Tôi Chẳng Dám Yêu Người Lần Nữa

Chương 44: Lời thú tội



Edit: Yeekies

 

Cuối cùng có một ngày, Lâm Thù như thường lệ đưa Tần Du Trì ra sân bay. Đứng sau tấm kính trong suốt, hắn vẫn lặng lẽ dõi theo chiếc xe của Lâm Thù từ xa.

 

Lần này, Lâm Thù không lập tức rời đi mà ngồi yên trong xe, ánh mắt đăm chiêu như đang suy tư điều gì. Cánh tay buông thõng bên cửa kính, ngón tay khẽ gõ nhịp trên vô lăng.

 

Chiếc máy bay riêng của Tần Du Trì đã sẵn sàng, mỗi lần đều đỗ ở một sân bay nhỏ cố định. Nơi này vắng vẻ, không một bóng người, chẳng ai quấy rầy hắn.

 

Tần Du Trì đứng sau tấm kính, kiên nhẫn chờ Lâm Thù khởi hành.

 

Hơi thở của hắn phả lên mặt kính, tạo thành một màn sương mờ. Khi tầm mắt trở nên mơ hồ, hắn đưa tay lau đi lớp hơi nước, lòng bàn tay ướt lạnh.

 

Rốt cuộc, chiếc xe cũng nổ máy, rời đi trong làn gió lạnh.

 

Tần Du Trì quay lưng, tựa người vào tấm kính, bỗng cảm thấy một nỗi bất lực vô hình đè nặng.

 

Hắn không hiểu Lâm Thù nghĩ gì, còn Lâm Thù cũng chẳng biết tâm tư hắn. Giữa họ luôn tồn tại một khoảng cách như tấm kính này, như gần mà xa.

 

Có lẽ đó là kết cục tốt nhất cho cả hai: giữ nguyên hiện trạng, phớt lờ tổn thương và đau đớn, không hứa hẹn bất cứ điều gì, cho đến khi một trong hai nhắm mắt xuôi tay.

 

Tần Du Trì cúi đầu nhìn xuống sàn, vài giây sau mới đứng thẳng, bước về phía cổng soát vé.

 

Bên ngoài sân bay, tiếng gió dần tan biến, như khoảnh khắc tĩnh lặng trước cơn bão.

 

---

 

Ngày thứ ba sau khi vào đoàn phim, cảnh sát liên lạc với Tần Du Trì, đưa hắn về thành phố B để thẩm vấn. Họ hỏi về nơi ở của Lâm Thù và hắn vào đêm mùng 3 tháng 11.

 

Tần Du Trì cảm thấy thật vô lý. Lâm Thù gần như chưa từng tiếp xúc với Đào Tử Điềm, sao có thể là hung thủ? Lâm Thù không phải loại người đó!

 

Cảnh sát đưa ra bằng chứng: hung khí tìm thấy tại hiện trường là con dao nhà bếp của Lâm Thù, chuôi dao dính đầy dấu vân tay của cậu.

 

Nhưng họ cũng nói rằng đây chỉ là giai đoạn điều tra. Nếu Lâm Thù vô tội, cậu sẽ được thả trong vòng 72 giờ.

 

Tần Du Trì giải thích vô số lần: nếu Lâm Thù tỉnh dậy đêm đó, việc đầu tiên cậu làm sẽ là tìm hắn, chứ không phải vượt nửa thành phố đến nhà Đào Tử Điềm.

 

Dù hắn cố gắng thế nào, sự thật là hắn đã ra khỏi nhà đêm đó. Camera ghi lại hắn lái xe đi gặp Đào Trạc, không thể chứng minh Lâm Thù ở đâu.

 

Ra khỏi nhà lúc nửa đêm - đó là sai lầm đầu tiên của hắn.

 

---

 

Lâm Cảng biết tin và hoảng loạn. Ông ta không quan tâm ai sống ai chết, mà thực sự tin rằng Lâm Thù đã giết người.

 

Sợ công ty bị liên lụy, Lâm Cảng vội vàng thuê bác sĩ giả chứng nhận tâm thần phân liệt cho Lâm Thù, đưa cậu ra khỏi đồn cảnh sát giữa đêm.

 

Ngày hôm sau, khi Lâm Thù bị chuyển đến viện tâm thần, dư luận bùng nổ. Các bài báo đăng tải liên tục, tiếng phẫn nộ dậy sóng:

 

[Bệnh tâm thần lại thành cái phao cứu sinh! Chủ tịch Lâm thị Lâm Thù sát hại diễn viên Đào Tử Điềm, chỉ cần một tờ giấy chứng nhận là thoát tội!]

