Tôi Chỉ Là Một Thiên Kim Giả
Sau khi thổi nến xong, Đường Khai Nhan cứ đi theo tôi suốt.
Thấy cô ấy rõ ràng có chuyện muốn nói, tôi chủ động kéo cô ấy ra một góc, hỏi:
"Tôi có làm gì khiến cậu không hài lòng sao?"
Đường Khai Nhan khoanh tay trước ngực, bình tĩnh đáp:
"Đúng là không hài lòng thật.”
“Cậu giỏi kinh doanh hơn tôi rất nhiều.”
“Nhưng may mà tôi cũng không quá kém, tôi rất có thiên phú về nghệ thuật."
Tôi chẳng hiểu cô ấy muốn nói gì, chỉ có thể đứng im lặng chờ cô ấy tiếp tục.
"Bố mẹ muốn thử xem ba anh em chúng tôi ai có khả năng kế thừa sản nghiệp."
"Kết quả thì sao?" Tôi tò mò hỏi.
"Anh cả Giang Chính Khai đánh mất con dấu công ty.”
“Anh hai Giang Yến An thì vừa vào công ty ngày đầu tiên đã làm nát một văn kiện quan trọng."
"Thế còn cậu?" Tôi hỏi tiếp.
Đường Khai Nhan bỗng dưng nhìn sang chỗ khác, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Lúc này, giọng nói của Giang Yến An vang lên:
"Bố đưa cho em ấy một triệu, bảo nó đầu tư thử xem.”
“Tin tốt là… không mất hết.”
“Tin xấu là… chỉ còn lại mười vạn."
"Pfftt—"
Tôi không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Đường Khai Nhan lập tức lườm tôi một cái, tôi chột dạ, vội nói:
"Xin lỗi, tôi không cố ý."
Giang Yến An kéo tay tôi, giọng cầu xin:
"Ninh Ninh, em về nhà đi, anh thực sự không muốn học kinh tế!”
“Bố bảo là nếu em không chịu về, ông ấy sẽ thuê vệ sĩ lôi anh vào trường bằng vũ lực!"
Không biết từ lúc nào, Giang Chính Khai cũng xuất hiện, kéo lấy tay còn lại của tôi:
"Ninh Ninh, sản nghiệp gia đình thật sự cần em tiếp quản, và cả hai thằng vô dụng này nữa."
Tôi nhìn về phía Đường Khai Nhan, sợ rằng cô ấy sẽ khó chịu.
Không ngờ, cô ấy đột nhiên ôm chầm lấy tôi.
"Tôi, cậu làm ơn cũng kế thừa luôn đi. Cảm ơn nhé."
Tôi há hốc mồm, ánh mắt tràn đầy dấu chấm hỏi:
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Giang Yến An cười ha ha:
"Em tưởng chỉ có mình anh bị ép học kinh tế à?"
Đường Khai Nhan siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, giọng tha thiết:
"Giang Châu Ninh, tôi thực sự chỉ muốn tiếp tục vẽ tranh thôi!"
Nhìn bốn người chúng tôi ôm nhau chặt cứng, bố mẹ Giang đứng bên cảm động đến rơi nước mắt.
Bố Giang: "Tuyệt quá! Cuối cùng cũng có người kế thừa sản nghiệp!"
Mẹ Giang: "Tuyệt quá! Hai đứa con gái của tôi cuối cùng cũng hòa thuận rồi!"
Giang Chính Khai: "Tuyệt quá! Tôi có thể tiếp tục chơi đàn piano rồi!"
Giang Yến An: "Tuyệt quá! Không phải học nữa! Tôi sẽ lái xe tám vòng ăn mừng!"
Đường Khai Nhan: "Tuyệt quá! Tôi có thể yên tâm vẽ tranh, không phải dậy sớm học tiếng Anh nữa!"
Tôi: ???
Chuyện này…
Sao lại phát triển theo hướng mà tôi chưa từng nghĩ đến vậy???
Sau khi tiệc sinh nhật kết thúc,
Bố mẹ Giang và hai anh trai dặn dò tôi hết lần này đến lần khác phải sớm về nhà ở.
Sau đó, cả gia đình cùng nhau vui vẻ rời đi.
Nguyên Tự dù vẫn rơm rớm nước mắt, nhưng vì muốn dành không gian cho tôi và Đinh Chước,
Anh ta cùng Sở Minh Minh đã đưa Đinh Thịnh về bệnh viện.
Tôi đảo mắt nhìn quanh cả hội trường,
Vậy mà…
Không thấy bóng dáng của Đinh Chước đâu.
Bước ra ngoài, tôi thấy anh ấy đang đứng yên lặng bên hồ nước trong sân,
Mắt chăm chú nhìn mặt nước lăn tăn gợn sóng.
Ánh đèn phản chiếu trên mặt nước,
Rồi lại hắt lên đôi mắt u buồn của anh ấy.
Không khí lạnh buốt,
Đầu mũi anh ấy bị lạnh đến đỏ lên,
Cả con người trông mong manh đến lạ thường.
Tôi tiến lên ôm lấy anh, hỏi khẽ:
"Sao vậy? Sao anh lại đứng đây chịu lạnh?"
Giọng Đinh Chước khàn khàn:
"Không có gì…”
“Chỉ là muốn để cho đầu óc tỉnh táo một chút."
Tôi nhạy bén nhận ra tâm trạng của anh ấy có gì đó không ổn,
Nắm lấy cổ áo anh, ép anh nhìn thẳng vào tôi.
"Nói đi, có chuyện gì khiến anh không vui?"
Anh ấy giả vờ thoải mái, thở dài một hơi:
"Hôm nay là sinh nhật em, sao anh có thể không vui được?"
