Vô Thượng Tông toạ lạc ở phía bắc Trung Châu, phía nam đã sang xuân, nhưng vùng đất phương bắc tuyết chỉ vừa mới tan tuyết, trời quang sau những ngày u ám.
Giữa mây mù lượn lờ, chín ngọn núi cao thấp đan xen. Những đỉnh núi nhấp nhô, phủ trắng bởi tuyết, rừng thông xanh ngắt, trên bầu trời cao, thấp thoáng thấy một dải đuôi sương mờ nhạt, bị gió kéo dài thành một đường nét mảnh mai.
Linh thuyền đáp xuống một trong những đỉnh núi, trước mắt hiện ra một quảng trường rộng lớn, chín cột đá lăng thiên sừng sững, ngay ngắn dựng đứng ở giữa quảng trường, bao quanh võ đài bát quái có hoa văn đen trắng. Ở chính giữa là một đỉnh đồng khổng lồ, bên trong có ba nén hương vừa cháy được một nửa, tàn hương đỏ rực lấp ló dưới lớp tro xám, vẫn còn phảng phất ánh lửa âm ỉ.
Hòa Quy chú ý đến ánh mắt Lâm Độ dừng lại trên ba nén hương kia, bèn giải thích: "Đây là đỉnh chủ phong của tông môn, ba nén hương này là để cúng bái trời đất, tổ tiên và đại đạo."
"Nay các con đã gia nhập Vô Thượng Tông, đương nhiên trước tiên phải diện kiến chưởng môn."
Hòa Quy vừa dứt lời, phía trước quảng trường đã xuất hiện hai bóng người, trong không khí, ngoài ba nén hương, còn phảng phất mùi .....dưa cải chua hầm thịt trắng.
Lâm Độ cảm thấy mình đúng là đói điên rồi, nếu không thì sao lại ngửi thấy mùi thức ăn trần tục như vậy, Lâm Độ ngước mắt nhìn lại.
Một người với mái tóc mượt mà như mây, dung nhan yêu kiều, phong thái thanh tao và quyến rũ, một thân trường bào tím nhạt đính hoa phù dung thêu bằng chỉ bạc, dưới ánh chiều tà, óng ánh lấp lánh như những bông hoa mùa xuân;
Người còn lại càng giống với hình tượng trưởng lão trong tưởng tượng của Lâm Độ, một y phục trắng thuần, nhưng cũng không phải thuần trắng, trên vải trang trí những đường văn hình bướm bạc uốn lượn, mặt mày lạnh lùng, chỉ có nốt ruồi son nơi khóe mắt như điểm thêm một nét duyên dáng khác biệt.
Đúng là thần tiên phi tử, tiên nữ giáng trần, nếu như bỏ qua chiếc xẻng còn dính dầu trong tay nữ tu áo tím, và một bó rau xanh tươi còn nhỏ nước trong tay nữ tu áo trắng.
Thật là những tiên tử thanh thuần, không giả tạo.
Lâm Độ lùi lại một bước, nghi ngờ tự hỏi: có phải y vào nhầm tông môn hay không.
[Không có đâu thân ái, cô đến đúng chỗ rồi ]
"Bái kiến chưởng môn" Hòa Quy chắp tay hành lễ.
Những người phía sau cũng bắt chước theo, chỉ nghe nữ tử hoa mỹ kia cười nói: "Được rồi, vốn cũng chỉ có chút người như vậy, còn phải giả vờ đứng đắn."
Lâm Độ ngẩn ra, tông môn này, sao lại không giống như y tưởng tượng.
Ánh mắt nữ tử áo tím lướt qua một lượt, dừng trên người Lâm Độ: " Ngươi từ chỗ nào quẹo được đứa nhóc này vậy? Thật đáng thương, Thiên Vô, sau này dẫn con bé đến cho sư phụ Khương Lương của ngươi nhìn một cái, dược liệu cần thiết, nếu có trong kho của tông môn thì cứ lấy"
"Nếu kho không có....vậy thì xem xem phía mảnh đất sau núi có thể có hay không, nếu không nữa thì các ngươi liền đi bí cảnh thêm mấy chuyến cũng được, dù sao Vô Thượng Tông chúng ta tôn chỉ tự cung tự cấp."
