Trời dần tối, hai vị trưởng lão Sư Uyên và Thương Ly tranh giành nhau ba đệ tử mới, tranh thủ lấy hiện trường đệ tử đang lên cấp làm ví dụ giảng dạy.
"Ngươi xem, chúng ta tu luyện ngồi thiền, chú trọng nhất là bảy pháp ngồi và ngũ tâm hướng trời, nhìn Lâm Độ mà xem, haizz, tư thế này hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn, là một ví dụ điển hình tiêu cực, tuyệt đối đừng học theo."
"Y ngồi như vậy cũng có thể tiến giai, là do thiên phú có thể cảm ngộ dòng chảy khí cơ, tuy nhiên, lý do chúng ta yêu cầu các ngươi ngồi thiền cho tốt, là vì tư thế ngồi năm tâm hướng trời có thể cảm nhận sự lưu chuyển khí cơ giữa trời đất tốt hơn."
Ba tiểu đệ tử ngoan ngoãn nghe giảng, trong khi đó nhà ăn lại xuất hiện một bóng dáng mới.
"Yo, đang luyện tập à?"
"Lần trước sư muội luyện đan làm nổ Tư Học Điện ta sửa xong trong đêm. Sư phụ, người không cần để đệ tử mới phải ngồi thiền trong nhà ăn thế này đâu!"
Lời này vừa dứt, ba tiểu để tử đang đả tọa thiền không nhịn được mở mắt ra, phát hiện trong nhà ăn có thêm một thanh niên, mày kiếm mắt sáng, vận áo gấm đỏ rực, trên lưng đeo một cây trường côn vàng đen, nét mặt mỉm cười, phong thái ung dung, phong lưu tiêu sái.
Sư Uyên nghe xong liền mỉm cười, chỉ vào đệ tử mới của mình giới thiệu với thanh niên kia: "Mặc Lân, đây là tiểu sư muội của ngươi, Nghê Cẩn Huyên."
Mặc Lân gật đầu chào Nghê Cẩn Huyên, Sư Uyên lại chỉ vào hai thiếu niên đang ngồi thiền camhj nhau.
"Đó là hai đệ tử của sư thúc ngươi, cũng là sư đệ đồng môn của ngươi."
Mặc Lân nhận người xong, tầm mắt rơi xuống Lâm Độ còn chưa mở mắt: "Đó là....."
"Đó.... có lẽ là tiểu sư thúc của ngươi, Lâm Độ." Sư Uyên trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Đồ đệ tương lai của Diêm Dã sư thúc tổ của ngươi."
Mặc Lân lặng đi trong chốc lát, nhận lấy phần cơm mà sư muội để lại cho mình, bỗng nhiên hoài nghi hỏi: " Hôm nay là nhị sư muội nấu cơm à? Không có bỏ thêm cái gì kỳ lạ đấy chứ?
"Không có, Thiên Vô chỉ giúp rửa rau thôi." Sư Uyên dừng một chút, bổ sung: "Nên không sao đâu."
Mặc Lân lúc này mới yên tâm cầm bánh bao lên cắn một miếng, chưa kịp ngồi xuống, tiểu sư thúc đối diện đã mở to mắt, rồi phun ra một ngụm máu đen.
Tay cầm bánh bao của hắn hơi run rẩy: "Trong cơm có độc?"
Lâm Độ mở mắt, đưa tay lau đi vết máu đen trên môi: "À, không phải do cái này."
Giọng điệu y lười biếng, cảm nhận cơ thể ngày càng nhẹ nhàng, cuối cùng quyết định không dùng viên đan dược chưa uống kia.
Ánh mắt Sư Uyên phức tạp, đệ tử khác luyện khí bài trừ tạp chất trong cơ thể thường chỉ là tiêu chảy, đổ mồ hôi, còn vị này có lẽ do bệnh cũ, mỗi lần tiến giai lại thổ huyết.
Lâm Độ nhìn Mặc Lân ngồi đối diện, hắn vẫn còn cầm trên tay một chậu cơm gà và rau thừa từ bếp
"Đệ tử Mặc Lân, bái kiến tiểu sư thúc."
Mí mắt Lâm Độ giật giật, sao đột nhiên bối phận của mình lại được cộng thêm mấy cấp.
[ Đinh! Chủ tuyến cốt truyện xuất hiện: não yêu đương cấp độ nặng.
Mặc Lân, đại sư huynh đời thứ 100 của Vô Thượng tông, trời sinh linh cốt, từ khi chào đời đã có thể thu nạp linh khí để tu luyện. Trong một lần ra ngoài lịch luyện đã mang về một nữ tử xinh đẹp - Thiệu Phi, trời sinh tuyệt mạch, không thể tu hành, chỉ có thể dùng cổ trùng nhập thể tạo giả đan, có thể tu luyện mà không thể phi thăng.