 

[Bệnh tâm thần thật tiện lợi, giết người không cần đền mạng, chỉ cần giả vờ điên là xong.]

 

Đào Tử Điềm cả đời chẳng mấy nổi tiếng, fan ít ỏi, nhưng cái chết lại khiến cậu ấy trở thành tâm điểm. Người ta khóc thương, bất bình, nhưng phần lớn chỉ là đám đông a dua hoặc thuỷ quân do Lâm Kỳ Tâm thuê dựng.

 

Thi thể Đào Tử Điềm bị gia đình hỏa táng ngay sau khi phát hiện, rồi mới báo cảnh sát. Nếu nói cha mẹ cậu ấy không biết sự thật, Tần Du Trì không tin.

 

Ngày đầu tiên dư luận bùng nổ, vài dự án phim của Nam Ảnh bị hủy bỏ.

 

Biên Tinh Lan và Lâm Thù vốn là một thể, giờ Lâm Thù gặp nạn, công ty chao đảo. Sân khấu danh lợi vốn dĩ tàn nhẫn, khi bạn đắc thế, mọi người nịnh bợ; khi bạn sa cơ, họ sẽ dẫm lên bạn.

 

Biên Tinh Lan không phải kẻ ngốc, chỉ là hắn giỏi khéo léo đẩy đưa. Hắn nhắn Tần Du Trì đừng vội phản bác dù ai nói xấu Lâm Thù, cứ bình tĩnh chờ cậu trở lại.

 

"Tôi biết di thư của Đào Tử Điềm ở trong tay Đào Liễm. Dù trên mạng có tin gì, cậu cũng đừng nhúng tay. Mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi."

 

Đặt niềm tin vào người khác - đó là sai lầm thứ hai của hắn.

 

---

 

Trời cao dường như cố tình chống lại hắn.

 

Đêm hôm đó, Biên Tinh Lan bị đầu độc tại câu lạc bộ Thánh Tâm. Thủ phạm là Hiểu Bách, bạn của Đào Tử Điềm, cho rằng Biên Tinh Lan là nguyên nhân cái chết của cậu ấy.

 

Sau khi hạ độc, Hiểu Bách nhảy lầu tự sát. Biên Tinh Lan ngộ độc nặng, rơi vào hôn mê.

 

Nếu họ không làm gì, Lâm Thù đã được thả sau 72 giờ. Nhưng mỗi người đều hành động theo ý mình, khiến mọi thứ vượt tầm kiểm soát.

 

Dư luận càng lúc càng dữ dội. Tạ Kỳ Quân, kẻ bị Lâm Thù đè nén nhiều năm đã công bố video tố cáo cậu cố ý gây thương tích.

 

Trong video theo dõi rất rõ ràng, Lâm Thù nổi giận, dùng chai rượu đánh Tạ Kỳ Quân đến chảy máu, miệng không ngừng đe dọa.

 

Tần Du Trì khi ấy đứng ngay cạnh, nhưng hắn chẳng làm gì, chỉ im lặng nhìn cuộc xung đột.

 

Thờ ơ - đó là sai lầm thứ ba.

 

---

 

Nếu nói tin đồn về Đào Tử Điềm chỉ là dư luận thổi phồng, không có bằng chứng xác thực, thì cáo trạng của Tạ Kỳ Quân lại quá rõ ràng. Báo cáo thương tích, video giám sát, nhân chứng vật chứng, từng thứ đều không thể chối cãi.

 

Đánh người đã là sai, huống chi còn đánh đến mức mặt mày bê bết máu. Dù là mâu thuẫn giữa những đứa con nhà thế gia, Lâm Thù cũng không thể đứng trên pháp luật.

 

Nếu đưa Lâm Thù ra tòa, cậu chắc chắn sẽ lãnh ít nhất sáu tháng tù giam.

 

Nhưng nếu Lâm Thù tiếp tục "điều trị" tại bệnh viện, sau một tháng, bác sĩ chỉ cần kê giấy chứng nhận tình trạng tiến triển tốt, cậu có thể dễ dàng thoát tội.

 

Lâm Cảng không chần chừ, thẳng thừng chọn phương án thứ hai. Và chính quyết định này đã cho Lâm Kỳ Tâm cơ hội trục lợi lần nữa.

 

Dùng báo cáo giả để Lâm Thù thoát tội - đó là sai lầm thứ tư.

