Tôi Chẳng Dám Yêu Người Lần Nữa

Chương 45: Không gặp lại



Edit: Yeekies

 

Khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt Tần Du Trì lúc ấy, Lâm Thù đã hiểu, ký ức của hắn đã hoàn toàn trở lại. Bởi ánh mắt ấy đã thay đổi, khác xa vẻ ngây ngô thuần khiết trước kia.

 

Lâm Thù tưởng sẽ lại nhìn thấy hận ý trong đôi mắt đó, nhưng không, cậu chỉ thấy một nỗi bi thương vô tận.

 

Chợt nhận ra, có lẽ mình đã nhầm.

 

So với việc chứng kiến Tần Du Trì nhìn mình bằng ánh mắt hận thù, bây giờ, thấy hắn yếu ớt, tan vỡ, đau đớn đến mức như có dòng lệ vô hình chảy mãi, mỗi giọt đều thấm vào da thịt, Lâm Thù lại càng sợ hãi hơn.

 

Sau khi cậu chết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

 

Tại sao Tần Du Trì lại đau khổ đến thế? Đôi mắt kia chất chứa nỗi xót xa không nguôi, như thể cả thế gian đều đã phụ bạc hắn.

 

Lâm Thù không thể ở lại phòng ICU lâu. Sau một hồi im lặng nhìn nhau, bác sĩ đã thúc giục cậu rời đi.

 

Trước khi đi, Tần Du Trì vẫn không chịu buông tay, nắm chặt cậu như dồn hết tàn lực vào những ngón tay gầy guộc. Lâm Thù bất lực, chẳng biết nói lời an ủi nào, chỉ đành khẽ bảo: "Mọi người đang đợi bên ngoài, cậu mau khỏe lại nhé."

 

Bước ra khỏi phòng hồi sức, Lâm Thù mơ màng, chẳng nói với Tần Hi Mạt điều gì hữu ích, chỉ đứng dựa vào tường, trầm ngâm.

 

Sau lần kiểm tra thứ hai khi tỉnh táo, vết thương trên ngực Tần Du Trì đã khép miệng, chỉ còn xương gãy bên trong cần thời gian hồi phục. Hắn được chuyển về phòng bệnh thường.

 

Tần Thịnh chỉ xuất hiện vào ngày Tần Du Trì được cứu, sau khi hắn chuyển sang phòng giám sát thì rời đi, chỉ để Tần Hi Mạt túc trực bên ngoài.

 

Trước khi nhập viện, Tần Du Trì vốn đã gầy đi vì giảm cân, giờ thêm thương tích, cơ thể càng tiều tụy. Cơ bắp rơi rụng quá nửa, nhưng đôi mắt vẫn sáng như hai vì sao.

 

Khi được đưa ra khỏi phòng giám sát, Lâm Thù lẩn sau các y tá và bác sĩ, không dám lộ diện. Nhưng Tần Du Trì vẫn phát hiện ra cậu ngay lập tức, bất chấp kim truyền trên mu bàn tay, giơ tay về phía cậu, thậm chí định ngồi dậy.

 

Dù không chịu yên phận, biểu cảm Tần Du Trì lại rất điềm tĩnh, như thể hiểu rõ mình đang gây phiền hà, nhưng nhất quyết không buông tha.

 

Nhân viên y tế nhường chỗ, mời Lâm Thù tiến vào. Cậu đứng bên giường bệnh, nghe tiếng thì thào yếu ớt từ chiếc mặt nạ oxy:

 

"Tay..."

 

Lâm Thù đưa tay ra, cố gượng nở nụ cười, nhưng khóe môi cứng đờ. Bởi cánh tay Tần Du Trì gầy guộc đến mức chỉ hơi đầy đặn hơn cánh tay cậu chút ít, mặc dù khung xương hắn vốn lớn hơn.

 

Tần Hi Mạt đứng nép bên cửa chờ giường bệnh đẩy vào. Vừa thấy cô, mắt Tần Du Trì lại đỏ lên, lần này không rơi lệ, nhưng bàn tay run rẩy, ánh mắt dán chặt vào cô như sợ cô biến mất.

