua thiếu niên cổ quái yếu ớt này, không ít người lộ vẻ thương hại, nhưng y không hề bận tâm, thậm chí còn trong như đang tận hưởng.

"Đỗ Thược, Khanh Khanh, hãy nghe ta nói, tư chất linh căn của ta đoán chừng chỉ được nhận vào một môn phái nhỏ, nhưng của muội tốt như vậy, nhất định thể vào đại tông môn, hai ta là vị hôn phu thê, tương lai đương nhiên phải sống cùng nhau, sao có thể chia lìa......"

Một chàng trai ngữ tốc cực nhanh, vừa nhìn cô gái bên cạnh vừa bước lên bậc thang.

"Ta cũng không muốn xa huynh, thế nhưng môn phái nhận người, ta làm sao có thể quyết định được?"

Giọng của cô gái mười phần khó xử.

Chàng trai nắm tay nàng, giọng điệu khẩn cầu: "Cùng ta đến môn phái nhỏ đi. Ta thực sự không muốn xa cách muội. Chờ sau khi chúng ta cùng nhau trúc cơ, chúng ta sẽ kết làm đạo lữ."

Cô gái hơi ngẩn ra, mặt lộ vẻ bối rối: "Nhưng... huynh để ta suy nghĩ đã."

"Khanh Khanh... Ta thật sự muốn mãi mãi ở bên muội. Huống chi, sao ta có thể yên tâm để muội lẻ loi một mình ở tông môn lớn......"

Hai người mải nói chuyện nên không hề để ý đến có một người đang tựa mình vào bên đường.

Lâm Độ đột nhiên nói: "Được thôi."

[Ý của ký chủ là?】

Lâm Độ hơi nghiêng đầu, ánh mắt dõi theo đôi nam nữ vẻ mặt khổ tâm đang bước lên cầu thang, khóe môi nhếch lên nụ cười mơ hồ: "Đúng chuyên môn của tôi, đảm bảo các người hài lòng." —------Tiết tiểu hàn: là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên.3, Huy thuỷ phi đốngMột câu trong bài thơ 《人日城南登高》của Han Yu 韩愈 (nhà Đường)

Một câu trong bài thơ 《人日城南登高》của Han Yu 韩愈 (nhà Đường)

霭霭野浮阳,晖晖水披冻。

Ải ải dã phù dương, huy huy thủy phi đống.

tạm dịch: Nắng sương mù bồng bềnh nơi hoang dã, dòng nước rực rỡ phủ đầy băng——————————————Tác giả làm rõ: Đây là truyện nữ chủ. Giai đoạn đầu truyện, tôi thích sử dụng cách gọi "thiếu niên" (少年) để chỉ nhân vật chính. "Thiếu niên mạnh thì quốc gia mạnh" – chữ "thiếu niên" trong Hán ngữ ám chỉ độ tuổi từ 10 đến 15-16, bao gồm cả thiếu nam và thiếu nữ. Nếu bạn không thích, xin cân nhắc trước khi đọc.Ngoài ra, truyện cũng có rất nhiều nhân vật nữ xuất sắc, mỗi người mang nét đặc trưng riêng của mình.Về xưng hô trong truyện: Trong Đạo gia, không phân biệt giới tính khi xưng hô. Ví dụ, giữa các đồng môn chỉ gọi là sư huynh, sư đệ... mà không chia theo giới tính. Truyện này tham khảo một phần quy tắc đó, vì thế Lâm Độ được gọi là "Tiểu Sư Thúc."Xin cảm ơn tất cả các bạn đã đọc và yêu thích truyện. Chúc các bạn mọi điều thuận lợi, thành công hơn cả mong đợi.Một số điểm cần lưu ý:    •    CP là Nguy Chỉ (危止), đất diễn và tuyến tình cảm rất ít, nhân vật này chỉ tồn tại để thúc đẩy cốt truyện.    •    Phần đầu truyện có rất nhiều伏笔 (ẩn ý伏笔). Xin các bạn đọc lại lần hai đừng tiết lộ nội dung nhé.    •    Quan trọng nhất là đọc truyện để vui! Nếu không hợp ý, xin hãy lặng lẽ rời đi. Chúc các bạn tìm được bộ truyện vừa ý và có một cuộc sống vui vẻ.Cảm ơn sự thấu hiểu và ủng hộ của mọi người!