 

---

 

Nhưng sau khi bình tâm suy xét, Lâm Kỳ Tâm thực ra cũng chẳng có năng lực gì to tát. Ban đầu hắn chỉ muốn dùng dư luận bôi nhọ Lâm Thù, kéo cậu xuống khỏi vị trí chủ tịch điều hành.

 

Thế nhưng tình thế lại diễn biến như được thần phù hộ. Lâm Kỳ Tâm thậm chí chẳng cần làm gì nhiều, chỉ cần mua chuộc vài tay chân, thổi bùng ngọn lửa nhỏ, nắm được điểm yếu của bác sĩ viện điều dưỡng, rồi lặng lẽ hành hạ Lâm Thù trong bóng tối.

 

Tần Du Trì đã đi tìm vị bác sĩ đó ngay trong tuần đầu tiên Lâm Thù nhập viện.

 

Lâm Thù giờ đây là phạm nhân, hắn không thể tùy tiện thăm nom bất chấp quy củ.

 

Dù là viện điều dưỡng cao cấp, Tần Du Trì vẫn cảm thấy môi trường trong đó chẳng tốt đẹp gì. Hắn đút lót cho vị bác sĩ một thỏi vàng trị giá không nhỏ, nhờ họ "đặc biệt quan tâm" đến Lâm Thù.

 

Vị bác sĩ cũng cho hắn xem vài bức ảnh chụp Lâm Thù trong viện, ăn uống, nghỉ ngơi. Ngoài vẻ mệt mỏi vô hồn, Lâm Thù trông không có gì khác thường, đôi mắt vẫn sáng như tuyết.

 

Tin người - đó là sai lầm thứ năm.

 

---

 

Cao Tĩnh Ca và Đào Trạc đều bặt vô âm tín, không thể liên lạc được, Biên Tinh Lan bất tỉnh nhân sự nằm viện điều trị, cổ phiếu Lâm thị lao dốc không phanh, nhân viên Nam Ảnh hoang mang, cả thế giới tư bản của hắn dường như sắp sụp đổ.

 

Nhưng Tần Du Trì chẳng buồn bận tâm những thứ ấy. Hắn chỉ bẻ đốt ngón tay, đếm từng ngày xem Lâm Thù còn bao lâu nữa mới được xuất viện.

 

Hắn mơ mộng viễn cảnh sau khi Lâm Thù ra viện: nhất định phải chuẩn bị một bữa thật ngon, hắn sẽ đích thân xuống bếp, làm tất cả món ăn Lâm Thù thích.

 

Dư luận ngày càng dữ dội. Công chúng lần này không dễ quên như trước. Dù cảnh sát đã ra thông báo làm rõ, kết luận sơ bộ vụ Đào Tử Điềm là tự sát, nhưng ngày càng nhiều người tin vào thuyết âm mưu, rằng Lâm Thù đã dùng tiền để chuộc tội.

 

Trong khoảng thời gian ấy, số tiền hắn bỏ ra để mua chuộc truyền thông, dìm hot search thậm chí còn cao hơn cả thù lao đóng phim của hắn.

 

---

 

Một ngày trước khi Lâm Thù ra viện, Đào Liễm liên lạc với Tần Du Trì, nói rằng có chuyện cần gặp mặt.

 

Tần Du Trì luôn dè chừng Đào Liễm. Biên Tinh Lan từng cảnh báo, và trực giác mách bảo hắn rằng những vết thương trên người Đào Tử Điềm khó lòng thoát khỏi liên quan đến Đào Liễm.

 

Hắn cố ý hẹn gặp tại nhà Đào Liễm, biết đâu bức di thư của Đào Tử Điềm lại nằm ở đó?

 

Họ giả vờ trò chuyện phiếm, trao đổi vài câu vô thưởng vô phạt. Tần Du Trì vừa nói vừa liếc mắt quan sát khắp phòng, cố tìm ra bất kỳ ngóc ngách nào có thể giấu di thư.

 

Giữa cuộc trò chuyện, điện thoại đổ chuông. Tần Du Trì định bỏ qua, nhưng nhận ra số gọi đến từ... Lâm Thù.

 

Chưa đến ngày xuất viện, ai lại dùng điện thoại của Lâm Thù gọi cho hắn?

 

Hắn vội xin phép vào nhà vệ sinh, cảnh giác hỏi han, nhưng đầu dây bên kia im lặng.

 

Bên ngoài, tiếng bước chân Đào Liễm đang đến gần. Tần Du Trì buộc phải hỏi dồn một câu: "Lâm thúc thúc đón em xuất viện rồi à?" Vẫn chỉ nhận được im lặng.