 

Tần Hi Mạt hoảng hốt, chưa từng thấy anh trai như vậy, vội chạy tới hỏi: "Anh sao thế? Có đau lắm không?"

 

Lâm Thù hiểu nguyên do, thở dài an ủi: "Anh ấy vui khi thấy em thôi. Em cứ ở lại chăm sóc anh ấy nhiều vào."

 

Vừa dứt lời, bàn tay nắm tay cậu bỗng siết chặt, rồi đột ngột lỏng ra, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác.

 

Lâm Thù quay đầu, gặp ánh mắt tối sâu của Tần Du Trì, phức tạp, khó hiểu, tựa hồ chất chứa vô vàn cảm xúc đan xen. Chỉ một giây, cậu vội vàng tránh né.

 

---

 

Chuyển sang phòng thường, trừ lúc thay băng hay truyền dịch, Tần Du Trì vẫn không chịu buông tay cậu, im lặng nắm chặt.

 

Ngày đầu tiên trôi qua nhanh chóng. Lâm Thù chẳng làm gì, trời đã tối.

 

Các hộ lý nghỉ ở phòng bên, Tần Hi Mạt cũng được đưa về khách sạn, chỉ còn Lâm Thù ở lại.

 

Cậu không biết nên đối diện Tần Du Trì thế nào.

 

Trước kia, giữa họ như cách một lớp kính, cho dù không hiểu nhau, nhưng ít nhất giữ được vẻ ngoài hòa nhã.

 

Ban đầu, họ gian dối tựa như ngăn cách lớp kính mỏng manh, dẫu chẳng thể đoán biết suy nghĩ của đối phương, nhưng ít ra vẫn giữ vẻ ngoài thân thiện, như những người quen biết bình thường.

 

Nhưng giờ đây, ngay cả những ký ức ngọt ngào nhất giữa Tần Du Trì và hắn cũng đã trở thành gánh nặng.

 

Da thịt họ từng gần gũi, giờ dẫu tay nắm chặt tay, khoảng cách trong lòng lại như xa cách hơn cả vũ trụ. Nếu trước kia chỉ là một lớp kính ngăn cách, thì giờ đây, họ tựa như đứng ở hai thế giới song song chẳng bao giờ chạm mặt.

 

Phảng phất họ đã thấu hiểu hết những đau thương, thù hận của nhau, nhưng lại giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cùng nhau diễn vở kịch thái bình giả tạo. Không ai nhắc tới quá khứ, không ai đả động đến sự thật.

 

Lừa mình, dối người.

 

Hộ sĩ mang vào phòng bệnh một chiếc giường trống, đề phòng Tần Du Trì không chịu buông tay Lâm Thù, để cậu có chỗ nghỉ ngơi.

 

Đêm xuống, Lâm Thù nằm thẳng trên giường bệnh, tay phải vẫn bị Tần Du Trì nắm chặt. cậu mở mắt nhìn những vệt sáng trên trần nhà, để đầu óc trống rỗng, không nghĩ ngợi gì.

 

"Lâm tiên sinh..."

 

Bên tai vang lên tiếng gọi yếu ớt của Tần Du Trì.

 

Sao hắn lại gọi mình là "Lâm tiên sinh"?

 

"Chuyện gì?" Lâm Thù khẽ nhắm mắt, giả vờ vừa bị đánh thức, hỏi bằng giọng điệu bình thản.

 

"Lâm tiên sinh, ngài có thể quay sang đây không? Tôi muốn nhìn ngài, được không?" Giọng Tần Du Trì nhuốm màu van xin, thậm chí có chút hèn mọn.

 

Lâm Thù hơi nhíu mày, im lặng một lát, rồi quay đầu nhìn về phía hắn.

 

Ánh mắt Tần Du Trì trong veo, thuần khiết như buổi đầu hai người gặp nhau. Như thể... giữa họ chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.

 

Lâm Thù chỉ liếc nhìn đã hiểu, Tần Du Trì đang diễn kịch, cố tình giả vờ ngây thơ để che giấu sự thật rằng hắn đã nhớ lại tất cả.

 

Đồ ngốc.

 

Mắt còn đỏ hoe, giờ giả bộ làm gì?

