Toàn Tông Môn Đều Là Não Yêu Đương, Chỉ Có Ta Thật Sự Điên

Chương 7: Bởi vì ngươi đẹp



Từ địa điểm tổ chức đại tuyển tông môn đến Vô Thượng Tông tương đối xa, dù đi bằng linh thuyền cũng cần đến hai canh giờ.

Thân thể Lâm Độ có thể gọi là kiệt quệ, thậm chí chưa kịp nhìn kỹ khung cảnh bên trong linh thuyền, y đã ngất xỉu ngay khi thuyền vừa cất cánh.

Hòa Quy nhìn thoáng qua đứa trẻ đang cuộn tròn trên tháp*, lấy ra một tấm da cáo lửa từ trong nhẫn trữ vật đắp lên người y, sau đó lặng lẽ ngồi xuống một bên nhuyễn tháp, đôi mày ôn hoà hơi nhíu lại, rồi khẽ thở dài một tiếng.

Thật ra, đứa trẻ này vốn là không nên nhận.

Nhưng thiên phú của y thực sự quá xuất sắc, bất kể là ai nhìn thấy đều sẽ nảy sinh lòng yêu tài.

So với linh căn hệ băng hoàn mỹ, điều càng đáng kinh ngạc là y có một trái tim lưu ly, thấu tỏ thế gian.

Nếu như đứa trẻ này có thân thể bình thường, việc tu luyện nhất định là tiến triển nhanh như gió, không nghi ngờ gì sẽ trở thành thiên tài số một Trung Châu, không ai sánh kịp.

Nhưng đáng tiếc...... thân thể y lại suy nhược đến mức này.

'Trời đố kỵ anh tài' cũng không phải lời nói quá.

Ngượi lại, Nghê Cẩn Huyên thì đầy vẻ phấn khởi, linh chu (cũng là linh thuyền nhưng cỡ nhỏ) ở nhà sao có thể so với linh thuyền của Vô Thượng Tông, nội thất tuy mang phong cách cổ điển nhưng không chỗ nào không toát lên sự uy nghiêm của một đại tông.

Xà nhà làm từ gỗ hoàng đàn khảm vàng, nguyên bộ bàn ghế, tủ án tử đàn điêu khắc tinh xảo, bốn phía thắp sáng bằng giao châu, lư hương bằng đồng tím tai thú đốt trầm hương làm từ sự kết hợp giữa gỗ sữa và gỗ đàn hương trắng giúp tĩnh tâm an thần, tất cả đều là trân phẩm hiếm thấy trong tu chân giới, không hề có trang trí dư thừa, rộng rãi thoải mái mà vẫn toát lên khi phái.

"Không ngờ năm nay thu ít đi hai đệ tử." Sư Uyên thong thả pha trà: "Chưởng môn sư tỷ còn nói năm nay có thể chiêu mộ 6 người cơ."

Nước trên lò nhỏ đã sôi trào, tỏa ra hơi nước lượn lờ.

Người đối diện thu lại ánh mắt đang nhìn về phía Hòa Quy và Lâm Độ, lời ít ý nhiều nói: "Một người bằng ba."

Ám chỉ Lâm Độ.

Không chỉ là thiên phú, mà còn là sức tiêu hao tài nguyên.

Người bình thường muốn nhập đạo cần tiền bối dẫn dắt, trước tiên phải tìm hiểu cấu tạo kinh mạch trong cơ thể, sau đó lại hướng dẫn cảm nhận khí cơ. Khi đã cảm nhận được khí cơ rồi còn cần tốn thêm công sức dẫn khí nhập thể, dù là Vô Thượng Tông thiên tài tề tựu, quá lắm cũng phải mất một đêm vào Phượng Sơ Cảnh, chứ chưa từng có ai chỉ một khắc như y.

Huống hồ linh khí trên núi lúc đó cũng chẳng phải quá dồi dào.

Thiên tài nhiều vô kể, nhưng Lâm Độ xứng đáng là thiên tài của thiên tài.

Chỉ là...... thiên tài vẫn lạc, tại tu chân giới cũng chẳng phải chuyện hiếm lạ.

Lâm Độ cảm thấy bản thân tuyệt đối là đói bụng xỉu, nếu không sao trong mơ lại có thể ngửi thấy mùi thơm của bánh đậu xanh, thậm chí có cả tiếng hamster gặm thức ăn.