 

Có lẽ Lâm Thù đã được Lâm Cảng đón đi.

 

Nghĩ vậy, tâm trạng chùng xuống nửa tháng của Tần Du Trì chợt nhẹ nhõm. Hắn nhanh chóng rời khỏi nhà Đào Liễm, về núi Hồ Quang chờ Lâm Thù trở lại.

 

Nhưng cuối cùng, hắn không đợi được người ấy về nhà mà chỉ đợi đến tin dữ: Lâm Thù đã chết.

 

Lâm Thù... sao có thể chết?

 

Tần Du Trì chưa từng nghĩ đến khả năng này.

 

Trong lòng hắn, Lâm Thù là kẻ không gì quật ngã được. Hắn còn đợi người ấy xuất viện, để họ gạt bỏ quá khứ, bắt đầu lại từ đầu.

 

Hắn đã chuẩn bị... để nói với Lâm Thù rằng mình thích người ấy, dù biết Lâm Thù có lẽ sẽ ghét bỏ điều đó.

 

Hắn sắp xếp mọi thứ chu toàn, vậy mà Lâm Cảng lại tuyên bố: Lâm Thù đã chết.

 

---

 

Lễ tang Lâm Thù diễn ra lạnh lẽo đến thảm hại, thậm chí chẳng có mấy người đến dự. Lâm Kỳ Tâm và Lâm Cảng xuất hiện, làm thủ tục chôn cất Lâm Thù theo nghi thức tối giản.

 

Hôm ấy trời mưa đông lạnh buốt.

 

Tần Du Trì mặt lạnh như tiền, cầm ô đứng im cho đến khi tro cốt Lâm Thù được chôn vùi dưới đất. Hắn vẫn không tin. Một tháng trước còn là con người sống sờ sờ, giờ đã thành nắm tro tàn lạnh lẽo.

 

Mọi người đều hành xử kỳ lạ.

 

Lâm Cảng và Lâm Kỳ Tâm chẳng tỏ vẻ đau buồn, một người nhịn không được nở nụ cười, một người như trút được gánh nặng, cuối cùng thoát khỏi cái bóng đeo bám.

 

Dây thần kinh cuối cùng đứt phựt. Tiếng mưa đông đập trên ô đột nhiên trở nên chói tai.

 

Tần Du Trì nhìn Lâm Kỳ Tâm, từ đống hỗn độn chợt lóe lên manh mối.

 

"Điện thoại của Lâm Thù ở tay cậu phải không?" Hắn hỏi khi Lâm Kỳ Tâm đi ngang qua.

 

Lâm Kỳ Tâm không đáp, chỉ nở nụ cười nửa thật nửa giả. Nhưng từ nụ cười ấy, Tần Du Trì đã đọc được ý vị khác thường.

 

Vừa rời nghĩa trang, bệnh viện gọi đến báo Biên Tinh Lan bỗng tỉnh, muốn gặp hắn lần cuối.

 

Biên Tinh Lan giờ chỉ còn da bọc xương. Không còn dáng vẻ phong lưu ngày trước, chỉ còn khuôn mặt tiều tụy.

 

Dùng thuốc k1ch thích duy trì một tháng đã là kỳ tích. Bà sắp chết từ lúc bị đầu độc.

 

"Thù... Thù Nhi... đâu?" - Biên Tinh Lan thều thào hỏi ngay khi thấy Tần Du Trì.

 

Hắn ngồi bên giường, gượng cười nói dối: "Cảnh sát đã xác minh Thù Nhi vô tội. Ngày mai em ấy xuất viện sẽ đến thăm cậu ngay."

 

Biên Tinh Lan khẽ lắc đầu, chợt gắng sức thều thào: "Di thư... Đào Liễm... phòng nhạc..."

 

Tần Du Trì không rõ hắn biết tin từ đâu, có lẽ từ tài xế nhà Đào, hoặc nguồn khác.

 

"Cậu với Thù Nhi... hãy tốt với nhau..."
"Cậu là... tình đầu của nó..."
"Tôi... xin lỗi... Đào..."

 

Những lời cuối đứt quãng. Biên Tinh Lan dần mê man, chỉ còn tiếng lẩm bẩm vô nghĩa.

 

Tần Du Trì bất lực nhìn hắn trút hơi thở cuối.

 

Máy điện tim phát ra tiếng báo động, nhưng tất cả đã muộn. Biên Tinh Lan đã đi quá xa, không gì cứu vãn được nữa.

