【 Tiến độ nhiệm vụ: 90%, phần thưởng: Ích Khí Sơ Úc Đan ×1】
【 Chúc mừng ký chủ đã thay đổi nút thắt quan trọng 】
Cảm ứng được thông báo này, Lâm Độ quay đầu lại, thấy được Đỗ Thược đang vui mừng đứng trong hàng ngũ đệ tử Tế Thế tông.
"Thay đổi vận mệnh của não yêu đương, vẫn chưa đạt 100% sao?"
Y nheo mắt, thần thức chuẩn xác khoá lên tên cặn bã giữa bầy cá trong chậu đang lộ sắc mặt âm trầm khó tả: "Chưa chia tay à?"
【 Đúng vậy, Đỗ Thược chỉ là nghe theo lời ký chủ, không từ bỏ lý tưởng của mình, nhưng vẫn chưa cắt đứt duyên phận hoàn toàn, chỉ khi triệt để chặt đứt duyên lệch, nhiệm vụ của ký chủ mới được coi là hoàn thành.】
Lâm Độ khẽ cười, đúng là vẫn chưa đến lúc hoàn toàn dứt tình.
Nhưng giờ đã mỗi người một ngả, vào các tông môn riêng biệt, chẳng qua chỉ là vấn đề sớm muộn.
Yêu xa vốn là thứ dễ bào mòn tình cảm nhất.
Gã đàn ông kia lo lắng cũng chẳng sai.
Nhưng bẻ gãy đôi cánh của người yêu, ép người ta vì tình mà mà bỏ qua tiền đồ, lãng phí tình cảm vào chuyện lông gà vỏ tỏi, cuối cùng một đời lụn bại, là đúng đắn sao ?
Lâm Độ không tán đồng, trên đời có rất nhiều nữ tử không hiểu được đạo lý mà mọi đàn ông bình thường đều hiểu.
Chỉ cần từng bước leo lên, có đủ quyền lực và địa vị, sớm muộn gì cũng sẽ gặp được người và tình cảm mình mong muốn.
"Hài lòng?" Âm thanh của yêu tăng lại lần nữa vang lên bên tai y.
Lâm Độ rũ mắt, thấp giọng lẩm bẩm: "Vẫn chưa đủ."
Khuôn mặt y lạnh lùng u ám, mang theo cảm giác áp bách đầy sắc bén mà độ tuổi này không nên có.
Nguy Chỉ bình tĩnh nhìn tiểu ma ốm một lúc, cảm thấy rất kỳ quái.
Một tiểu cô nương mười ba tuổi, làm sao trong thoáng chốc lại mang vẻ u sầu giống như một bà lão lọm khọm, toàn thân toát lên sự xa cách lạnh nhạt với thế gian.
Lâm Độ ngồi một mình trên ghế của trưởng lão, phía dưới còn có ba đệ tử mới thu nhận.
Ánh mắt y dừng lại trên tiểu cô nương có khuôn mặt như hoa đào, trong lòng đoán được, đó chính là Nghê Cẩn Huyên .
【 Đinh, não yêu đương tối thượng trong cốt truyện chính đã xuất hiện.
Nghê Cẩn Huyên, đệ tử thân truyền của Vô Thượng Tông, bị Ma Tôn ngụy trang thành tiểu sư đệ trà trộn vào tông môn, dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt, nhanh chóng sa vào bể tình.
Ma Tôn bịa chuyện cần chí bảo của tông môn để chữa trị tật bệnh, Nghê Cẩn Huyên liền sẵn lòng vì hắn đi trộm bảo vật, sau đó cùng hắn phản bội tông môn, kết quả lại bị hắn vứt bỏ ở Ma Giới, kinh mạch đứt đoạn, rơi xuống vực thẳm Vạn Ma Cốc, mà Ma Tôn sau khi lấy được bảo vật lại trắng trợn đồ sát Vô Thượng Tông, Vô Thượng Tông nguyên khí đại thương, không còn là số một Trung Châu.
Nghê Cẩn Huyên chịu đủ khổ nạn, cuối cùng thôn phệ vô số ma hồn dưới vực sâu, đọa nhập ma đạo, lại bất ngờ bị bắt đến Ma Cung làm nữ nô của Ma Tôn.