Ngày cùng Mặc Lân kết thành đạo lữ, Thiệu Phi móc linh cốt của hắn, dùng bí thuật chuyển linh cốt đổi vào người mình, sau đó bỏ đi.
Mặc Lân từ đó trở thành phế nhân, trong trạng thái tức giận cực độ đã tự binh giải, mang theo ký ức mang theo ký ức chuyển sinh tu luyện lại từ đầu. Hắn gặp lại Thiệu Phi, trở thành tiểu sư đệ của nàng. Không ngờ Thiệu Phi lại hết mực quan tâm, chăm sóc, thậm chí nhiều lần đơn độc mạo hiểm vì hắn.
Trong một lần hai người bị vây khốn trong ảo cảnh, Mặc Lân thanh tỉnh trước lại ngoài ý muốn phát hiện tâm ma của Thiệu Phi lại chính là mình. Trong mộng, hai người thuận lợi thành thân, cùng nhau sống đến đầu bạc răng long. Thiệu Phi bị nhốt trong đó, tự nguyện không ra.
Mặc Lân cưỡng ép phá vỡ huyễn cảnh của nàng, vừa yêu vừa hận, bất ngờ phát hiện rằng Thiệu Phi đối xử tốt với cơ thể này của mình chỉ vì nó giống với hình dáng của kiếp trước đến mấy phần, lời nói cử chỉ cũng rất giống, coi mình thành thế thân của Mặc Lân.
Hai người quanh đi quẩn lại cuối cùng vẫn đến với nhau, nhưng dư độc từ giả đan trước đây phát tác khiến cho Thiệu Phi sống không bằng chết, như cũ không thể phi thăng. Mặc Lân ngày ngày dùng máu chữa trị cho nàng, sau đó ẩn cư, dành cả phần đời còn lại tìm cách kéo dài mạng sống cho nàng.]
Lâm Độ nhìn thanh niên khí thế bừng bừng, ánh mắt biết cười đang ăn ngấu nghiến trước mặt, thoáng thấy cạn lời.
"Sao tiểu sư thúc lại nhìn ta như vậy?" Mặc Lân tròn mắt, phản xạ cắn một miếng từ cái đùi gà lớn còn nguyên vẹn: "Ngươi cũng đói bụng?"
"Không, ta no rồi." Lâm Độ dừng một chút, ánh mắt phức tạp.
Y nghĩ không thông, thật sự nghĩ mãi mà vẫn không thông, một thanh niên hào hoa phong nhã, nhìn cái đùi gà mắt cũng có thể lóe lên ánh sao làm sao lại có thể là não yêu đương.
"Được rồi, sư muội, để ta dẫn ngươi đến Lạc Trạch, chắc sư thúc đã sốt ruột lắm rồi, Mặc Lân, ăn xong thì đưa sư muội về Lưỡng Nghi phong."
Đêm đã buông xuống, bầu trời phương bắc tối đen tĩnh lặng, không thấy mảy may một áng mây che hay sương mù. Trên trời rải đầy những vì sao nhỏ lấp lánh, có thể thấy rõ sự chuyển động của các vì tinh tú. Đỉnh núi nơi nơi đèn đuốc sáng trưng, cung điện, lầu các ẩn hiện giữa bóng núi trùng điệp.
Lâm Độ dừng lại nhìn trong chốc lát, Sư Uyên cũng không vội vã thúc giục nàng, ngược lại chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh nàng.
Sao trên trời lạnh lẽo, đèn dưới đất ấm áp, nhân gian và trời cao, thấy được rõ ràng.
Lâm độ không khỏi bị cuốn hút bởi quang cảnh ấy, Sư Uyên cũng không vội thúc giục y, trái lại còn im lặng đứng bên cạnh.
"Cảnh sắc này ngày nào cũng có, năm nào cũng thấy, nhưng ta chưa bao giờ quên được cái đêm đầu tiên nhìn thấy nó."
Lâm Độ quay đầu, bắt gặp đôi mắt đang cười của Sư Uyên, áo bào lam bảo thêu rồng xanh cũng không hề làm lu mờ hắn, mà ngược lại còn tôn lên khí chất chính trực toát ra từ con người này, ngân quan nạm ngọc trên đầu phản chiếu ánh sáng dịu dàng trong đêm tối.
Là một nhân vật vô cùng chính trực tuấn lãng, Lâm Độ nghĩ. Một vị sư phụ toát lên chính khí ngút trời như vậy, làm sao có thể dạy ra Nghê Cẩn Huyên và Mặc Lân hai tên tuyệt thế não yêu đương chứ?
Có lẽ, bởi vì quá chính trực, nên không hiểu được những mưu mô quỷ kế, dục vọng tràn lan?