Bụng kêu ọt ọt, y từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt ra, đối diện y là một đôi mắt hạnh sáng ngời, giống như mèo nuôi trong nhà, đơn thuần lại pha chút ngây thơ ngốc nghếch.

......

"Ngươi tỉnh rồi? Ta mang theo bánh đậu xanh từ nhà tới, là loại mới của Thập Phương Trai, ngon lắm, ngươi ăn không?"

Lâm Độ chậm rãi ngồi dậy, y có tật cáu ngủ, nhưng cuộc dời đã rèn luyện y thói quen hít sâu một hơi, nén cáu giận xuống đáy lòng.

Y cụp mắt xuống, nhìn thấy tấm da cáo dính đầy vụn bánh, còn cả mảnh bánh đậu xanh đang rơi ra, mí mắt giật giật, nhanh tay lấy bánh nhét vào miệng, thuận thế đứng dậy giũ sạch tấm da.

"Không sao, dùng tịnh trần quyết là được." Hòa Quy vẫn luôn mỉm cười chú ý đến hai đệ tử nhỏ, lên tiếng ngăn cản, sau đó khẽ búng ngón tay.

Lâm Độ mơ hồ cảm nhận được đâu vết linh lực, ngoan ngoãn xếp tấm da cáo sang bên cạnh, gật đầu cảm ơn Nghê Cẩn Huyên và Hòa Quy, sau đó bắt đầu chậm rãi nhai bánh.

Y có thói quen khi ăn không phát ra tiếng, nhưng bánh đậu xanh thực sự làm y nghẹn đến khó chịu.

Lâm Độ cảm thán tu chân giả đơn giản là có một chiếc cổ họng mượt, nếu không làm sao Nghê Cẩn Huyên có thể ăn ba miếng liên tục mà không cần uống nước, mà y vừa nuốt một miếng đã muốn chết nghẹn.

Bỗng nhiên có một cơn gió lướt qua, y theo phản xạ có điều kiện đưa tay ra bắt, phát hiện đó là một chén trà xanh.

Nước trá vì bị y nắm chặt mà hơi vương lên hổ khẩu, nhiệt độ vừa phải, y kinh ngạc ngước mắt nhìn về hướng gió.

Hai vị trưởng lão từ đầu tới giờ chưa từng nói chuyện với đệ tử mới đang ngồi thưởng trà trước một chiếc bàn nhỏ, bọn họ đều không nhìn về phía Lâm Độ, nhưng một người trong đó khẽ mỉm cười, cụp mắt thở dài nói: "Thân thủ nhanh nhẹn."

Lâm Độ nghe vậy, bèn cúi đầu: "Đa tạ trưởng lão đãi trà."

Hòa Quy cười một tiếng: "Đừng trách bọn họ, hai người họ không thể nói chuyện với các con, là bởi vì đã ước định năm nay không được tiếp xúc trước với đệ tử mới trước khi nhận đồ đệ, nếu không sẽ coi là cạnh tranh không lành mạnh."

Lâm Độ một hơi uống cạn chén trà, nghe thấy đầu kia có người thì thầm: "Trâu nhai mẫu đơn, còn không bằng đưa cho y một bình nước."

Nàng mỉm cười không để tâm: "Đối với các ngài là sinh hoạt, còn với ta là sinh tồn, như nắng hạn lâu ngày gặp mưa rào, có thể giải khát chính là trà ngon, vậy thì lại là chuyện khác."

Lâm Độ đối với chất lượng cuộc sống yêu cầu không cao, có thể sống là đủ.

Những thứ như nghệ thuật thưởng trà, y cũng có thể làm ra vẻ, nhưng không cần thiết.

Hòa Quy năm nay vốn không có ý định thu đồ đệ, vẫn thấy Lâm Độ thực sự rất đáng yêu.

Tuổi còn nhỏ, hành xử như người lớn.

Nghê Cẩn Huyên thấy Lâm Độ có vẻ tỉnh táo hơn, liền tiến đến gần: "Chào đạo hữu, ta là Nghê Cẩn Huyên ."

"Hoài cẩn ác du, tâm nhược chỉ huyên*, tên rất hay." Lâm Độ bật cười: "Tại hạ Lâm Độ."

[ "Cầm vàng, giắt ngọc cũng đành...Đường cùng biết ngỏ tâm tình cùng ai?" Phú Hoài Sa - Khuất Nguyên(Nhượng Tống dịch):giữ gìn nhân cách thanh cao như ngọc quý, giữ tâm hồn thuần khiết như hương thảo. ]

Bây giờ nhìn lại, nàng thật xứng với cái tên này.

