Sau khi Mặc Lân rời đi, trên đường trở về, Lâm Độ chợt nhớ ra điều gì đó: "Tông môn chúng ta có sách luyện chữ không?"
"Hình như, không có." Hạ Thiên Vô đáp: "Sao vậy?"
Lâm Độ gật đầu: "Không có gì."
Ai ngờ ngày thứ hai sau khi trở về tông môn, y liền nhận được một chồng sách do chưởng môn gửi tới, quyển trên cùng là Thiên Tự Văn*.
* Đây là một bài văn cổ nổi tiếng của Trung Quốc, gồm đúng 1.000 chữ, mỗi chữ không lặp lại, dùng để dạy trẻ học chữ và rèn văn phong. Nội dung bài văn đề cập đến thiên văn, địa lý, đạo đức và luân lý xã hội.
Phượng Triêu ánh mắt hiền hòa: "Dạo trước ta bận kiểm kê sổ sách mùa đông và lo liệu công việc trên lãnh địa của tông môn sau khi xuân về, nên có phần chậm trễ, sư phụ ngươi chắc cũng không chú trọng mấy thứ này. Tuy chúng ta tu đạo, nhưng cũng không thể thiếu nền tảng văn hóa. Mấy quyển này, ngươi cứ học trước, không hiểu thì có thể đến hỏi ta."
Lâm Độ có chút ngạc nhiên, nhưng lập tức nói lời cảm tạ.
"Đa tạ chưởng môn chân nhân."
"Gọi ta đại sư tỷ là được rồi." Phượng Triêu có dung mạo diễm lệ như một quý phu nhân, nhưng lại mang tính cách chu toàn, lo toan mọi việc. Một mình xử lý đủ chuyện lớn nhỏ trong tông môn, bận rộn không ngơi tay, vậy mà vẫn có thể để tâm đến chuyện nhỏ bé chẳng đáng kể của Lâm Độ
"Đại sư tỷ." Thật ra, dựa vào ngữ cảnh Lâm Độ vẫn có thể hiểu được đại khái. Những thứ này giống như bản năng của con cháu Hoa Hạ, chỉ cần đặt vào ngữ cảnh thích hợp, dù là chữ phồn thể cũng có thể đọc được suôn sẻ.
Phượng Triêu xoa đầu Lâm Độ, lại than thở: "Gầy quá, vẫn là ăn ít rồi."
"Ngươi học hành cho tốt, Vô Thượng Tông chúng tat rước nay luôn lấy lý phục người, ta rất quý trọng những đệ tử ham đọc sách như ngươi."
Nói xong, nàng lại vội vã rời đi: "Được rồi, măng ở sau núi còn phải đào nữa, đi đây."
Lâm Độ ôm chồng sách, an tĩnh ngồi xuống, rồi mở Thiên Tự Văn.
Lúc này y mới phát hiện, trên quyển Thiên Tự Văn này bố trí một trận pháp khắc ghi. Chỉ cần mở ra, từng chữ trên đó sẽ tự động đọc lên.
"Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang.
Nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trương.
......"
(Trời đen, đất vàng.Vũ trụ mênh mông, hoang sơ.
Mặt trời tròn rồi khuyết, mặt trăng đầy rồi vơi.Các vì sao sắp hàng trên bầu trời.)
Lâm Độ cảm thấy thú vị, liền đọc theo một câu. Đột nhiên, y phát hiện hình nhỏ trên trang sách dường như nghe hiểu được, lắc lư qua lại thei giọng đọc của y.
Y vừa dừng lại, người nhỏ kia liền nhăn mày: "Không được lười biếng! Phải đọc liền một mạch, kiên trì không bỏ cuộc! Nếu không đọc xong thì theo ta ra sau núi đào măng!"
Lâm Độ bụm trán cười, xấu xa định đóng sách lại.
Chợt nghe một tiếng thét chói tai: "Ngươi là hy vọng tương lai của tông môn chúng ta, sao có thể bỏ cuộc giữa chừng?!"
"Ngươi đúng là học trò tệ nhất ta từng dạy!"
"Chó nghe xong còn sủa lại một tiếng, ngươi thì chẳng thèm hé răng."
Khe hở giữa các trang sách ngày càng thu hẹp, cuối cùng người nhỏ chuyển sang van nài: "Âý đừng đi mà! Xem thêm chút nữa đi! Đọc xong lần này rồi tính tiếp nha!"
Lâm Độ lại mở sách ra, bỗng nhiên cảm thấy Tu chân giới dường như thú vị hơn tưởng tượng rất nhiều.
Y lặng lẽ ngồi một mình bên của sổ tầng một của thư lâu trong tông môn, nghiêm túc đọc thuộc Thiên Tự Văn, sau đó còn cẩn thận chép lại từng nét bút.
Mãi đến khi một vị chân nhân chưa từng lộ mặt trong thư lâu truyền âm cho y:"Đến giờ cơm rồi, đi ăn đi."
Lâm Độ là tân đệ tử duy nhất ngày nào cũng tới thư lâu, bởi vì vị sư phụ không đáng tin cậy của y chẳng buồn dạy những kiến thức cơ bản vụn văn, để mặc y tự đọc sách.
Khi Lâm Độ còn học đại học, bầu không khí học tập ở trường rất sôi nổi, thư viện lúc nào cũng kín chỗ. Y cũng thường xuyên hoà vào số đông, cảm thấy vô cùng thoải mái tự tại.
Thư lâu này nằm trên một ngọn đồi nhỏ, gần với phía sau núi tông môn. Bước ra khỏi của chính là bậc thang gạch xanh kéo dài, hai bên là hàng cây xanh thẫm, ẩn mình trong làn sương mỏng. Cây cối nơi đây dường như thẫm màu hơn chốn khác, như thể vừa bước ra từ bức tranh thuỷ mặc. Núi xanh, sương mỏng, tựa như nét mực loang trên nền giấy.
