Toàn Tông Môn Đều Là Não Yêu Đương, Chỉ Có Ta Thật Sự Điên

Chương 11: Trùm trận pháp



Lâm Độ cảm thấy, Vô Thượng tông, bên ngoài cấm địa, đại khái chính là diễn 《Những năm tháng ta đào đất cầu sinh tại Đông Bắc 》, mà trong cấm địa thì có thể viết thành《 Ta và sư phụ ác độc của ta》.

Cái Vô Thượng tông này, điểm bình thường duy nhất chính là mấy đệ tử mới nhập môn.

Dưới sự chỉ dạy của Diêm Dã, y rất nhanh đã hiểu rõ về mười hai chính kinh, tám mạch kỳ kinh, cùng các huyệt đạo khắp cơ thể.

Không nhớ không được, phương pháp dạy bảo của kẻ này cực kỳ tàn ác, chỗ nào không nhớ được liền ném y vào Lạc Trạch cho nước đá tẩy rửa, còn phong bế mạch kia, đến khi chính y tự mình đả thông mới có thể nổi lên.

Y muốn không nhớ được cũng khó, cũng may ở hiện đại y cũng là thí sinh từ Giang Tô, chuyện khác không đề cập tới, kỹ băng học thuộc không phải dạng vừa.

*Giang Tô là một tỉnh của TQ, đề thi của Giang Tô nhiều năm được xếp hạng là đề thi văn khó nhằn nhất

Ngày qua ngày ngâm mình dưới dòng suối băng, không chỉ rèn luyện được tâm phế, đả thông phế tạng ứ đọng của y, mà sức mạnh trong suối băng cũng có thể ổn định linh khí ở đan điền, vốn có phần xao động do tiến cấp quá nhanh, giúp nền tảng của y càng thêm vững chắc, tiện thể rèn luyện luôn cơ thể yếu ớt của y.

Diêm Dã chỉ nói là chờ một ngày Lâm Độ có thể nghịch dòng leo lên đỉnh thác, thì không cần chịu đựng hành hạ kiểu này mỗi ngày.

Hôm nay, Lâm Độ một lần nữa đấm phá vỡ mặt băng, đối diện với khuôn mặt tươi cười thích thú của sư phụ độc ác nhà mình.

"Quả nhiên, ngươi là thiên tài giống ta."

Lâm Độ không chút kiêng dè trợn mắt.

Tu đạo phân làm 7 cảnh giới, cảnh giới  đầu tiên chính là Phượng Sơ cảnh, nơi Lâm Độ đang ở, tiếp đến theo thứ tự là: Cầm Tâm, Đằng Vân, Huy Dương, Càn Nguyên, Vô Tướng và Thái Thanh, mỗi cảnh giới lại chia thành bốn tiểu cảnh: sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và đại viên mãn.

Tốc độ tu luyện của Lâm Độ kinh người, các đệ tử nhập môn khác còn tại Phượng Sơ cảnh trung kỳ, y đã đạt đến Phượng Sơ cảnh đại viên mãn, sắp trúc cơ bước vào Cầm Tâm cảnh.

"Người ta đều nói sư phụ là trùm kiếm đạo, xuất kiếm liền có thể đóng băng toàn bộ Trung Châu, nếu ta giống sư phụ, sau này cũng có thể đóng băng toàn bộ Trung Châu sao?"

Diêm Dã nghe được câu này lại sững sờ: "Ai nói với ngươi, ta có thể một kiếm đóng băng toàn bộ Trung Châu?"

Lâm Độ không thể nói là cốt truyện viết thế, đành bịa bừa: "Bên ngoài đều đồn như vậy."

Diêm Dã "ồ" một tiếng, sau đó nhìn y ung dung vận linh lực hong khô áo quần, thản nhiên nói: "Xem ra ngươi thực sự chẳng hiểu gì về sư phụ ngươi."

Lâm Độ ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt xám lạnh băng của hắn.

"Vô Thượng tông, có lẽ từng xuất hiện kiếm tu thuần, nhưng sư phụ ngươi, không phải."

"Lạc Trạch này, là một trận pháp hàn băng tự nhiên, ta chỉ cải tiến đôi chút, biến nó thành nơi lý tưởng cho băng linh căn tu luyện."

Diêm Dã búng ngón tay, lập tức từ đầu ngón tay hắn tỏa ra vô số điểm sáng, nhìn như phân tán hỗn loạn nhưng trong khoảnh khắc tan biến đã khiến cho cả Lạc Trạch xuân về hoa nở, băng tuyết vạn vật tan chảy, lộ ra cảnh sắc nguyên bản.

Rừng thông xanh rì, các loại kỳ hoa dị thảo, cởi ra bề mặt băng sương óng ánh, lộ ra vô số dòng linh khí dủ loại, cuồn cuộn lan tỏa khắp không gian.

Lâm Độ không nhịn được mà hắt xì.

"Sư phụ ngươi, ta, năm mươi tuổi đã tính tinh thông trận pháp, mới trăm tuổi tại đại hội trận pháp đã áp đảo ba vị đại sư trận pháp thành danh ngàn năm, đoạt được ngôi đầu, vì tự vệ mới bắt đầu học kiếm thuật, tiện thể lấy cái hạng nhất tỷ thí tông môn Trung Châu mà thôi."

Giọng hắn đều đều, như đang kể một chuyện chẳng đáng bận tâm: "Nếu không phải vì ta là băng linh căn, khó kiểm soát hỏa diễm, có lẽ ta còn có thể có thành tích cả trong lĩnh vực luyện khí và luyện đan."

"Thế nên....tại sao ngươi lại cho rằng ta là một kiếm tu không có đầu óc?"

Lâm Đô:....?