Tôi nheo mắt:
"Anh đang nói dối.”
“Anh rõ ràng là không vui."
Sau khi bị tôi truy hỏi hết lần này đến lần khác,
Đinh Chước cuối cùng cũng cúi mắt, khẽ nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Là do anh…”
“Nhìn thấy em được bao nhiêu người vây quanh, được bao nhiêu người cần đến…”
“Sắp quay về nhà họ Giang rồi, anh bắt đầu lo được lo mất."
Tôi biết,
Tuổi thơ của Đinh Chước không hề dễ dàng.
Anh ấy bị bố mẹ bỏ rơi từ nhỏ,
Vì dẫn theo Đinh Thịnh, mà không ít lần bị người đời xem thường, dè bỉu.
Với anh ấy, nếu đã xác định trân trọng một người,
Thì sẽ nắm chặt như chiếc phao cứu sinh,
Muốn khắc sâu vào tận m.á.u thịt, mãi mãi không rời xa.
Tôi nắm lấy cổ áo anh, nhìn thẳng vào đôi mắt anh ấy.
"Đinh Chước…”
“Anh biết em là người như thế nào mà, đúng không?"
Anh ấy khẽ gật đầu:
"Xuất sắc, nỗ lực, đầy tham vọng."
Tôi chui vào lòng anh.
Để anh cảm nhận hơi ấm của tôi.
"Đinh Chước, trái tim của em không phải là đá…”
“Nếu đã xác định là anh, thì đó sẽ là một đời một kiếp.”
Anh ấy siết chặt vòng tay quanh eo tôi, giọng nói khẽ run lên:
"Anh đều hiểu…”
“Em quá giỏi, giỏi đến mức anh không tìm được lý do nào để nghi ngờ.”
“Dù em không về lại nhà họ Giang, thì chỉ cần em muốn, em vẫn có thể gây dựng cả một đế chế cho riêng mình”
“Là do anh…”
“Anh sợ mình không xứng với em.”
Tôi cười trêu:
"Vậy còn không mau rèn luyện diễn xuất, cầm lấy giải Ảnh đế về cho em?"
Đinh Chước ôm tôi càng chặt hơn,
Còn dùng cằm cọ cọ lên đầu tôi, giọng nói mang theo ý cười:
"Tuân lệnh, tổng tài đại nhân của anh."
…
Phiên ngoại
Tình cờ, tôi phát hiện Sở Minh Minh đang "quấn quýt" với Nguyên Tự,
Đồng thời… cũng có chút tin đồn tình ái với anh hai tôi.
Tôi hỏi thẳng cô ấy:
"Rốt cuộc cậu thích ai?"
Cô ấy lại trả lời vô cùng dõng dạc:
"Tại sao không thể yêu cùng lúc cả hai?”
“Tớ chỉ mắc một sai lầm… mà bất kỳ người phụ nữ nào trên thế giới này cũng có thể phạm phải mà thôi."
Sau đó…
Cô ấy kết hôn với anh cả của tôi.
Cốt truyện này… thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi.
Đường Khai Nhan cười híp mắt, giật lấy gói khoai tây trên tay tôi:
"Đến tôi còn cam tâm tình nguyện gọi cậu là 'chị'.”
“Cậu còn không chấp nhận nổi chuyện Minh Minh làm chị dâu à?"
Tôi chớp mắt:
"Nhưng tôi làm chị… là nhờ thực lực đấy."
Đường Khai Nhan gật gù:
"Đúng đúng, cậu mở triển lãm tranh cho tôi, thì cậu là chị."
Tôi quàng tay qua vai cô ấy, cười nói:
"Mà cũng nhờ cậu tài giỏi thật sự, nếu không thì triển lãm cũng chẳng mở được đâu."
Đường Khai Nhan đắc ý gật đầu:
"Chứ sao! Cũng phải nói bố mẹ chúng ta đúng thật có phúc."
Hai chúng tôi nhìn nhau cười rạng rỡ.
Về chuyện Đinh Chước đoạt Ảnh đế, tôi xin thề…
Lúc đó tôi chỉ tiện miệng nói thôi!
Không ngờ sau này, anh ấy thực sự đem về một chiếc cúp Ảnh đế cho tôi.
Mà không chỉ một chiếc.
Nhờ vậy, cổ phiếu của Tinh Hà và tập đoàn Giang thị đồng loạt tăng vọt.
Tôi hôn chụt chụt lên mặt anh ấy mấy cái, hào hứng reo lên:
"Anh đúng là làm rạng danh em quá đi!"
Đinh Chước bình tĩnh đáp:
"Được rồi, chứng minh nhân dân nên chuẩn bị sẵn sàng đi, chúng ta đi đăng ký kết hôn nào."
"Hả? Sao lại đột ngột vậy?"
"Không đột ngột chút nào, đi kết hôn thôi."
Lúc này, Đinh Thịnh nãy giờ đứng bên cạnh, liền phối hợp tiếp lời:
"Chị dâu, chị mau đồng ý đi.”
“Anh ấy đã đợi ngày này từ lâu lắm rồi.”
“Chị mà không gật đầu, anh ấy có thể lải nhải ở đây mãi luôn đấy."
Tôi thầm nghĩ, chẳng phải hình tượng trong showbiz của Đinh Chước là nam thần lạnh lùng cao ngạo sao?
Sao giờ lại hóa thành cái dạng quấn người thế này?
Đinh Chước lại nhẹ kéo ống tay áo tôi, giọng nói như làm nũng:
"Cưới không?"
Tôi bật cười vì dáng vẻ đáng yêu của anh ấy:
"Được rồi, được rồi chúng ta cưới thôi!"
[Toàn văn hoàn]