【 Xin chào ký chủ, hệ thống cứu vớt não yêu đương sẵn sàng phục vụ ngài】
【 Đinh, phó bản não yêu đương sơ cấp xuất hiện.
Nữ chính Đỗ Thược vì vị hôn phu thanh mai trúc mã mà từ bỏ cơ hội gia nhập môn phái lớn, theo hôn phu vào một môn phái nhỏ không có tiếng tăm gì. Vị hôn phu lại vì một viên trúc cơ đan mà nịnh bợ con gái của chưởng môn, bỏ rơi Đỗ Thược, thậm chí để mặc cho cô ta ghen tuông bắt nạt Đỗ Thược.
Cuối cùng Đỗ Thược vì thiếu tài nguyên tu luyện, bị đuổi đi làm tạp dịch, sống trong cảnh cô độc nghèo khó, cả đời không thể thành công nhập trúc cơ, già yếu mà chết.】
Chàng trai còn đang không ngừng thuyết phục, thậm chí trực tiếp kéo tay của cô gái không cho đi.
Núi xanh trang nghiêm tĩnh lặng.
Bên này chàng trai đã bắt đầu thề thốt: "Ta thề, nếu muội theo ta vào một môn phái nhỏ, nhất định đời này ta chỉ có mình muội, cả đời này đối tốt với muội, nếu có trái lời thề, nhất định, nhất định......"
"Nhất định ngũ lôi oanh đỉnh đoạn tử tuyệt tôn?"
Một giọng nói lười biếng từ bên cạnh truyền đến, cả hai đồng thời giật mình, nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Hoá ra là một đứa trẻ ốm yếu, mặc thanh sam ngồi trên nền đất.
Cô gái hơi ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng bị gương mặt trẻ tuổi nhưng thanh lãnh trác tuyệt hấp dẫn, trong lòng cảm thấy thương tiếc.
Sinh ra đẹp đẽ như vậy, đáng tiếc cơ thể lại yếu ớt đến mức ngay cả trèo lên bậc thang còn làm không được.
E rằng cho dù thiên phú có tốt, cũng khó lọt vào mắt xanh của đại tông môn.
Lâm Độ khẽ cười một tiếng, ngây thơ chớp mắt: "Ta thấy trong sách truyện đều nói như vậy, vị tỷ tỷ này, tỷ để cho hắn lập lời thề, chờ khi một tiếng sấm vang giữa thanh thiên bạch nhật, lời thề thiên địa đạt thành, chân chính được trời đất chứng giám, thì ca ca thực sự yêu thương tỷ."
"A đúng rồi, nhất định phải nói rõ ràng, tên của ngươi, tên vị tỷ tỷ này, thiên đạo làm chứng, kết làm bạn lữ, sinh tử không rời, nếu như phản bội, ắt gặp trời phạt."
Y một bộ "ta chỉ là đơn thuần nêu ý tưởng thôi", thản nhiên đến nỗi làm cho nam nhân nghẹn lời.
Nếu như tại Tu chân giới lập xuống lời thề thiên địa, một khi vi phạm, sẽ bị thiên lôi tru diệt.
Nam nhân miễn cưỡng cười: " Đó là lời thề thiên đạo, há có thể tùy ý phát ra, trẻ con thì biết gì, A Thược chúng ta lên trên đi."
"Nam tử hán đại trượng phu, một lời nói ra không thể thay đổi, chẳng lẽ vừa rồi ngươi không muốn thề, mà chỉ muốn làm tỷ tỷ nhanh chóng đồng ý với ngươi sao?"
Lâm Độ không kiêng dè, tiếp tục xuất kích, bởi vì tuổi còn nhỏ, coi như câu câu châm ngòi, nhưng vẫn khiến cho Đỗ Thược nghe lọt tai.
Cơn đau lại ập đến, Lâm Độ vô thức nhíu mày, bụm chặt trái tim, đôi bàn tay thon dài gắt gao siết chặt cổ áo, bởi vì dùng sức mà gân cốt dưới làn da mỏng như cánh ve nổi lên rõ ràng, trông cực kỳ đáng thương.
Y thở hổn hển vì thiếu dưỡng khí, sắc mặt càng tái nhợt.
"Ngươi không sao chứ?" Đỗ Thược không đành lòng, giật tay ra khỏi Lê Đống.
Lâm Độ thầm mắng trong lòng một câu, thân thể này thật sự là yếu như giấy, không thể chống đỡ nổi mà dựa vào Đỗ Thược.
"Ta...... không sao, tỷ tỷ thật tốt."