Vì báo thù, Nghê Cẩn Huyên nhẫn nhục chịu đựng, cải trang thành một diện mạo khác ở bên Ma Tôn, chờ cơ hội giết chết hắn. Nhưng trong lúc sớm chiều ở chung, nàng lại một lần nữa yêu Ma Tôn. Tình cờ nàng phát hiện bạch nguyệt quang trong bức họa giấu ở thư phòng của Ma Tôn chính là mình. Sau nhiều bước ngoặt, hai người bày tỏ tình cảm và sống hạnh phúc mãi mãi về sau.】
【Thực tế, do nữ chính từng chịu quá nhiều tổn thương, cưỡng ép chuyển hoá thành ma, cơ thể suy yếu không thể hồi phục, hơn nữa ma tu không có luân hồi, chỉ có thể tan thành tro bụi, dù sau này Ma Tôn không ngừng tìm kiếm thiên tài địa bảo để Ma hậu nâng cao tu vi, nhưng Nghê Cẩn Huyên, vốn nên là thiên tài chính đạo phi thăng thành tiên, lại hồn phi phách tán ở thời điểm mệnh kiếp, tất cả vì duyên phận lầm lạc.】
【 Ký chủ, bây giờ hết thảy vẫn chưa bắt đầu, không cần gấp 】
"Cậu không gấp nhưng tôi gấp, tôi còn sống được mấy ngày?"
【...... Một năm.】
Lâm Độ đọc hết nội dung kịch bản trong thần thức, lại lần nữa ngước mắt nhìn nữ chính trong kịch bản này.
Thiếu nữ mặt mày trong sáng, một thân váy lụa đào phấn, búi tóc kiểu bách hợp, trên đầu cài vài đoá hoa lụa xinh xắn điểm trang ngọc nhỏ xinh, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, rạng rỡ với vẻ vui sướng háo hức khi sắp được gia nhập tông môn, hoàn toàn không hay biết sự đời.
Y nhìn một hồi, thiếu nữ dường như cũng cảm nhận được ánh nhìn ấy, quay đầu bắt gặp ánh mắt của vị đệ tử duy nhất ngồi trên ghế trưởng lão, sau đó nàng hé miệng nở nụ cười, hai má lúm đồng tiền như hoa, vô cùng xinh xắn đáng yêu.
Nguy Chỉ lên tiếng: "Rất hâm mộ?"
"Cái gì?"
"Ta hỏi, ngươi rất hâm mộ tiểu cô nương đơn thuần được nuông chiều từ bé, đúng không?"
Lâm Độ lắc đầu, hâm mộ cái quái gì.
Mấy tiểu cô nương ngốc nghếch như thế này, y cũng không thèm hâm mộ.
Nếu cha mẹ chịu dạy thêm cho con chút toan tính, hoặc lén lút đọc vài quyển truyện trước khi ngủ, nghe thêm vài câu chuyện đời, thì dù là xem Vương Bảo Xuyến đào rau dại, cũng đủ để đứa nhỏ này không bị Ma Tôn lừa gạt xoay vòng.
Chờ đã...... truyện?
Lâm Độ trầm tư trong chốc lát, trong lòng nảy ra một ý tưởng.
Dù gì bây giờ Ma Tôn cũng chưa lẻn vào tông môn, mọi thứ vẫn còn kịp, phòng bệnh hơn chữa bệnh mà.
Nguy Chỉ trừng mắt nhìn tiểu ma ốm vốn đang vô cùng u sầu thoáng nở nụ cười, đúng, chính là cái cách hắn vẫn hay cười mỗi lần chuẩn bị làm gì đó khiến đám nhân sĩ chính phái phát điên.
Kế đến, y ngẩng mặt lên, đôi mắt đen như mực lóe tia hứng thú, dường như ánh lên chút ý vui nhàn nhạt, nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương kia.
Giống như ánh mắt hắn dùng để quan sát Lâm Độ vậy.
Tiểu ma ốm này, dù quanh năm bệnh tật, lúc nào cũng toát ra vẻ âm trầm và mỏi mệt, nhưng y thật sự rất đẹp, nếu nói vẻ đẹp của Nguy Chỉ là sự phóng khoáng, đầy ma mị, thì Lâm Độ lại là kiểu đẹp tĩnh lặng, không cần làm gì vẫn khiến người khác không thể rời mắt.