 

Tích——

 

Tiếng báo động ngắn ngủi cuối cùng biến thành một đường thẳng dài vô tận trên máy điện tim.

 

Khi bác sĩ chính thức ghi nhận thời điểm Biên Tinh Lan qua đời, Tần Du Trì dường như cũng chết theo. Tinh thần bị kéo căng đến cực hạn, từng sợi dây thần kinh đứt gãy một cách không thương tiếc.

 

Sau đó là một khoảng thời gian dài hắn sống như kẻ mất trí.

 

Trên mạng tràn ngập lời reo mừng trước cái chết của Lâm Thù:

 

[Chết tốt quá! Trời có mắt, giết người phải đền mạng!]

 

[Luân hồi báo ứng, tưởng giả điên là thoát tội được sao? Trời cao thiêu chết cái đồ khốn này!]

 

Chuyện giữa hắn và Lâm Thù cũng bị đào xới. Tần Du Trì mỗi ngày tự hành hạ mình bằng cách đọc những bình luận ấy. Dù cảnh sát đã ra thông cáo minh oan, đám đông vẫn tiếp tục nhục mạ hắn là "chó săn của tư bản".

 

[Con chó mất dạy này, chắc bị đ* nhiều quen rồi nhỉ?]

 

[Bán m*ng cho nhà tư bản nữa đi, mẹ mày chết hôm nay đấy!]

 

[@Cảnh sát thành phố B, có thằng điên đây, bắt nó đi!]

 

Hắn trở thành con thú bị xổng dây.

 

Hắn xông vào nhà vị bác sĩ, lục tung mọi thứ tìm bằng chứng Lâm Kỳ Tâm thông đồng. Khi đọc nhật ký điều trị, hắn đã nôn thốc nôn tháo.

 

Thì ra "Thù Nhi" của hắn ở đó không được ăn uống, thậm chí không thể cử động. Mỗi ngày bị điện giật hai lần, tưởng mình bị bỏ rơi, nghĩ mình đã bị giam hai tháng trời.

 

Hắn phá nát phòng nhạc Đào Liễm, xé tan từng bức tranh. Cuối cùng tìm được di thư Đào Tử Điềm, dù đó chỉ là mảnh giấy nhàu nát chẳng giống lời trăng trối.

 

Hắn hai lần bị cảnh sát bắt giữ, nhưng đều được thả vì những kẻ kia cũng có nỗi sợ riêng.

 

Những ngày cuối đời, hắn như con rối.

 

Mỗi ngày lao vào những trận chiến vô nghĩa trên mạng. Cứ như thể chỉ cần mải mê chửi rủa, hắn sẽ không phải nghĩ về sai lầm của mình, không phải nhớ mình đã gián tiếp giết Lâm Thù.

 

Tuần thứ ba sau cái chết của Lâm Thù, cảnh sát xác nhận vụ cháy viện tâm thần không phải tai nạn, có kẻ cố ý ném tàn thuốc vào thùng rác.

 

Tuần thứ tư, Lâm Kỳ Tâm bị bắt vì tội xúc phạm thi thể Đào Tử Điềm và âm mưu phóng hỏa.

 

Trong buổi thăm tù, Lâm Kỳ Tâm ngồi sau tấm kính, nở nụ cười đắc ý:

 

"Trước khi hắn chết, tao đã đến thăm đấy. Chính hắn gọi cho mày, nhưng mày đang mải nói chuyện với Đào Liễm, còn chủ động cúp máy!"

 

"Tao thay hình nền điện thoại hắn bằng bức ảnh ghép. Điện thoại đã gửi về nhà mày rồi, về mở lên xem đi, đảm bảo mày sẽ 'vui' lắm!"

 

Lâm Kỳ Tâm chỉ bị kết án vài năm. Nhưng Tần Du Trì biết cách đâm vào tim đen hắn:

 

"Khi mày ra tù, Lâm thị đã sụp đổ rồi. Không có Lâm Thù, năm nay Lâm thị sẽ phá sản. Mày nghĩ mày còn thời gian bao lâu? Đồ tạp chủng hạ đẳng."

 

Chiếc điện thoại của Lâm Thù quả nhiên được gửi đến núi Hồ Quang, nằm lặng lẽ trước cửa.

 

Tần Du Trì cắn chặt môi, bật máy lên, khi thấy bức ảnh khiến hắn muốn nôn thốc nôn tháo.

 

Lâm Thù đã nhìn thứ này trước khi chết ư?

