Toàn Tông Môn Đều Là Não Yêu Đương, Chỉ Có Ta Thật Sự Điên

Chương 12: Lợn đực mang thai, ai làm?



Lâm Độ đáp xuống khu vực bếp của nhà ăn.

Ở Vô Thượng tông, mỗi thế hệ đệ tử không nhiều, nên dù khác sư phụ, thì hầu hết đều xếp thứ tự theo thời gian nhập môn và độ tuổi.

Mặc Lân là đại sư huynh của thế hệ đệ tử thứ một trăm, còn nhị sư tỷ - Hạ Thiên Vô - chính là nữ tu áo trắng đi cùng chưởng môn để đón Lâm Độ hôm ấy, dáng vẻ lạnh lùng, điềm tĩnh và thoát tục.

Đương nhiên, tất cả chỉ là vẻ bề ngoài.

Vị nhị sư tỷ trong của đám tiểu bối này là đơn hỏa linh căn, hơn nữa còn sở hữu dị hỏa, theo học đan tu duy nhất của thế hệ trước Vô Thượng tông - Khương Lương, chỉ là, do chưa hoàn toàn hòa hợp với dị hỏa, chỉ trong một năm ngắn ngủi nàng đã nổ banh vài cung điện và nhà bếp của tông môn.

Cũng bởi vì sở hữu dị hỏa trời ban ấy mà sau này nàng bị lừa gạt cả tình cảm lẫn thân xác, mang thai con của kẻ cặn bã, bị gã mổ bụng lấy con, dùng luyện thuốc giải hàn độc cho ý trung nhân của gã.

Hiện tai, Mặc Lân quen cửa quen nẻo bay lên nóc nhà bắt đầu sửa chữa lỗ thủng.

Hạ Thiên Vô đối diện với ánh mắt muốn nói lại thôi của Lâm Độ, khuôn mặt vẫn lạnh như băng, chỉ là giọng nói lại có chút yếu ớt: "Tiểu sư thúc... Ta chỉ là, muốn làm một nồi cao a giao bổ khí huyết cho ngươi thôi."

"Tiểu sư thúc, đến cũng đến rồi, ngươi thử một chút đi?" Hạ Thiên Vô chỉ chỉ về phía sau.

Lâm Độ nhìn theo hướng tay nàng, vách tường bị nổ thành một cái lỗ to, xuyên qua cái lỗ cháy đen đó, có thể nhìn thấy cái nồi nhỏ vỡ tan tành không còn nắp, đáy nồi kết một lớp vật thể không xác định đen ngòm dẻo quánh, dưới hoàng hôn hiện ra ám quang quỷ dị.

Đúng là...cao cháy khét*.

*Tiêu cao là tên của là một loại bánh truyền thống của Trung Quốc, còn có nghĩa là bánh cháy

Lâm Độ trầm mặc một lúc: " Ta xin tâm lĩnh, nhưng mà ta cảm thấy, món này thật sự...."

Ánh mắt của mỹ nhân lạnh lùng thoáng ảm đạm, hiện ra vẻ ủy khuất đáng thương, đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ áy náy không thôi.

Chỉ tiếc, trái tim của Lâm Độ vốn đã hỏng.

Hạ Thiên Vô đúng là quỷ tài luyện đan, người khác luyện đan cứu mạng, nàng luyện đan muốn mạng.

Chỉ cần là không dựa theo đan phương, tự mình phát huy, thì hơn phân nửa đồ luyện được là địa lôi, còn là loại mang sát thương sinh hoá.

Ít nhất theo một ý nghĩa nào đó, cũng là một loại thiên tài.

Về phần đồ vật dùng dị hỏa nấu ra có thể ăn được hay không, với người khác có lẽ chỉ là dính chút tác dụng phụ, còn đối với Lâm Độ loại này băng linh căn mà nói, chỉ cần độc hỏa nhập tâm là có thể trực tiếp tiễn yđi tây thiên.

Y nghiêm túc đưa ra đề nghị : " Cái đống dẻo quánh này nhìn không giống có thể ăn được cho lắm, nhưng ta cảm thấy với độ dẻo và độ dính của nó, có thể mang cho đại sư huynh của ngươi xây tường trám gạch."

Mặc Lân từ trên nóc nhà nhảy xuống, giọng nói vẫn vui vẻ như thường: "Sư muội, nóc nhà đã vá xong, giờ cái đống này tính sao?"

Hạ Thiên Vô thở dài, hạ mắt nói: "Cũng không thể lãng phí được, đành đem đi cho lợn ăn thôi."

Ánh mắt Mặc Lân tựa vì sao chợt lóe lên, mơ hồ phát giác điều gì đó: " Sư muội, con lợn đực trong chuồng mang thai, trong không phải muội đấy chứ?"