Hòa Quy cảm thấy mình hình như quên mất cái gì, quay đầu nhìn đám đệ tử mới thu nhận, đột nhiên giật mình, lạnh cả sống lưng.
Yêu tăng kia đâu? Đừng có mà lôi kéo thiên tài hiếm có mà người ta vất vả giành được đi chỗ khác.
Nếu như hắn có dị động, cùng lắm thì mấy trưởng lão liều cả tay chân lẩm cẩm đánh với hắn một trận.
Khi Nguy Chỉ không muốn người khác nhìn thấy mình, tự nhiên sẽ khiến người ta không thể nhận ra sự hiện diện của hắn, hắn phát giác được một luồng thần thức sắc bén dò xét, búng tay bấm một pháp quyết.
"Nơi đây ta không tiện ở lâu, lần sau gặp lại nhé, nhóc con."
Tiên Hiệp,
Ngôn Tình,
Xuyên Không,
Linh Dị,
Sủng,
Nữ Cường,
Hài Hước,
Huyền Huyễn,
Trọng Sinh,
Gia Đấu,
Điền Văn Không thể bắt cóc Lâm Độ quả là đáng tiếc, nhưng hắn có thể nhìn ra Lâm Độ không phải người dễ dàng bị thuyết phục.
Chính vì lăn lộn trong trần thế từ quá sớm, nên không phải những lời hứa hão huyền hay mánh lới suông là có thể lừa được.
Hơn nữa...... Nguy Chỉ cảm thấy, tiểu cô nương cạo trọc, đúng là không đẹp bằng bây giờ.
Thôi.
Nguy Chỉ tiếc nuối rời đi.
Hòa Quy không cảm nhận được khí tức của yêu tăng, lúc này mới yên tâm, quay đầu nở nụ cười với đệ tử nhỏ.
Lâm Độ tắm mình dưới ánh sáng của bầu trời, nhưng vẫn toát vẻ lạnh lẽo xa cách, thấy nụ cười trấn an của Hòa Quy thì hơi cụp mắt, gật đầu.
Lần này Vô Thượng Tông chỉ nhận bốn đệ tử, Vô Thượng Tông tổng cộng chỉ đến ba vị chân nhân, so với sát vách một đội mang đi một đoàn, trông bọn họ vô cùng thảm thương.
Nghê Cẩn Huyên bản chất hoạt bát vui vẻ, cũng không sợ người lạ, tò mò hỏi: "Xin hỏi chân nhân, vì sao Vô Thượng Tông hàng năm chỉ nhận ít đệ tử như vậy ạ?"
Hòa Quy là người rất ôn hòa, hắn cúi mắt cười, phong thái như bậc quân tử, ôn nhã khôn kể, hắn phất tay áo thu lại bảng hiệu của Vô Thượng Tông, từ tốn đáp: "Thà ít mà tốt, hơn nữa, các con là đã đủ nhiều, nhiều hơn nữa tài nguyên của tông môn cung ứng không nổi......"
Thế nào là thiếu niên thiên tài? Thiên tài tu luyện rất nhanh, hấp thu linh khí còn đơn giản hơn ăn cơm uống nước.
Nếu không kiểm soát số lượng, Vô Thượng Tông sớm muộn gì cũng sẽ bị đám thiên tài mới gia nhập hàng năm hút khô.
Coi như dưới núi Vô Thượng Tông có chôn mấy cái linh mạch cực phẩm, nhưng tốc độ linh mạch tản mát ra ngoài chung quy cũng có hạn, vì bảo trì nồng độ linh khí cung cấp cho các thiên tài tu hành, tông môn chỉ có thể bỏ xe giữ tướng.
Thu thiên tài, phải trả giá cao.
Lâm Độ hiểu ra, Vô Thượng Tông là kiểu 'lớp học thiên tài', đi theo mô hình giáo dục tinh anh, tông môn khác thì là trường phổ thông, giáo dục đại trà, sau đó mới chọn ra những người ưu tú nhất.
———-