Đứa bé thực sự quá gầy, thời điểm ngả vào trong ngực Đỗ Thược, xương cốt trên thân cứng rắn sắc nhọn cấn khiến người ta thấy đau.
Những sinh vật xinh đẹp và mong manh luôn dễ khiến ngoài ta nảy sinh lòng thương, nhất là lúc người lưu ly nhỏ ngửa đầu nhìn nàng, đôi mắt trắng đen rõ ràng ánh lên sự cảm kích, giống như một chú mèo con đáng thương bị bỏ rơi.
Đỗ Thược lòng mềm nhũn: "Ngươi thế này có lẽ không thể tự mình bước lên được, để ta dìu nhé?"
"Tỷ tỷ thật tốt, tỷ tỷ tốt bụng như vậy xứng đáng được người đàn ông tốt nhất thiên hạ yêu thương."
Hệ thống chứng kiến toàn bộ: Hương trà thật là nồng.
Lâm Độ nói câu này là thật lòng, y cảm cảm nhận được, Đỗ Thược thật sự mềm lòng, cũng là thật sự thiện tâm.
Y đã ra đời lăn lộn nhiều năm, tự nhiên có thể nhận ra người giúp mình là chân thành hay giả dối.
Đỗ Thược đỡ Lâm Độ dậy, nhất thời trở thành ba người cùng đi.
Lê Đống có chút bất mãn: "Nam nữ thụ thụ bất thân, hơn nữa con đường tu tiên vốn chỉ có thể dựa vào bản thân, muội giúp hắn như vậy, há chẳng phải gian lận?"
"Mà với tình trạng thể chất của hắn, chỉ sợ không có lấy một tông môn nhận, đi lên chỉ là thêm giày vò."
Đỗ Thược kinh ngạc nhìn vị hôn phu của mình, chưa từng nghĩ đến trúc mã mà bản thân quen biết lại có thể lạnh lùng như vậy, vừa định mở miệng nói chuyện, Lâm Độ đã nói: "Thực xin lỗi vì đã khiến ca ca hiểu lầm, ta là nữ, nhưng mà ngươi nói rất đúng, con đường tu tiên vốn là một người tu hành."
Y nói đến đây, làm bộ muốn tránh thoát: "Tỷ tỷ mau buông tay đi, miễn cho bị ca ca giận lây, ta bởi vì sinh ra mang bệnh mà bị ném bỏ, sinh ra đã cô đơn, tỷ tỷ là người đầu tiên tốt với ta, ta chúc tỷ tỷ được tông môn lớn thu vào cửa, một đường lên như diều gặp gió."
Lâm Độ đứng thẳng dậy, thẻ gỗ bên hông theo đó hơi đong đưa, ký tự màu vàng ánh đỏ lộ ra trước mặt Lê Đống.
Sắc mặt hắn cứng đờ, ký tự màu vàng ánh đỏ tượng trưng tư chất ưu tú là trọng điểm chiêu nạp, ngay cả Đỗ Thược cũng chỉ là màu đỏ mà thôi.
Tên nhóc ốm yếu này vậy mà có tư chất cao như thế.
Đỗ Thược nghe được thân thế Lâm Độ càng cảm thấy thương tiếc: "Lê Đống, sao huynh có thể nói như vậy, chỉ là việc nhỏ thôi, nếu không giúp mới là chúng ta không phải."
Bậc thang này cũng không tính là khảo nghiệm gì, thực sự không cần hà khắc như vậy.
Ba người cũng không biết rằng, trên núi cao có vài chục ánh mắt đang nhìn xem một màn này.·
"Thuần băng linh căn, thiên phú phi phàm, chỉ tiếc bệnh vào phế tạng, tâm mạch bế tắc, chỉ có thiên tư, lại là phế nhân không thể tu luyện, thực sự là đáng tiếc."
Một giọng nói trầm ổn vang lên.
"Ta thấy đứa trẻ này, một đôi mắt này nhìn thấu thế sự, mới mười mấy tuổi đã thông thấu như thế, có thể thấy được thiên tư của băng linh căn quả thực phi thường, chỉ cần dùng thuốc khơi thông phế phủ, cũng không phải là không thể tu luyện, chỉ có điều...... Hao tốn tài nguyên chỉ sợ không có nào tông môn dám nhận."
Một giọng nói hiền hậu khác vang lên, sau đó khẽ thở dài một hơi, có vẻ có chút tiếc hận.
Lời trong mây không truyền tới thềm đá liên miên trên núi, chỉ có gió nhè nhẹ thổi, tiếng chim núi hoà ca.