Hòa Quy bĩu môi, dáng vẻ ôn hòa ban nay đã mất sạch năm phần: "Chưởng môn sư tỷ, tỷ chừa cho bọn trẻ chút ảo tưởng đi."
Nữ tử áo tím cười khẽ: "Đã bị lừa về rồi, còn có thể chạy đi đâu."
Mấy đệ tử mới gia nhập liếc mắt nhìn nhau, đều thấy sự mờ mịt thắc mắc trong mắt đối phương.
"Chỉ có 4 người, năm nay hai ngươi thu nhận đệ tử, cứ chia đều đi."
Sư Uyên và Thương Ly nhìn nhau, sau đó đồng loạt nhìn về phía Lâm Độ, ánh mắt như thể y không phải là người mà là một cái đùi gà nóng hổi mới ra lò.
Lâm Độ: ...Bầu không khí bỗng dưng liền căng thẳng thế nào ấy.
"Những người đi trồng trọt vẫn chưa trở về, tối nay ta sẽ nấu ăn." Phượng Triêu nói, cười không ngớt: "Thôi nào, đều là người trong nhà cả, đừng nói những lời khách sáo. Giờ cũng đã muộn, các ngươi tu vi còn thấp, chắc đều đói bụng rồi. Ăn cơm trước, chuyện khác nói sau."
Đúng lúc này, một giong nói bất chợt vang lên giữa quảng trường: " Để đứa bé kia ăn cơm xong trực tiếp đến Lạc Trạch."
Lạc Trạch vạn năm đóng băng, những tu sĩ cấp thấp bình thường khó mà chịu nổi, nơi ấy chỉ thích hợp cho những người mang linh căn thuộc tính băng, người được gọi đến không ai khác ngoài Lâm Độ.
Phượng Triêu khẽ giật mình, lập đáp dạ, nhìn về phia Lâm Độ :"Hẳn là Diêm Dã tiên tôn đang bế quan ở cấm địa muốn nhận ngươi làm đệ tử, ông ấy cũng mang băng linh căn trời sinh, đông thời là đệ tử cuối cùng của sư tổ ta trước khi người phi thăng."
Mí mắt Sư Uyên giật giật, ánh mắt nhìn Lâm Độ bỗng trở nên quái dị: Ta xem ngươi là đồ đệ, ngươi lại muốn làm sư muội ta?
Đoàn người hùng dũng tiến về nhà ăn. Trên bàn lập tức bày ra một chậu cải chua hầm thịt trắng, một chậu ngỗng om nồi sắt, một chậu lớn gà non hầm nấm tươi cùng với một đống bánh bao và cơm trắng chất cao như núi. Sau đó, nữ tu áo trắng vội vàng bước vào nhà bếp, nói vọng ra: "Còn một món cuối cùng, chờ chút."
Lâm Độ hít sâu một hơi, Vô Thượng Tông này, thật sự có vấn đề.
Thật sự có vấn đề.
Nhưng mà...... thật thơm.
Đám người ngồi vào bàn ăn, chẳng mấy chốc, con mắt mấy đứa nhỏ đều sáng lên.
"Xem ra hôm nay chưởng môn sư tỷ vì chiếu cố các ngươi nên đã dùng linh thu cấp thấp, linh khí vừa vặn phù hợp các tu sĩ mới nhập đạo như các ngươi."
Nếu ăn linh thú vượt quá cấp bậc của mình quá nhiều, sẽ bạo thể mà chết.
"Đây là thịt lợn linh cấp thấp được hầm với cải chua tự muối tại tông môn. Đất ở Vô Thượng Tông chúng ta cực kỳ màu mỡ, nên cải chua này mới ướp gia vị đã rất ngon, ngoài ra còn có món làm từ chim thư nhạn (ngỗng) này, chỉ trong dịp đại lễ mới ăn. Đây là chúc mừng các ngươi nhập môn."