 

Lâm Thù thở dài, không hiểu nổi ý đồ của Tần Du Trì, đành hỏi: "Được chưa? Còn muốn nhìn bao lâu nữa? Cổ tôi mỏi rồi."

 

Tần Du Trì ngẩn người, khẽ nói: "Xin lỗi... Tôi, tôi không nhìn nữa."

 

"Ừ." Lâm Thù quay đầu lại, tiếp tục nhìn lên trần nhà, thẫn thờ.

 

Tần Du Trì nằm viện ở bệnh viện thành phố H, điều kiện đã thuộc loại tốt. Khi sự cố xảy ra, đoàn phim điều động trực thăng cấp cứu, may mà kịp thời cứu được hắn trong "giờ vàng". Chỉ cần chậm thêm vài phút, dù thần tiên cũng không cứu nổi.

 

Dù phòng bệnh khá yên tĩnh, nhưng đôi khi vẫn nghe thấy tiếng động cơ xe ngoài đường.

 

Lâm Thù định tiếp tục thả lỏng tâm trí, nhưng ánh mắt Tần Du Trì quá chói chang, khiến hắn không thể phớt lờ.

 

"Sao cứ nhìn tôi?"

 

"... Xin lỗi."

 

Lại xin lỗi. Diễn mãi không chán.

 

Lâm Thù suy nghĩ mãi, vẫn không hiểu tại sao Tần Du Trì không hận cậu.

 

Trừ phi hắn vẫn đắm chìm trong giấc mộng tình ái giả dối, cố tình lờ đi sự thật, không muốn tỉnh táo, ngoài ra, Lâm Thù không nghĩ ra được lý do nào khác.

 

Nhưng dù đó là ảo mộng, dù chỉ là mê hoặc nhất thời, Tần Du Trì vẫn nên hận cậu mới phải.

 

Lâm Thù cắn nhẹ môi, sau một hồi mới thốt ra câu nói vừa thật vừa giả: "Cậu... hãy nhìn về phía đi."

 

Cậu tin Tần Du Trì hiểu ý mình, giữa họ đã không còn đường lui.

 

Dù kiếp trước chưa từng chính thức chia tay, nhưng họ đã đi đến bước đường cùng. Kiếp này, đáng lẽ nên dứt khoát buông bỏ.

 

Tần Du Trì không đáp, chỉ siết chặt tay hơn. Một lúc lâu sau, hắn mới nói: "Tôi mệt rồi, ngủ ngon, Lâm tiên sinh."

 

Vẫn gọi là "Lâm tiên sinh", vẫn tiếp tục trốn tránh.

 

Lâm Thù thở dài, không nói thêm gì, nhắm mắt dưỡng thần rồi dần chìm vào giấc ngủ.

 

Giường bệnh cứng nhắc, nhưng hôm ấy, Lâm Thù lại ngủ rất ngon.

 

Có lẽ vì mọi chuyện đã rõ ràng, Tần Du Trì đã nhớ lại tất cả, tội lỗi của cậu đã bị phán xét. Giờ đây, cậu chẳng còn gì để sợ nữa.

 

---

 

Sáng hôm sau, phòng bệnh có khách.

 

Khi Đào Trạc đến, hộ lý đang chải tóc cho Tần Du Trì, còn Lâm Thù thong thả ăn táo, thẫn thờ nhìn ra cửa sổ.

 

"Du Trì, cậu thấy thế nào rồi?" Đào Trạc thấy Lâm Thù trong phòng, khẽ gật đầu chào.

 

Lâm Thù định rời đi để hai người nói chuyện riêng, nhưng Tần Du Trì nắm chặt tay cậu không buông, nở nụ cười gượng gạo.

 

"Tôi rất ổn. Còn cậu? Gần đây gia đình vẫn bình thường chứ?" Giọng Tần Du Trì giả lả, cố tỏ ra thân mật nhưng nghe đờ đẫn.

 

Lâm Thù ngừng nhai, chớp mắt, rồi tiếp tục ăn. Có lẽ sau cậu hắn chết, hai người này đã xảy ra mâu thuẫn, nhưng chuyện đó chẳng liên quan gì đến cậu.