Hạ Thiên Vô vô tội nhìn đại sư huynh: "Hả? Sư huynh, làm sao ta có thể..."

Mặc Lân vừa nhìn liền biết nàng hiểu lầm: "Ý ta là, muội đem đan dược luyện hỏng gì đó cho lợn ăn, khiến nó mang thai?"

Hạ Thiên Vô chột dạ lảng tránh ánh mắt của hắn: "Toàn là linh dược hiếm có, vứt thì phí, đành phải cho lợn ăn thôi."

"Đúng là nhân tài! Vậy chẳng phải 'dựng tử đan' trong truyền thuyết sao? Có thể dùng cho đàn ông sao?"

Lâm Độ khoanh tay, vuốt cằm đứng xem náo nhiệt, quay đầu gặp ngay đôi mắt run rẩy của Nghê Cẩn Huyên.

Sau lưng y, nhóm đệ tử mới đứng xếp hàng, ánh mắt đồng loạt lộ ra cảm giác tuyệt vọng sau khi sau khi tấm kính mộng ảo trong lòng vỡ nát.

Hạ Thiên Vô nghe được lời của Lâm Độ, ánh mắt lập tức sáng lên, ném hết đồ trong tay, nắm chặt một cuốn ghi chép rồi chạy thẳng về phía phòng luyện đan, để lại một mớ hỗn độn ngổn ngang trên mặt đất.

Đúng lúc này, mấy tiếng ùng ục nối tiếp nhau vang lên.

Cả bốn thiếu niên cùng nhau nhìn về phía đại sư huynh.

Ánh mắt khao khát viết đầy: "Sư huynh, đói đói, cơm cơm."

Ngày thường cũng là các trưởng lão thay phiên nhiệm vụ nấu nướng, coi sóc sản nghiệp tông môn, bao gồm ruộng tốt, vườn thú cùng với các cửa hàng trực thuộc, bọn trẻ con chỉ cần ngoan ngoãn ăn cơm và thi thoảng hỗ trợ là được.

Chỉ là hôm nay vốn đến phiên Khương Lương sư phụ của Hạ Thiên Vô, Khương Lương bận luyện đan không đi được nên sai đệ tử nhà mình đến trước nấu cơm, hầm canh.

Dẫn đến cục diện hiện tại.

Mặc Lân bất đắc dĩ thu dọn đồ đạc: "Các ngươi đi ra trước nhà ăn luyện thiền một lát đi, ta lập tức nấu cơm."

Lâm Độ hôm nay đã bơi trong nước đá rất lâu, thực sự rất đói: "Để ta tới giúp, cứ nấu tạm vài món ăn đại đi."

Y vốn là cô nhi, sống đến mười ba tuổi đương nhiên phải có kĩ năng sinh tồn, Mặc Lân cũng không hoài nghi tại sao y lại biết nấu cơm.

Người lớn đi vắng, tiểu quỷ quản gia.

Ngay lúc y nắm một bó rau hẹ chuẩn bị thái, hệ thống im lặng bấy lâu đột nhiên lên tiếng.

[ Theo mạch truyện, khi xuống núi lịch luyện vào mùa hè năm nay, Mặc Lân sẽ đón lệch duyên trong số mệnh của hắn về.]

Lâm Độ ngừng động tác trên tay lại, những ngày qua, y toàn bị ném xuống nước lạnh, ra khỏi nước lại phải nằm trên băng luyện hít thở. Mỗi ngày đều muốn lắc lắc đầu tự hỏi xem liệu có phải đầu óc mình đã bị ngập nước, dìm chết hệ thống hay không, nếu không thì sao cái hệ thống này lại mãi không lên tiếng?

Giờ đã là cuối tháng ba, mùa hè cũng sắp đến rồi.

Y liếc nhìn Mặc Lân, người đang tập trung cúi xuống, cẩn thận nhổ lông cho linh sồ: " Ta cần đi cùng hắn sao?"

Phượng sơ cảnh đại viên mãn đúng là nên xuống núi trải đời để sau khi trúc cơ lại lựa chọn đạo thống. Nhưng Lâm Độ không phải là đệ tử bình thường, nguyên thân không cha không mẹ, mười ba năm năm đầu đời đã phải tự mình vật lộn trong thế gian, trải qua đủ mọi sự lạnh nhạt của nhân tình, cộng sức khỏe không tốt, nên Diêm Dã không có ý định để y ra ngoài.

[ Đề nghị ký chủ giải quyết vấn đề từ gốc rễ, giúp Mặc Lân tránh đi duyên lệch, để có thể nhanh chóng nhận được dược liệu mới.]