 

Hắn ngồi thụp xuống sàn, đập điện thoại xuống đất liên hồi cho đến khi màn hình vỡ nát, khuôn mặt Đào Liễm trong ảnh biến thành vô số mảnh vỡ.

 

Ong——

 

---

 

Cùng lúc ấy, điện thoại di động của hắn cũng vang lên.

 

Tần Du Trì đờ đẫn giơ máy lên, vừa nghe thấy giọng nói của Đào Trạc đã lập tức nhấn nút ghi âm.

 

"Du Trì, chuyện của Lâm Thù... cậu... nén đau thương mà sống tiếp đi." Giọng Đào Trạc vang lên từ đầu dây bên kia.

 

Sao bấy lâu nay không liên lạc được, mà sau khi Lâm Kỳ Tâm bị buộc tội oan, Đào Trạc lại tìm đến hắn?

 

Tần Du Trì khẽ nhếch mép, tự hỏi mình đang cười vì điều gì. Có lẽ đơn giản là hệ thần kinh trên khuôn mặt đã mất kiểm soát.

 

"Cao Tĩnh Ca đang ở đâu? Ở chỗ cậu phải không? Hai người vẫn còn ở Châu Âu?" Hắn lạnh lùng hỏi.

 

Một khoảng im lặng dài trôi qua, Đào Trạc đáp: "Ừ."

 

"Cô ấy tự nguyện ở lại với cậu?"

 

"... Không phải."

 

"Cậu biết những việc Đào Liễm đã làm, đúng không?"

 

"Ừ."

 

"Cậu biết chuyện này sẽ gi ết chết Thù Nhi, phải không?"

 

"Tôi không ngờ sự tình lại diễn biến thế này... xin lỗi."

 

"Hôm đó là cậu cố tình tìm cớ gọi tôi ra ngoài, phải không?"

 

"Xin lỗi."

 

Nhận được câu trả lời như dự đoán, nụ cười trên môi Tần Du Trì càng trở nên điên loạn. "Cậu đợi đấy, tôi sẽ cho cả thiên hạ biết tội ác của Đào Liễm. Hôm nay hắn không chết, thì chính là tôi chết."

 

"Du Trì—!" Trong tiếng kinh hãi của Đào Trạc, Tần Du Trì dứt khoát cúp máy.

 

Hắn kéo số của Đào Trạc vào danh sách đen, gương mặt hiện lên nụ cười quỷ dị, rồi thong thả bước vào gara, khởi động chiếc Pagani mà Lâm Thù từng tặng hắn.

 

Những tài liệu về Đào Liễm Điềm đều do hắn đột nhập trái phép mà có, đoạn ghi âm này cũng được thực hiện khi Đào Trạc không hề hay biết.

 

Tất cả đều không đủ tư cách làm chứng cứ.

 

Nhưng Tần Du Trì không cần quan tâm.

 

Não bộ hắn kích động khác thường. Hắn phóng chiếc Pagani lao vun vút, bạt mạng vượt ẩu, như kẻ cuồng say trên đường phố, ngang ngược như một tên vô lại.

 

Dù những tài xế khác có chửi rủa thế nào, hắn chỉ giơ ngón tay thối ra ngoài cửa kính, kiêu ngạo đến cực điểm. Chẳng ai dám đâm vào chiếc Pagani của hắn, vì đơn giản là không đủ tiền đền.

 

Đến tối, khi lưu lượng mạng lên cao nhất, hắn đăng tải toàn bộ chứng cứ cùng bài viết đã chuẩn bị sẵn lên mọi trang mạng xã hội.

 

Khi dư luận bắt đầu sôi sục, hắn đã chẳng còn fan hâm mộ nào.

 

Đúng như dự đoán, dù hắn đăng gì đi nữa, cũng chỉ toàn những lời chửi bới:

 

"Thằng chó điên!"

 

"Đồ rác rưởi!"

 

"Bị thần kinh à?"

 

Chẳng ai thèm nghiêm túc xem nội dung hắn đăng.

 

Tần Du Trì cười nhạt đầy mỉa mai, liên tục đăng mười bài Weibo, mỗi dòng đều ghim kèm hashtag:

 

【KẺ GIẾT NGƯỜI! ĐỀN MẠNG! @ĐÀO LIỄM – TAY VIOLON MÁU LẠNH】

 

【CôngAnThànhPhốB – Bắt tên điên này đi! Hắn lại lên cơn rồi!】

 

【 Chịu hết nổi, thẳng tay xử tử hắn đi được không?】

 

【 Đ m thằng khốn nạn!】

 

...