"Ngươi còn choáng sao? Ta còn có mứt sơn tra và thanh mai ngâm đường đây."

Nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của thiếu niên trước mắt, làn da trắng mịn trong suốt, đôi mắt đen lay láy, lông mi dài rậm, sống mũi cao thẳng ......

Trên đời thật sự có người đẹp nhường này.

Lâm Độ tất nhiên là nhận ra ánh mắt của nàng, sau một hồi do dự, cuối cùng cũng hỏi: "Xin hỏi, Cẩn Huyên đạo hữu vì sao lại cứ nhìn ta mãi vậy?"

Nghê Cẩn Huyên bản năng trả lời: "Bởi vì ngươi đẹp."

Lâm Độ:......

Y giờ đã biết vì sao cô nhóc này là một não yêu đương, có lẽ là một người cuồng nhan sắc nghiêm trọng, mà trong kịch bản, Ma Tôn có dung mạo kinh thế tuyệt tục, chỉ cần đứng đó, đã có thể khuynh đảo quần phương.

Sư Uyên trưởng lão- người thời khắc luôn chú ý các đệ tử, phụt một tiếng phun ra, nước trà trong chén trên tay đều thổi ra một cái bong bóng.

Thương Ly trưởng lão ở đối diện cố chịu đựng, cuối cùng vẫn không chịu nổi, khóe môi cong lên, ghét bỏ nói: "Vừa nãy còn trách người ta lãng phí trà ngon, hiện tại chính ngươi cũng không khác gì."

Sư Uyên phóng thần thức về phía đứa trẻ có phần lôi thôi trước mặt, gật gù đồng tình.

Thật ra tu chân giới không thiếu người đẹp, bởi lẽ tạp chất trong cơ thể sẽ bị linh khí đào thải ra ngoài, dần dần trở thành một cơ thể trong sạch, chỉ cần mắt là mắt, mũi là mũi, thì chắc chắn sẽ không xấu tới nỗi nào.

Nhưng khuôn mặt của đứa nhỏ Lâm Độ này, dưới trang phục lôi thôi lếch thếch, lại có thể toát ra phong thái phóng khoáng của một ẩn sĩ tài hoa.

Lúc này, Nghê Cẩn Huyên nhận ra Lâm Độ đang nhìn thẳng mình, thiếu niên vốn đang ngồi trên tháp, vị trí cao hơn nàng, cho nên đôi mắt nửa khép nhìn nàng, lông mi dày rậm, khoé môi khẽ nhếch, như cố kìm nén ý cười trêu ghẹo, tóc đen da trắng tuyết, tựa như bức hoạ tỉ mỉ, tựa bóng trăng cành liễu, phong lưu mà ung dung, đúng dáng vẻ của tuổi trẻ tài hoa.

Ngay sau đó Lâm Độ liền thấy, tiểu cô nương dưới ánh nhìn chăm chú của mình, bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, ửng đỏ từ cổ lan ra toàn bộ khuôn mặt, dần dần từ màu hồng nhạt biến thành một quả cà chua nhỏ chín đỏ.

"Ta...... Ta biết ngươi nói nhìn ngươi phải trả phí, vừa rồi ta cho ngươi ăn, cũng coi như là đã trả trước rồi."

Vừa nãy khi leo núi, nàng nghe được Lâm Độ nói nhìn y là phải trả tiền.

Lâm Độ nghe xong thì càng muốn cười .

Nhuyễn tháp vang lên tiếng cười khẽ đè nén, sau đó Nghê Cẩn Huyên nghe được một giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ý vị.

"Cẩn Huyên đạo hữu quá khen, đối với người không liên quan tất nhiên là phải thu lệ phí, nhưng với ngươi, không lấy tiền."

______________________________Nhuyễn tháp: loại giường mềm hoặc đệm mềm có thể ngồi hoặc nằm, thường được làm từ vật liệu mềm mại như vải, bông, hoặc da, hoặc là  một loại giường thấp có đệm hoặc tấm vải êm ái, rất phổ biến trong các gia đình cổ truyền hoặc trong các cung điện, nơi người ta có thể nghỉ ngơi hoặc thư giãn.

thanh mai: (thanh mai là quả mơ chưa chín)