Y trầm ngâm chốc lát: "Nhưng sư phụ ngài chỉ ném cho ta mấy cuốn 《Toàn thư pháp thuật cơ bản giới tu chân》, 《Giải thích chi tiết đồ phổ kinh mạch 》, 《Tạp đàm tu chân giới》 với《Tu chân giới đại sự kỷ 》, ta không hiểu cũng rất bình thường mà?"

"Ngươi mới Phượng Sơ cảnh." Diêm Dã nhắc nhở: "Phượng Sơ cảnh cần rèn luyện cơ thể khỏe mạnh căn cơ mới vững chắc, ta tám tuổi còn khỏe hơn ngươi bây giờ."

"Đúng đúng đúng ta chính là ma bệnh." Lâm Độ buông xuôi: "Bệnh này không chữa được, chờ chết thôi."

"Chết cái đầu ngươi, ngươi nghĩ nước ở Lạc Trạch là loại nước gì?" Diêm Dã gõ vào trán y một: "Đệ tử thân truyền Tế Thế tông người ta cả năm mới được một bình linh dịch, lấy ra luyện đan cũng chỉ dám nhỏ một, hai giọt, ta lấy ra cho ngươi ngâm tắm mỗi ngày! Ngươi có thể cố gắng hơn chút không."

Lâm Độ vốn chẳng có chút kính trọng nào với sư trưởng, mà Diêm Dã cũng chưa từng nhận đệ tử khác nên hai người ở chung chẳng phân biệt lớn nhỏ.

"Ta vốn ốm yếu bẩm sinh, có thể có cách nào?" Y lười nhác đáp, nhưng cũng không thực sự nhận mệnh buông xuôi.

"Lâm Độ ..." Diêm Dã thở dài: "Ngươi nhìn vào đôi mắt ta."

"Đang nhìn đây, sao?"

"Ta bị mù." Diêm Dã nói: "Mù lòa bẩm sinh."

Lâm Độ ngây người.

Diêm Dã lại cười, cười đến vui vẻ: "Một người mù còn có thể trở thành một trận pháp sư đòi hỏi sự tính toán chính xác từng li từng tí, còn có gì là không thể?"

"Thế nên, dù như thân thể ngươi rách nát, mệnh số đoản thọ, nhưng nếu Diêm Dã ta đã là sư phụ ngươi, ta nhất định sẽ biến ngươi trở thành kỳ tích thứ hai dưới gầm trời này."

Lâm Độ không hỏi kỳ tích thứ nhất là gì.

Kỳ tích thư nhất, chính là Diêm Dã.

Y cúi đầu, khẽ cười. Cuối cùng cũng hiểu tại sao cặp mắt kia dù nhìn mình, nhưng lại không chút cảm xúc, lúc nào cũng lạnh như băng, chỉ có thể thông qua nét mặt mới nhận ra chút ý cười trêu chọc.

Một kẻ mù nhận một phế nhân làm đồ đệ, cũng tốt.

Người tu đạo dù mắt không thể nhìn, nhưng mọi khắc ngoại phóng thần thức, cũng không phải là không thể "thấy".

" Thế nên, làm đồ đệ của ta, không cần trò giỏi hơn thầy, ít nhất phải không chịu thua kém, sống sót."

Diêm Dã nói đều đều: "Được rồi, đến giờ. Đến muộn ngươi lại mất phần đùi gà, nhanh."

Lâm Độ đứng dậy, trên tay xuất hiện một chiếc trâm gỗ, tiện tay vén tóc lên, "Sư phụ, muốn đánh cược không?"

Diêm Dã theo tiếng nhìn lại: "Cái gì?"

"Cược ta sẽ trở thành trùm trận đạo sớm hơn người một năm, không cần tu hành kiếm thuật, cũng có thể đoạt được hạng nhất đại bỉ Trung Châu."

Giọng nói của thiếu niên trong trẻo, với đặc trưng ngữ điệu rõ ràng khi phát âm, lại mang một chút âm sắc đặc trưng của giọng Bắc, nghe có vẻ không hòa hợp nhưng lại đầy vẻ lưu luyến, bi thương. Trong khi tiếng thác nước ầm ầm vang vọng, giọng nói ấy vẫn rõ ràng vang lên trong tai.".

Diêm Dã cười: "Tốt nhất là ngươi có thể."

Lâm Độ vừa đi, Lạc Trạch một lần nữa đóng băng.

Nam tử tóc trắng yên lặng ngồi trên mặt băng, im lặng rất lâu, đưa tay chạm vào đôi mắt mình, hàng lông mi trắng khẽ rung động.

Đứa trẻ Lâm Độ này, thậm chí còn không hỏi một câu liệu có thể chữa khỏi hay không.

Bất kể là hắn, hay là chính y.

Tu sĩ từ Đằng Vân cảnh trở xuống phải nhờ sự trợ giúp của pháp khí mới có thể phi hành. Mặc dù Diêm Dã bế quan nhiều năm, nhưng gia sản thực sự phong phú hơn rất nhiều so với nhóm chân nhân tự lực cánh sinh bới đất kiếm sống ngoài kia.

Lâm Độ lấy từ nhẫn trữ vật mà Diêm Dã cho một chiếc pháp khí phi hành hình lá trúc, dùng ý niệm khởi động, phóng thẳng về phía nhà ăn.

Muộn sẽ hết đùi gà mất.

Cũng không biết hôm nay là vị chân nhân nào nấu ăn.

Vừa đến nhà ăn, Lâm Độ chợt nghe một tiếng nổ lớn, theo sau là âm thanh vang vọng khắp núi rừng.

"Không hay rồi! Nhị sư tỷ nấu canh làm nổ bếp rồi!"

Lâm Độ khựng lại. Bữa tối hôm nay, chắc lại phải hoãn thôi.