"Mặc kệ hắn, ta mang ngươi là chuyện của ta, đi thôi, ta là Đỗ Thược, Thược trong thược dược."
Nàng đưa tay qua kéo Lâm Độ, mặt mũi ôn nhu, không giống thược dược mà giống như đào xuân tháng ba hơn.
Lâm Độ cụp mắt, giấu đi ý cười trong mắt, lại ngước mắt một bộ bình tĩnh, nhẹ giọng nói:
"Lâm Độ, ta tên Lâm Độ, độ người độ."
(Độ người độ mình, giúp người cũng chính là giúp mình)
Đỗ Thược vững vàng đỡ lấy y: "Tên rất hay."
Một nhóm ba người vì có một người cơ thể yếu đuối, cho nên tốc độ so với người khác chậm hơn một chút.
Để tránh làm bầu không khí trở nên khó xử, Đỗ Thược dứt khoát chủ động gợi đề tài: "Lâm Độ, đã ngươi có tông phái muốn gia nhập chưa? Trung Châu ba tông sáu phái mười môn bên nào cũng có thế mạnh riêng, nghe nói người có tư chất tuyệt hảo còn có quyền chọn ngược lại đó."
Lâm Độ cười cười: " Ta sao? Cái thân tàn phế này của ta, giống như ca ca đã nói, làm sao sẽ có tông môn nào muốn chứ, ngược lại là tỷ tỷ, nói không chừng còn có cơ hội chọn lựa, tỷ muốn vào môn phái nào?"
Đỗ Thược nói khẽ: "Cần gì phải tự coi nhẹ mình, chỉ nhìn ngươi thiên phú xuất chúng, chắc chắn sẽ có rất nhiều tông môn tranh giành, lúc đầu ta nghĩ rằng nếu có tông môn nhận ta đã rất tốt, nếu như có thể chọn, hành y cứu thế, dĩ nhiên là không thể tốt hơn."
Trong ba tông, duy nhất Tế Thế tông sở trường tại y thuật.
Lâm Độ ánh mắt lóe lên, trong lòng cảm cảm khái, sau đó ngước mắt nghiêm túc nhìn nàng: "Tế thế cứu nhân, là đại đạo, tỷ tỷ chí hướng cao thượng, nhất định có thể được như ý nguyện."
"Vẫn là không cần quan tâm đến chuyện này, hơn nữa......"
"Nếu ta là ca ca, đương nhiên sẽ tác thành ước mơ của tỷ tỷ, rốt cuộc thì tâm nguyện của người thương không phải cũng là tâm nguyện của mình hay sao? Vả lại tâm nguyện này cũng là tạo phúc cho thiên hạ."
Lâm Độ liếc mắt nhìn người đang ngập ngừng muốn phản bác nhưng lại không có cách nào phản bác, nụ cười trên khóe môi càng lớn, y vô cùng chân thành: "Phụ cận Tế Thế tông luôn có các môn phái nhỏ, nếu ca ca không nỡ bỏ tỷ, tự nhiên sẽ tìm môn phái nhỏ gần Tế Thế tông, bằng cách này, nếu có nhớ nhung, lúc nào cũng có thể gặp nhau."
Vào tông môn cũng không phải là vào trong lồng, lại không có Vương Mẫu nương nương vẽ lạch trời, ở nơi đó liền không thể gặp mặt, ông cháu kia chẳng qua là sợ con đường của vị hôn thê mình càng đi càng xa, đuổi không kịp nàng, cho nên mới muốn nhốt người tại bên mình.
Y vẽ đường rõ ràng mạch lạc, hai mắt Đỗ Thược cũng lập tức tỏa sáng, khó khăn khi trước được Lâm Độ nhắc nhở ngược lại thuận lợi vượt qua chỗ cong.
Sắc mặt Lê Đống tối sầm, nhưng ngại có người ngoài ở đây, cũng không tiện nói gì, chỉ có thể chờ đợi đến quảng trường lại tính.
【 Tiến độ nhiệm vụ: 50%, phần thưởng: Ích Khí Sơ Úc Đan ×1】
【 Xin ký chủ tiếp tục không ngừng cố gắng, độ người độ mình, thiên đạo giúp cô.】
Một hồi nhịp tim đập tăng nhanh lại lần nữa ập tới, Lâm Độ vấp một cái, một mình Đỗ Thược không cách nào đỡ được, người kia ngã xuống giống như lá tùng đông cứng.
Giữa hỗn loạn, Lâm Độ dường như nghe được một tiếng cười khẽ.