"Xử lý xong, phần thưởng là gì?"

[Một đóa thiên tâm liên, có thể dùng để chữa lành trái tim của ký chủ.]

"Nếu hoàn thành 50% thì sao?"

[ Vì đây là nhiệm vụ chủ tuyến liên quan đến nhân vật chính, nên mỗi khi hoàn thành một mắt xích trong cốt truyện sẽ nhận được phần thưởng đan dược, nhưng một khi mạch truyện đi sâu, tình cảm giữa nhân vật chính và 'duyên lệch' phát triển thì rất khó có thể hoàn thành nhiệm vụ, đồng nghĩa với cô sẽ không thu được dược liệu mấu chốt cần cho cơ thể của mình. Nên đằng này đề nghị đằng ấy giải quyết dứt khoát đó nha!~ ]

"Cậu có hiểu lầm gì về ta sao?"

Làn da Lâm Độ trắng xanh, các khớp xương nổi rõ, tay nhẹ nhàng đặt lên trên những cây rau hẹ xanh mướt, ánh mắt dịu dàng, một tay cầm dao bếp, từng đoạn từng đoạn cắt đứt rau hẹ.

Hệ thống: ...Cái cảm giác nhập vai chết tiệt này.

Rõ ràng Lâm Độ không nói gì, nhưng lại giống như cái gì cũng đã nói.

Rau hẹ đương nhiên phải thái từ từ, cắt từng đoạn một.

"Rau phải nấu chín mới ngon." Lâm Độ cụp mắt xuống: "Cậu muốn ta trực tiếp gạt đi lệch duyên của Mặc Lân, không cho bọn họ tiếp xúc, ta thấy chưa chắc là đã chuyện tốt."

[Tôi cảm giác.... Ký chủ chỉ là muốn xem tôi như rau hẹ mà cắt.]

Lâm Độ tùy tay ném miếng thịt ba chỉ vào chảo, ngay lập tức phát ra tiếng xèo xèo.

"Hệ thống nhà người ta đều phải bám theo cốt truyện, chẳng lẽ thế giới này không tồn tại hiệu ứng cánh bướm với quán tính cốt truyện sao?"

Coi như cắt đứt lần đầu tiên, căn cứ theo quán tính cốt truyện có lẽ vẫn còn cách khác khiến nhân vật chính cùng duyên lệch gặp nhau, chi bằng cứ để cốt truyện diễn ra theo tự nhiên, còn y yên lặng theo dõi kỳ biến, đến khi cần thiết mới ra tay.

Theo những gì thấy mấy ngày nay, như trong nội dung cốt truyện miêu tả Vô Thượng tông như thế nào cao cao tại thượng y một điểm cũng không thấy, ba bộ não yêu đương cũng chỉ là những thiếu niên tâm hồn thuần khiết, hoàn toàn không thể nhìn ra dấu hiệu của những đau khổ sẽ đến sau này. Họ đều là những con người sống động, đầy sức sống.

Trong lời nói của hệ thống, phần lớn là sự tiếc nuối đối với những thiên tài trẻ tuổi, vì tình yêu mà từ bỏ đạo thống, mất đi tài năng và rơi vào trần thế. Hệ thống gấp gáp muốn chặt đứt những mối quan hệ này, kéo những người này trở lại con đường sống vốn có của họ.

Nếu y là công cụ chỉnh sửa duyên lệch của thiên đạo, vậy Lâm Độ nguyên bản đâu? Cốt truyện đã từng trải qua một lần kết thúc bi thảm, nếu y can thiệp và thay đổi, thật sự không phải trả giá gì sao?

[Không biết đâu, tôi cũng là lần đầu làm hệ thống, thân ái cũng nên thử xem đi. ]

Lâm Độ cầm lấy cái xẻng đảo thức ăn, nghi ngờ rằng hệ thống này chắc chắn xuất thân từ dịch vụ khách hàng của Taobao.

*ý nói con hệ thống rả lời chung chung, không đi vào trọng tâm vấn đề, kiểu như "Chúng tôi sẽ chuyển ý kiến của bạn đến bộ phận liên quan."

Miếng thịt ba chỉ được xào cho đến khi chảy ra mỡ, phát ra tiếng xèo xèo, dần dần trở thành màu vàng óng. Một nắm hẹ xanh mướt được thả vào chảo, lập tức bốc lên một làn sương mù trắng, khói xanh mờ ảo.

Thiếu niên mảnh khảnh giơ cái xẻng, không biết tiểu cô nương váy hồng đã đứng phía sau từ lúc nào, tay cầm đĩa, kịp thời bước tới.

"Tiểu sư thúc, đĩa."