Lâm Độ nói muốn đến thư trai, nhân lúc mọi người đều bị kệ sách chắn tầm mắt, y bước đến quầy của chưởng quầy: "Chưởng quầy, có thu thoại bản không?"
Chưởng quầy mặc một bộ tay áo rộng màu mực nước, tay cầm một quyển sách, ngồi tựa vào ghế trúc, mắt nửa mở nửa khép, nghe vậy uể oải đáp: "Thoại bản? Thoại bản gì?"
Lâm Độ đưa tâm huyết của mình ra.
Người trên ghế trúc khẽ nhấc mí mắt, chậm rãi đọc từng chữ một: "Sau khi bị mỹ nhân nhặt về ven đường... cưỡng bức?"
Đôi mắt còn ngái ngủ lập tức trợn tròn, không dám tin nhìn thiếu niên trước mặt, cùng lắm chỉ mười mấy tuổi: "Ngươi viết?"
Lâm Độ xua tay, làm bộ nghiêm túc nói: "Làm gì có chuyện đó, ta chỉ chạy việc giúp sư phụ thôi. Làm đệ tử, đương nhiên phải giúp sư phụ thực hiện ước mơ chứ."
"Ngài xem, sách này có thể xuất bản không? Sư phụ ta cũng có tuổi rồi, chỉ có sở thích này thôi. Dù ta có phải bỏ tiền túi, cũng không thể để người ra đi mà mang theo tiếc nuối."
Ở một nơi nào đó, sư phụ y - Diêm Dã - bất giác hắt xì một cái. Một tu sĩ Thái Thanh Cảnh như hắn chẳng lẽ lại bị cảm được sao?
Chưởng quầy xúc động sâu sắc: "Ngươi đúng là có hiếu quá đi mất."
Lâm Độ gật đầu, đệ nhất hiếu tử thiên hạ, không phải ta thì ai.
Nam nhân cúi đầu mở trang đầu tiên ra, đập vào mắt là những dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo như gà bới, khóe miệng hắn co giật: "Cái này thật sự là sư phụ ngươi viết."
Lâm Độ 'a' một tiếng: "À, sư phụ ta không nhìn được, chữ viết khó tránh khỏi hơi lem nhem, có thể đọc là được, có thể đọc là được."
Y, một người chỉ từng luyện chữ bằng bút lông ở tiểu học, có thể viết được như thế này đã là không tệ rồi.
Chưởng quầy tiếp tục đọc, nhưng chẳng bao lâu sau, tiếng lật trang sách càng lúc càng nhanh, thần sắc khặc khặc gian cũng biến đổi khôn lường, từ khặc khặc cười gian, đến cười như bà thím, rồi chậm rãi trừng to mắt, dần dần bực bội, phẫn nộ. Cuối cùng, mắt rưng rưng, không nhịn được đập bàn đứng dậy: "Hết rồi á? Đại sư huynh cứ thế mà chết sao? Nữ tu kia cứ thế mà lấy được kim đan, phi thăng thành tiên?"
"Cái này, sư phụ ta nói, nếu có người đọc, đương nhiên sẽ có phần tiếp theo. Ngài thấy sao? Có thể xuất bản được không?"
"Có thể, có thể, có thể. Lâu lắm rồi ta mới đọc được một thoại bản khiến người ta không thể dứt ra như thế. Sư phụ ngươi đúng là thiên tài... nhưng mà cái tên này... có phần không được tao nhã cho lắm."
Chưởng quầy xoa cằm: "Chỉ e người trong chính đạo sẽ không mua đâu."
Lâm Độ nhướng mày, gương mặt thanh tú phi phàm, giọng điệu thản nhiên nhưng lời nói ra lại vô cùng ngông cuồng.
"Không thử sao biết được? Thất tình lục dục, vốn chính là nhân chi thường tình, tu chân giả, chẳng lẽ liền không có dục niệm? Khao khát sức mạnh là dục niệm, tình ái cũng là dục niệm, dục niệm sao lại phân cao thấp sang hèn?"
Lời y rõ ràng là tà thuyết mê hoặc, nhưng chưởng quầy lại bị thuyết phục: "Được thôi, tuỳ ngài, ở đây chúng ta chia ba bảy, quý danh của ngài là?"
"Lâm, hai chữ Mộc tạo thành Lâm."
"Lâm tiểu sư phụ, sách in xong ta sẽ gửi cho ngài bản mẫu, địa chỉ ra tới lúc sau cho ngươi gửi đưa hàng mẫu, ngài địa chỉ của ngài là gì?"
Lâm Độ khẽ cười: "Không cần, ít ngày nữa ta sẽ tự xuống núi lấy."
Y dứt khoát in dấu tay lên khế ước, vừa quay đầu thì bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của mấy đồng môn đi ra từ bên trong.
"Đi lưu loát mà ở kia khế ước thượng đắp lên chính mình dấu tay, quay đầu đối thượng từ bên trong đi ra mấy cái đồng môn nghi hoặc ánh mắt, "Đi? Đến Hương Mãn Lâu ăn?"
Một đám người hi hi ha ha rời đi, chưởng quầy ngồi trên ghế trúc nheo mắt nhìn bóng lưng đoàn người xa dần,khẽ vẫy vẫy bản khế ước vừa được đóng dấu tay, ngắm nghía, cuối cùng nhẹ nhàng cười một tiếng.