 

Từng lời nhục mạ, từng dòng bình luận độc địa ập vào mắt, quen thuộc như cơm bữa. Nhưng lần này, Tần Du Trì đã mất hết hứng thú đọc chúng.

 

Đám ô hợp.

 

Thế giới chó má này, rốt cuộc có gì đáng sống?

 

Hắn cười lạnh một tiếng, tắt nguồn chiếc điện thoại đen kịt rồi ném phịch lên ghế phụ.

 

Chiếc Pagani lao vút trong đêm, Tần Du Trì lái xe không mục đích, chỉ đơn thuần bám theo những cột mốc ven đường, như thể đang tìm kiếm một nơi yên nghỉ cuối cùng.

 

Khi nhìn thấy tấm biển "Minh Hồng Sơn", mắt hắn chợt nheo lại. Tay đánh vô-lăng gấp, hắn rẽ phải, phóng thẳng lên núi.

 

Con đường đèo quanh co chẳng có chút kịch tính nào, thế mà tim hắn lại đập thình thịch. Bởi hắn biết, nơi này sẽ là điểm dừng chân cuối cùng của mình.

 

Chiếc Pagani sắp tới đỉnh.

 

Tần Du Trì hạ cửa kính, gió đêm lạnh buốt ùa vào. "Siri, phát bản 'Đài phun nước Trevi'."

 

"Đã nhận lệnh."

 

Tiếng dương cầm trong trẻo vang lên, đó khúc nhạc Lâm Thù thường đàn cho hắn nghe. Tần Du Trì mỉm cười, điêu luyện lái xe tới vách đá cheo leo, rồi bất ngờ đạp mạnh chân ga.

 

ẦM!

 

Tiếng động cơ gầm rú. Chiếc Pagani lao khỏi vách núi như cánh bướm thoát xác, rồi đột ngột vỡ tan trong không trung.

 

Cảm giác rơi tự do dữ dội khiến hắn tưởng mình đang bay.

 

Thật tự do.

 

Hắn cười thầm, nghĩ rằng mình sẽ chết ngay khi xe đâm xuống đất.

 

Nhưng trời cao chẳng bao giờ để hắn được toại nguyện.

 

Nửa đêm, Tần Du Trì tỉnh dậy trong đau đớn tột cùng. Một nhánh thông già to bằng bắp đùi đã xuyên qua kính chắn gió, đâm thẳng vào ngực phải, ghim chặt hắn vào ghế.

 

Máu trào ra từ khóe miệng, mùi tanh nồng đọng lại trên cằm. Hắn muốn cười, nhưng chỉ phun thêm những ngụm máu đỏ sẫm.

 

Hắn muốn hỏi trời: "Tôi đã làm gì sai?"

 

Rồi chợt nhận ra, hắn sai quá nhiều.

 

Hắn thờ ơ. Hắn bàng quan. Hắn ngạo mạn ngu ngốc. Hắn dễ dàng tin người. Hắn để mặc cuộc đời trôi theo dòng nước lũ.

 

Trong cơn đau, hắn lẩm bẩm kể tội mình. Không thành tiếng, nhưng trong lòng gào thét.

 

Hắn chửi bản thân, chửi Tần Thịnh, chửi Lâm Cảng, chửi cả lũ "bạn bè" phản bội, bằng những từ ngữ dơ bẩn chưa từng thốt ra.

 

Hắn tỉnh rồi ngất, ngất rồi tỉnh, không đếm nổi bao lần.

 

Cho đến khi tia nắng đầu tiên chiếu qua kính vỡ, rọi vào đôi mắt đã mờ đục.

 

Mặt trời...

 

Tầm nhìn mù mịt, nhưng hơi ấm vẫn khiến thần kinh hắn giật mình tỉnh táo.

 

Tần Du Trì ngước mắt nhìn bình minh, lặng lẽ thề trong lòng:

 

Nếu được sống lại...

 

Hắn sẽ không im lặng khi Lâm Thù ngỗ ngược.

 

Hắn sẽ bắt cậu chịu trách nhiệm thay vì tìm cách chạy tội.

 

Hắn sẽ nắm chặt mọi cơ hội, không để kẻ khác lợi dụng.

 

Hắn sẽ quét sạch lũ muốn hại Lâm Thù, rồi đưa cậu lên núi Hồ Quang, chỉ hai người, tựa vào nhau đến cuối đời.

 

Hắn sẽ ngược dòng nước lũ, dù nó hung hiểm thế nào, dù phải một mình chiến đấu.