 

Đào Trạc liếc nhìn Lâm Thù, thật thà nói: "Đào Tử Điềm đã ký giấy thoát ly khỏi gia tộc. Tiểu Liễm... đã làm vài chuyện không hay với em ấy."

 

Tần Du Trì ánh mắt thoáng tiếc nuối, nhưng nụ cười lại càng giả tạo, nửa khuôn mặt như tách rời cảm xúc, trông vô cùng quái dị.

 

"Vậy sao?" Hắn khẽ nheo mắt: "Kẻ làm chuyện xấu đã bị trừng phạt chưa?"

 

Đào Trạc sững sờ, không trả lời.

 

"Chưa à? Tiếc thật..." Tần Du Trì cười khẽ: "Nhưng không sao, kẻ nào gây tội ác rồi cũng sẽ bị trời cao trừng phạt. Ông trời công bằng, sẽ bắt mỗi người trả giá..."

 

Giọng hắn càng lúc càng lẩm bẩm như lên đồng, khiến Đào Trạc mặt mày tái nhợt.

 

"Du Trì, cậu nghỉ ngơi đi. Khi nào khỏe hơn tôi sẽ đến thăm lại." Đào Trạc nhận ra sự bất thường, không dám ở lâu, vài phút sau đã vội cáo từ.

 

"Được, hẹn gặp lại." Tần Du Trì nhìn theo bóng lưng Đào Trạc, cửa đóng lại rồi, hắn vẫn dán mắt vào đó, không biết nghĩ gì.

 

"Ông trời công bằng, sẽ bắt mỗi người trả giá..."

 

Đúng vậy.

 

Lâm Thù khẽ cười, nuốt nốt miếng táo, rồi ném lõi vào thùng rác với tiếng 'bịch'.

 

---

 

Tần Du Trì hồi phục nhanh, chỉ vài tuần đã có thể xuất viện, dù vẫn cần nghỉ ngơi, chưa thể làm việc ngay.

 

Lâm Thù quyết định chỉ ở lại đến ngày hắn xuất viện, quyết định đã định, sẽ không thay đổi.

 

Đêm đó, Tần Du Trì như thường lệ nằm lên giường trước, chờ Lâm Thù sang giường bên ngủ.

 

Nhưng hôm nay, Lâm Thù không nằm xuống. Cậu ngồi bên giường Tần Du Trì, lặng lẽ nhìn ra cửa sổ.

 

"Lâm tiên sinh..." Tần Du Trì như cảm nhận được điều gì, nắm chặt tay cậu, ánh mắt tựa chú chó sợ bị bỏ rơi.

 

Lâm Thù thở dài, trực tiếp giở bài: "Tần Du Trì, từ giờ đừng diễn nữa, được không?"

 

Lời ấy vừa dứt, sắc mặt Tần Du Trì chợt tối sầm lại, cuối cùng lộ ra nửa phần bộ dáng từ kiếp trước.

 

"Tôi không có diễn." Hắn cúi mắt phủ nhận, giọng lạnh như băng.

 

"Tôi biết anh đã nhớ hết rồi." Lâm Thù cố giữ vẻ lạnh nhạt tàn nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ, chỉ thở dài: "Anh... hãy nhìn về phía trước đi. Đừng đắm chìm trong mộng ảo nữa. Tôi cũng nên đi rồi."

 

Nghe vậy, Tần Du Trì phản ứng dữ dội, suýt nữa bật dậy khỏi giường, gằn giọng chất vấn: "Em muốn đi đâu?!"

 

"Tôi..." Lâm Thù cũng không biết mình sẽ đi đâu. Có lẽ về nhà, có lẽ lang thang vô định. Giờ đây, cậu chẳng còn mục đích gì. Biết đâu ngày mai sẽ lao đầu vào làn gió xuân, kết thúc kiếp nhân sinh tẻ nhạt này.

 

"Lâm Thù, em định làm gì?" Tần Du Trì trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

 

Bàn tay bị siết đến đau nhói. Đôi mắt Tần Du Trì mở to đến mức kinh hãi, tựa hồ lại tràn ngập ánh nhìn chán ghét ngày xưa.

 

Như thế mới đúng.