Thú vị thật, rõ ràng hắn đã đưa bút qua, nhưng khi vị đồ đệ hiếu thuận kia nhận bút lại do dự một chút, khẽ rung tay rồi đổi thành dấu tay.
Là không muốn để lại bút tích của mình sao?
Sư phụ mà ngươi nói, thật sự không phải đang nói chính mình sao?
Chưởng quầy không ngờ rằng, 'ít ngày nữa' hoá ra là bảy ngày sau.
Khi người đó vừa bước vào cửa tiệm, hắn suýt chút nữa không nhận ra. Một thân thanh y lôi thôi và đạo kế tùy tiện trên đầu đã không còn nữa.
Y khoác trên mình bộ trường bào gấm xanh thẫm thêu vân hạc, mái tóc dùng một cây trâm bạch ngọc ngắn vấn trên đỉnh đầu, thêm một sợi dây lưới cố định bằng khóa ngọc lười biếng thắt ngang trán. Đường nét khuôn mặt đã vốn xuất sắc, nay hiện ra càng rõ ràng, dù nước da nhợt nhạt như giấy, nhưng phong thái vẫn đầy vẻ phong lưu, đúng là dáng dấp của một thiếu niên anh tuấn.
"Chưởng quầy, sao rồi? In xong chưa?"
Giọng điệu lười biếng ấy vừa vang lên, chưởng quầy lúc này mới dám chắc rằng đó chính là đại hiếu tử hôm nọ.
"5 ngày trước đã lên kệ, ngài đoán thế nào?"
Hắn vừa định nói gì đó, liền thấy một nam tu thanh chính lén lút lại đây, nhìn trái nhìn phải một phen, thấy Lâm Độ đứng đó thì chần chừ không dám tiến lên.
"Muốn mua quyển đó à? Hai mươi khối hạ phẩm linh thạch một quyển, không cần từ ống tay áo lấy ra đâu, đặt tiền xuống rồi mang đi đi."
Người nọ chỉ lộ ra một góc sách từ cổ tay áo, nghe được chưởng quầy nói như vậy lập tức thả tiền sau đó lưu loát chạy lấy người.
Lâm Độ trầm ngâm giây lát: "Không phải là quyển sách ta đưa tới đó chứ?"
"Ừ." Lão bản gật đầu, thong dong vung tay áo, thu hai mươi khối linh thạch hình bầu dục, tỏa ra linh khí nhàn nhạt trên quầy vào trong túi.
"Không muốn người khác biết đến vậy sao?" Lâm Độ giơ tay sờ sờ cằm.
"Nhưng ngươi có câu nói nói rất đúng, tên này tuy rằng khó mà xuất hiện ở nơi thanh nhã, lại cũng thật sự rất hấp dẫn. Từ khi lên kệ, doanh số bán ra cực kỳ tốt, chỉ là ai nấy đều lén lút mua.
Chưởng quầy tấm tắc bảo lạ: "Không hổ là ngươi, sư phụ à, đúng là kiến thức rộng rãi, thấu hiểu lòng người."
Lâm Độ cười cười, "Lấy cho ta năm cuốn, ta muốn tặng người."
"Dễ nói, chia tiền theo tháng. Có điều, sách này tạm thời không đủ hàng. Ngài chừa chút cho ta? Lấy ba cuốn trước được không?"
Lâm Độ cầm ba quyển sách rời khỏi thư trai, hội hợp cùng đám Mặc Lân.
Hôm nay là tiệc tiễn Mặc Lân xuống núi rèn luyện, cũng là do Lâm Độ đề xuất, cả đám vui vẻ ăn uống linh đình.
Và thế là, đại sư huynh nhận được quà từ biệt của tiểu sư thúc.
"Dọc đường đi, ngươi khó tránh khỏi có lúc buồn chán, đây, cầm lấy quyển sách này, nghe nói đây là thoại bản bán chạy nhất gần đây. Bán chạy như vậy, ắt hẳn chứa đựng ý nghĩa sâu xa."
Lâm Độ đưa quyển sách kia cho Mặc Lân, ánh mắt chân thành.
Mặc Lân nhận lấy quyển sách: "Đã biết tiểu sư thúc thích đọc sách, ngày nào cũng đến thư lâu của tông môn, ta nhất định phải nghiên cứu kỹ càng."
"Đúng rồi!" Lâm Độ vô cùng hài lòng: "Đọc truyện quan trọng nhất là cảm giác nhập vai, chỉ khi hòa mình vào nhân vật chính, mới có thể tự suy ngẫm và gặt hái càng nhiều."
Mặc Lân gật đầu, không nhìn ra tiểu sư thúc tuy rằng niên thiếu nhưng đọc sách lại có nhiều tâm đắc như vậy. Vừa cảm thán, hắn vừa liếc nhìn bìa sách.
《Sau khi bị mỹ nhân nhặt về bên đường cưỡng bức 》
Chàng thanh niên tuấn tú thoáng chốc lộ vẻ mặt kỳ quái, ngẩng đầu liếc nhìn người đã bắt đầu tiếp tục ăn điểm tâm, rồi lại cúi đầu nhìn tên sách.
"Tiểu sư thúc...... quyển sách này của ngươi, có phải đưa nhầm không?"
"Không có nha." Lâm Độ nhón lấy một miếng "Lữ Đả Cổn"*: "Một phần Lữ Đả Cổn không đủ, gọi thêm một phần nữa đi, chúng ta có năm người mà."
*Bánh cuộn đậu nếp
Mặc Lân lặng lẽ cất sách đi, đưa tay gọi hầu bàn.