 

Chết thì chết!

 

Máu ộc ra từ miệng, chảy xuống cằm đã đóng vảy.

 

Tần Du Trì gắng hết sức, giơ bàn tay run rẩy về phía mặt trời.

 

—— Cho tôi một cơ hội nữa... Chỉ một lần thôi!

 

...

 

Tích... tích...

 

Tiếng máy móc y tế đều đều vang bên tai. Tần Du Trì bỗng mở mắt, ánh đèn trần bệnh viện chói lòa xuyên qua đồng tử co rúm.

 

Hơi thở gấp gáp vang lên trong buồng cách ly.

 

Hắn chậm rãi đảo mắt, tứ chi cựa quậy yếu ớt khiến y tá gần đó vội tiến lại.

 

"Đừng cử động!" Vị bác sĩ cúi xuống, giọng trấn an: "Anh muốn gì? Gọi video cho người nhà phải không? Mọi người đang đợi bên ngoài, tôi đi lấy điện thoại nhé?"

 

Tần Du Trì lắc đầu, miệng phát ra âm thanh khàn đục. Bàn tay run rẩy giơ lên, ngón trỏ chấm vào lòng bàn tay bác sĩ.

 

Từng nét chữ run rúm hiện lên trên da thịt. Một chữ "Thù" viết mãi không xong.

 

"...Thù? Anh muốn gặp tiên sinh Lâm Thù?" Bác sĩ gật đầu: "Cậu ấy đang đợi ngoài phòng hồi sức. Đợi chuyển sang phòng bình thường sẽ..."

 

Tần Du Trì giãy giụa dữ dội, suýt giật đứt dây truyền dịch.

 

"Được rồi được rồi." Bác sĩ vội đè tay bệnh nhân: "Tôi mời cậu ấy vào ngay. Nhưng chỉ được năm phút thôi."

 

Nằm yên trên giường bệnh, ký ức kiếp trước như lũ quét tràn về. Một ý nghĩ chói lòa hiện lên:

 

Lâm Thù... cũng sống lại rồi chăng?

 

Cánh cửa phòng hồi sức mở ra. Lâm Thù bước vào trong bộ đồ cách ly màu xanh, khẩu trang che khuất nửa gương mặt.

 

Khi đôi mắt phượng ấy chạm tới ánh nhìn Tần Du Trì

 

Ầm!

 

Tim như nổ tung.

 

Tần Du Trì trợn mắt há hốc, mắt dán chặt vào người đàn ông đang tiến lại gần, như sợ lỡ một giây sẽ tan biến.

 

"Cậu..."

 

Vừa nghe tiếng, Tần Du Trì đã giật mình nắm chặt tay Lâm Thù. Mắt đỏ ngầu, nước mắt trào ra không ngừng, chảy dọc gò má xuống gối.

 

Hắn thực sự trở lại rồi!

 

Trời cao đã nghe thấy lời cầu nguyện của hắn!

 

Cổ họng nghẹn đặc, chỉ còn những tiếng nấc nghẹn ngào. Môi run rẩy nhếch lên thành nụ cười điên loạn, càng khóc càng cuồng.

 

Lâm Thù đứng như trời trồng. Bàn tay lạnh ngắt đưa lên, ngón tay mảnh khảnh lau vệt lệ trên mặt bệnh nhân.

 

"Đừng sợ." Giọng nói ấm áp xuyên qua lớp khẩu trang: "Cậu sẽ khỏe lại. Tôi hứa."

 

Tần Du Trì lắc đầu quầy quậy. Nước mắt như mưa rào, tay bám chặt cổ tay Lâm Thù, miệng lắp bắp những lời không thành tiếng.

 

Lâm Thù cúi sát tai vào gần mặt nạ oxy.

 

"Gì cơ...?"

 

"Đừng đi..." Giọng khàn đặc máu: "Xin em... đừng bỏ anh..."

 

---

 

Lời tác giả:

 

Mọi tình tiết đều phục vụ cốt truyện, xin đừng áp đặt vào hiện thực!

 

---

 

Yeekies có lời:

 

Cả 2 chính thức khôi phục tất cả kí ức, em muốn xin ý kiến mọi người có nên đổi xưng hô thành "Anh - Em" hay nên giữ là "Tôi - Anh" với "Tôi - Em" ạ?

 

Hay mình sẽ theo tình tiết nha?

 

Với mình vừa đọc vừa edit nên có khi sẽ bị lỗi không khớp, sau khi end mình sẽ beta lại nha.