Thiếu niên áo gấm đạp lá mà đi, đáp xuống trước của thiện đường. Chân chưa kịp bước vào, y đã biết thực đơn hôm nay là gì.
Thịt hun khói còn thừa sau tết được xào với tỏi tươi, còn có một nồi canh gà thơm ngậy. Hôm nay lại có thêm mùi dược liệu, chắc chắn là tác phẩm của Khương Lương sư huynh.
Y bước vào thiện đường xem xét, quả nhiên, Hạ Thiên Vô đang xắn tay áo phụ giúp. Các tân đệ tử vẫn chưa tới đủ.
"Sư phụ, tiểu sư thúc đến rồi."
"Tới đúng lúc lắm, ta cho bào chế xong đan dược cho y, ngươi mang qua đi."
Giọng nam nhân vang lên, ngay khoảnh khắc tiếp theo liền nối tiếp bằng giọng thiếu niên mang ý cười: "Đa tạ Khương Lương chân nhân đã hao tâm tổn trí."
Trong bếp, một nam tử mặc áo tay hẹp màu gỗ đàn hương đang cầm xẻng, vung vẩy khắp nơi. Nghe vậy, hắn lập tức quay đầu, giơ tay che mặt: "Ngươi đứng yên đó, đừng nhúc nhích!"
Bàn chân Lâm Độ vừa đưa ra liền khựng lại giữa không trung.
Đừng qua đây! Ngàn vạn lần đừng qua đây!" Khương Lương đưa lưng về phía Lâm Độ, giọng nói run rẩy: "Ta sợ... sợ người sống."
......
Lâm Độ liếc nhìn Hạ Thiên Vô, thầm nghĩ: Chả trách vị sư điệt này cũng kiệm lời đến tội.
Khương Lương - dược tu - giang hồ đồn rằng có thể luyện ra thuốc khiến người chết sống lại, xương trắng mọc thịt, trong kịch bản của Hạ Thiên Vô đã từng nói ra một câu.
"Người chết ta còn có thể cứu sống, nhưng nếu lòng đã chết, ta cũng không thể cứu được."
Phần sau cốt truyện, dù tra nam kia bừng tỉnh, nhận ra mình chỉ vì ân nghĩa với bạch nguyệt quang mà cứu nàng ta, còn người hắn thực sự yêu là Hạ Thiên Vô, rồi diễn đủ màn truy thê hoả táng tràng, thậm chí tự tay moi kim đan của mình để Khương Lương luyện đan cứu Hạ Thiên Vô.
Nhưng Khương Lương chưa bao giờ tha thứ cho kẻ đã tổn thương đồ đệ của mình. Biết tin đệ tử của mình lại chấp nhận tra nam thêm lần nữa, hắn giận dữ bế quan, không bao giờ xuất hiện nữa.
Nhưng Lâm Độ không ngờ, vị sư huynh này, một dược tu, lại là người sợ giao tiếp xã hội?
Ồ, thậm chí không chỉ là sợ xã giao nữa, mà là nặng đến mức sợ con người.
Hạ Thiên Vô kịp thời lên tiếng: "Tiểu sư thúc, sư phụ ta không hay gặp người lạ. Đệ tử mới năm nay, còn chưa từng thấy qua, nên có chút......"
"Ta hiểu, ta hiểu." Lâm Độ lặng lẽ rụt chân lại, chắp tay khom lưng: "Đa tạ Khương Lương chân nhân đã bốc thuốc cho ta, vậy ta không vào giúp nữa."
"Khoan đã." Một sợi tơ bạc bay vút qua, Lâm Độ theo bản năng muốn tránh né, nhưng sợi tơ kia như có mắt, quấn lên cổ tay y.
Y khựng lại, cảm nhận được linh lực như nước suối ấm áp lan vào kinh mạch, hoàn toàn không mang ác ý, bèn ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.
"Ta bắt mạch cho ngươi. Sư phụ ngươi có gửi cho ta một phong phi thư, nhưng chung quy vẫn không bằng ta tự mình xem xét cho chắc."
Nam nhân như cũ đưa lưng về phía Lâm Độ, trầm ngâm chốc lát, sau đó nhẹ nhàng thở dài, hắn tự mình xoay người lại, lộ ra một gương mặt thư sinh tuấn tú, da trắng, để râu ngắn, phong thái như một nho sĩ thanh nhã. Đôi mày khẽ nhíu, thần sắc trên mặt vô cùng nghiêm trọng.
"Vừa rồi chẳng phải ngài còn sợ người sống sao?" Lâm Độ ban đầu còn nghĩ một dược tu như vậy thì sao mà trị bệnh cứu người được, nào ngờ hắn lại vào trạng thái còn nhanh hơn cả y.
"Ngươi không tính ở người sống." Khương Lương lời ít mà ý nhiều.
Sắc mặt Hạ Thiên Vô chợt thay đổi. Sư phụ quả thật sợ người sống, chỉ có một trường hợp mới chịu trực diện khám bệnh—đó là khi bệnh nhân đã hôn mê hoặc cận kề cái chết.
Nàng sững sờ nhìn về phía Khương Lương: "Sư phụ......, người có phải đứng xa quá nên chẩn sai rồi? Hoặc là sợi sơ bạc này......"
Lâm Độ chẳng giận mà còn cười, vui vẻ nhấc chân bước vào.
Dù sao cũng còn tốt hơn là nói y không phải người.
"Ngũ sư huynh, ngài xem, ta còn cứu được không?"
"Ngươi có bệnh, bệnh nặng luôn rồi!"