 

Tần Du Trì mắc kẹt trong giấc mộng giả dối, trốn tránh hiện thực là sai lầm. Hắn phải hận Lâm Thù, phải tỉnh táo nhìn thẳng sự thật mới phải.

 

"Không có gì." Lâm Thù nở nụ cười nhạt, cố giữ vẻ bình thản để cuộc chia ly không quá kịch tính. "Cứ thế thôi. Tôi còn có việc, thật sự phải đi rồi."

 

Cậu cố ý không nói "hẹn gặp lại", bởi trong kế hoạch của cậu, họ sẽ chẳng còn cơ hội tái ngộ.

 

Với họ, một cuộc chia ly thể diện như thế này đã là kết cục tốt đẹp nhất. Mong rằng kiếp này, Tần Du Trì đừng vì chuyện đời trước mà phiền não nữa.

 

Tần Du Trì cắn chặt hàm răng, dồn hết sức lực vào đầu ngón tay, siết chặt bàn tay Lâm Thù đến nỗi mu bàn tay hằn lên những vệt tím bầm.

 

Nhưng một kẻ bệnh tật như hắn sao địch nổi sức Lâm Thù?

 

Vẫn giữ nụ cười lạnh lùng, Lâm Thù dùng tay trái bẻ từng ngón tay Tần Du Trì ra, tay phải kiên quyết rút về.

 

Bẻ một ngón, ngón khác lại cuốn chặt lấy. Cuối cùng, Lâm Thù đứng phắt dậy, dùng toàn lực giật mạnh, quăng bàn tay Tần Du Trì ra.

 

"Đừng đi... Không được đi! Không được đi!" Khi bàn tay buông ra, Tần Du Trì đỏ mắt, vùng dậy định lao xuống giường ôm chặt Lâm Thù, không cho cậu rời đi.

 

"Bịch!"

 

Lâm Thù cắn môi, quay lưng bước đi, cố ý lờ đi tiếng ngã đau đớn của Tần Du Trì phía sau.

 

Cứ thế thôi. Họ không cần gặp lại nữa.

 

Lâm Thù kiềm lòng không ngoảnh lại, thẳng tay đẩy cửa phòng bệnh, bước chân không ngừng, dần khuất bóng trong tầm mắt Tần Du Trì.

 

Cánh cửa mở rồi lại đóng, chặn đứt ánh đèn hành lang bệnh viện, khiến căn phòng chìm vào bóng tối.

 

Tần Du Trì quỳ gối trên nền lạnh, ngực phải và vết thương đau như có nghìn mũi kim châm, tựa vô số vết xước li ti bị rót đầy nước muối, khiến người ta đau đớn muốn chết.

 

Hắn nín thở, gồng mình xoay người, rồi nằm vật ra sàn thở gấp.

 

Những vệt sáng uốn lượn trên trần nhà như những con rắn ánh sáng bò lổm ngổm, khiến người ta vừa ghê tởm vừa chóng mặt.

 

Tần Du Trì nhắm nghiền mắt, nằm im không biết bao lâu, chờ cơn đau dịu bớt, rồi đột nhiên nghiến răng, gạt đi nỗi đau thể xác, cố gắng chống tay đứng dậy.

 

Vốn dĩ hắn chưa thể đi lại bình thường, ngày thường phải ngồi xe lăn.

 

Nhưng giờ đây, Tần Du Trì chẳng thiết tha gì nữa. Hắn với tay mở tủ đầu giường, lấy ra điện thoại và khẩu trang, mặc nguyên bộ đồ bệnh nhân lao ra ngoài.

 

Dù mỗi bước đi khiến vết thương ở ngực đau như gãy xương, Tần Du Trì chẳng màng đến, như kẻ mất cảm giác.

 

Cứ thế, hắn men theo lối Lâm Thù đã đi, dựa vào trực giác, bước từng bước chao đảo như kẻ mộng du, tựa đang đuổi theo vầng trăng xa tít tắp, tiến về phía trước không một lần ngoái lại.

 

---

 

Tác giả có lời:

 

Nhắc nhở: "Chó điên" đã đạt 100%, chương sau sẽ nhảy vực, chương sau sẽ hơi điên cuồng, đừng sợ, sẽ không thật sự nhảy đâu!