Ba vị chân nhân bắt đầu chia cơm, múc vào cái chậu còn to hơn cả mặt Lâm Độ.
Lâm Độ dè dặt nói: "Thân thể ta yếu, ăn không nhiều, chỉ ăn một ít thôi."
Hòa Quy gật đầu, sau đó dùng sức nén đầy cơm vào chậu, ép chặt xuống rồi đưa cho y: "Đây, một ít."
Lâm Độ: ..... Cũng được.
Một chén trà sau, thiếu niên áo xanh gầy gò hư nhược một tay bưng chậu, một tay cầm đũa, trên đũa là một chiếc đùi ngỗng to được gắp cho, trong bát còn có một chiếc đùi gà nâu óng.
Mà bát cơm đầy ắp ban đầu đã vơi đi ba phần tư.
Lâm Độ ăn rất nhanh, một miếng thịt một đũa cơm lớn, giống như đã được lập trình sẵn, nhưng tướng ăn lại vô cùng ưu nhã, ngoại trừ tiếng nhai nuốt thì yên tĩnh, nhìn có vẻ ung dung, nhưng tốc độ lại cực kỳ đáng sợ.
Ba đệ tử còn lại nhìn người "thân thể yếu, ăn không nhiều" đã ăn xong một chậu cơm hai cái đùi và nửa đống dưa chua hầm thịt trắng, bình tĩnh hạ bát đũa.....rồi cầm lên một cái bánh bao.
Các trưởng lão nhìn Lâm Độ đầy trìu mến, nhìn xem, đứa nhỏ này chắc đã phải chịu khổ nhiều ở phàm trần, khó trách gầy như vậy, đây là mười ba năm chưa từng được no bụng.
"Trưởng lão, mọi người không ăn sao?"
"Chúng ta không ăn, chờ các ngươi đến huy dương cảnh, có thể trực tiếp hấp thu năng lượng đất trời, không cần ăn uống."
Mấy trưởng lão của Vô Thượng Tông bét nhất cũng đã tiến vào Huy Dương cảnh tứ hậu, chưởng môn đã đạt Càn Nguyên cảnh ngũ hậu.
Cuối cùng, sau khi ăn hết một chậu cơm và một chiếc bánh bao to bằng nửa khuôn mặt, Lâm Độ ngừng lại, chân thành khen ngợi: "Đồ ăn chưởng môn chân nhân nấu thật sự rất ngon."
Nguyên liệu nấu ăn ở tu chân giới không chỉ thơm ngon hơn nhân gian, mà Vô Thượng Tông linh khí dồi dào, đất đai phì nhiêu, các loại thực phẩm lại càng mang theo linh vận thiên nhiên. Lâm Độ sờ bụng, lơ đãng nghĩ: hình như mình ăn hơi nhiều.
Ý cười trong mắt Phượng Triêu càng rạng rỡ, chỉ có đồ đệ sau lưng muốn nói lại thôi.
"Sư muội ăn nhiều như vậy sẽ không có chuyện gì sao?"
Phượng Triêu ngẩn ra: "Ví dụ như?"
"Ví dụ như.... y sắp tiến giai."
Mọi người đồng loạt nhìn về phía thiếu niên mặc áo xanh ngồi giữa bàn, chỉ thấy y xoa xoa bụng, vô thức dẫn linh khí trong dạ dày về trung mạch, linh khí cuộn trào tuần hoàn, cuối cùng tụ lại ở đan điền, hình thành một luồng trắng sáng nhàn nhạt.
Luồng sáng càng lúc càng lớn, cảm giác no nê cũng dần tan biến, nhưng Lâm Độ vẫn chưa thể dừng lại.
Hòa Quy chân nhân: Thấy chưa! Ta đã bảo mà, thiên tài của tông chúng ta hấp thu linh khí còn dễ hơn ăn cơm uống nước!