Lạc Trạch nằm trong cấm địa, những đệ tử cấp thấp nếu tiến vào chưa đầy một khắc liền sẽ bị đông cứng thành tượng băng.
Lúc Lâm Đô được Sư Uyên mang theo bay lên không trung, y còn có chút ngơ ngẩn, cho đến giờ phút này, y mới nhận ra mình thực sự đã xuyên không, sau này sẽ có thể tự mình bay lượn.
Thử hỏi có đứa trẻ nào hồi nhỏ xem《 Khoái Lạc tinh cầu 》mà chưa từng hát "Tôi muốn bay, tôi muốn bay" chứ?
Lâm Độ không cách nào chối từ viễn cảnh trở thành một "tiểu thần tiên" vui vẻ trong tương lai.
Mãi đến khi một luồng khí lạnh thấu xương đánh thức Lâm Độ khỏi ảo tưởng, y mới chú ý đến cảnh tượng trước mắt: một dòng thác nước đổ xuống từ vách núi, hợp thành sông.
Kỳ lạ là, thác nước kia rõ ràng đã bị đóng băng, trên mặt sông là một tầng băng cứng.
Bên dưới lớp băng ấy, không ngờ lại vang lên tiếng nước chảy cuồn cuộn..
Bốn phía đều là cảnh tượng đóng băng, không phải những mảng tuyết trắng xoá mà là đóng băng thuần túy, dường như vạn sự vạn vật đều bị đông cứng lại, nhưng đâu đó có thể thấy được màu xanh của tùng, trúc và vài đoá tuyết liên nở trắng muốt, màu sắc rực rỡ duy nhất là những cành mai đỏ đông cứng và đỏ bị đóng băng và những quả đỏ nhỏ không rõ tên.
Trên đỉnh sông băng, có một người đang tĩnh tọa, tóc dài bạc trắng, chỉ khoác hờ một tấm áo ngoài màu đen tuyền, bên trong không hề thấy lớp vải nào khác. Nhìn thoáng qua là có thể thấy được thân hình của rắn rỏi của người kia, cơ ngực cơ bụng săn chắc lại không hề phô trương. Dường như phát giác có người đến, hắn mở mắt.
Lâm Độ kinh ngạc phát hiện, lông mi người này cũng là một màu trắng xóa.
Mặc dù mang dảng vẻ thanh niên, nhưng lại giống như một con sói hoang đang ẩn nấp trên băng nguyên giá lạnh.
Mở miệng lại là giọng điệu cợt nhả khôi hài: " Ôi, tiểu đồ đệ trời định của ta đã tới rồi."__________Bảy pháp ngồi ( Thất chi tọa pháp)là một tư thế ngồi thiền truyền thống, bắt nguồn từ Phật giáo trong kinh Đại Bát Nhã Kinh, sau này được áp dụng rộng rãi trong thiền định và các hệ thống tu luyện khác. Bảy yếu tố cụ thể bao gồm: 1 Hai chân bắt chéo ngồi kiết già: ◦ Đây là tư thế ngồi kinh điển, có thể là bán kiết già (một chân đặt lên đùi chân kia) hoặc toàn kiết già (hai chân bắt chéo hoàn toàn). Tư thế này giúp ổn định cơ thể và tâm trạng. 2 Hai tay kết ấn định: ◦ Hai tay tự nhiên đặt trước bụng, tay phải đặt trên tay trái, hai ngón cái nhẹ chạm nhau tạo thành vòng tròn. Tư thế này giúp tập trung ý niệm. 3 Lưng thẳng: ◦ Giữ cột sống thẳng đứng, tránh gù lưng, để khí huyết lưu thông và linh khí luân chuyển. 4 Vai thả lỏng ◦ Vai thả lỏng tự nhiên nhưng không rũ xuống, duy trì sự cân bằng. 5 Đầu giữ thẳng: ◦ Đầu giữ tư thế ngay thẳng, không nghiêng trái hay phải. 6 Cằm hơi thu vào ◦ Cằm hơi hướng xuống một cách tự nhiên, giữ cho cổ không quá căng. 7 Mắt nhắm hờ hoặc nhìn mũi : ◦ Mắt có thể khép hờ hoặc mở nhẹ, tập trung vào đầu mũi, tránh để tâm trí bị phân tán.
Năm tâm hướng trờiCụm từ này ám chỉ cách đặt các bộ phận cơ thể trong quá trình ngồi thiền, giúp năng lượng luân chuyển tốt hơn. "Năm tâm" là: 1 Hai lòng bàn tay. 2 Hai lòng bàn chân. 3 Đỉnh đầu Bách Hội huyệt).Cả năm điểm này nên hướng lên trên, nghĩa là tay và chân để ngửa, đỉnh đầu hướng lên trời. Điều này tượng trưng cho sự kết nối với vũ trụ và giúp năng lượng (linh khí) lưu thông dễ dàng trong cơ thể.