Tôi Chỉ Là Một Thiên Kim Giả

Chương 10



Sở Minh Minh hích nhẹ vai tôi, cười hớn hở:

"Bảo sao cậu lại cày tiền điên cuồng như thế, hóa ra là đang gom vốn để khởi nghiệp hả?”

“Đừng có khách sáo, để chị đây làm nhà đầu tư thiên thần cho cậu!"

Tôi giả vờ chọc ghẹo:

"Cậu biết tớ có rất tài năng, nên định bám chặt tớ, kiếm chác một chút đúng không?"

Sở Minh Minh lập tức hùa theo:

"Chậc chậc, không ngờ bị cậu nhìn thấu nhanh thế!"

Tôi cười cười, rồi nghiêm túc nói:

"Không cần đâu.”

“Nhà họ Giang khởi nghiệp từ ngành nội thất cao cấp, ban đầu tớ cũng định làm về lĩnh vực đó.”

“Dù sao từ nhỏ cũng đã quen thuộc rồi”.

“Nhưng gần đây, tớ đã phát hiện có một hướng đi khác."

Sở Minh Minh ghé sát lại, tò mò hỏi:

"Hướng đi gì thế?”

“Thiên tài kinh doanh Giang Châu Ninh mau chỉ đường cho chị nào!"

"Cũng chẳng phải gì to tát, chỉ là tớ cảm thấy rất có tiềm năng.”

“Cậu có còn nhớ mấy video tớ quay chơi không?”

“Không ngờ đã tích lũy được hàng chục vạn lượt theo dõi rồi."

Sở Minh Minh tròn mắt, ánh nhìn đầy thán phục:

"Không hổ danh là cậu! Làm gì cũng giỏi!"

Tôi cười, tiếp tục giải thích:

"Dạo gần đây có một số nhãn hàng liên hệ, nhờ tớ quảng bá sản phẩm cho họ.”

“Tớ nhận ra đây là một thị trường có thể khai thác.”

“Nếu có thể tập hợp thêm nhiều nhà sáng tạo nội dung như tớ, có lẽ đây sẽ là một hướng đi khả thi.”

Sở Minh Minh vỗ vai tôi một cái thật mạnh, đầy tin tưởng:

"Cậu thấy được cơ hội, thì nhất định nó là cơ hội!”

“Tớ tin vào trực giác kinh doanh của cậu!"

Đinh Chước từng nói tôi là một mặt trời nhỏ.

Nhưng thực ra, tôi cảm thấy Minh Minh mới thực sự là một mặt trời thật sự.

Nếu tôi mà là con trai, hoặc có xu hướng thích con gái, tôi chắc chắn sẽ yêu cô ấy mất.”

Tôi nhìn cô ấy đầy trân trọng, không ngần ngại mà lộ rõ ánh mắt thuần khiết, nóng bỏng.

Sở Minh Minh lập tức phát hiện, ngẩng đầu đầy kiêu hãnh, hất tóc một cái.

"Cậu nhìn tớ chằm chằm làm gì đấy?”

“Đừng có mà yêu tớ quá đấy nhé."

Thế là hai đứa cười đùa lăn lộn trên ghế sofa.

Trời dần tối, trước khi rời đi, Sở Minh Minh không quên nhấn mạnh:

"Sinh nhật cậu sắp tới rồi! Tớ nhất định phải tổ chức cho cậu thật hoành tráng!"

Nói xong, cô ấy luyến tiếc rời khỏi nhà tôi.

Có lẽ sợ tôi không quen với việc lần đầu tiên không đón sinh nhật ở nhà họ Giang,

Sở Minh Minh đã chuẩn bị cho tôi một bữa tiệc phi thường hoành tráng.

Không chỉ mời đến một vài ngôi sao nhỏ góp vui,

Mà còn có mấy anh chàng người mẫu, vừa thấy tôi đã đồng thanh cúi chào:

"Chị gái, chúc mừng sinh nhật! Chúc chị phát tài phát lộc!"

Tôi giật mình lùi hẳn hai bước.

Sở Minh Minh thấy thế, bất mãn ghé sát tai tôi trách móc:

"Cậu còn kéo cả Đinh Chước và Đinh Thịnh đến làm gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi thản nhiên đáp:

"Sinh nhật tớ, tất nhiên hai anh em họ phải có mặt rồi."

Cô ấy trừng tôi một cái, vẻ mặt đầy tiếc nuối:

"Tớ cố tình chọn toàn nam thần mẫu ảnh!”

“Vốn định để họ 'chăm sóc' cậu thật chu đáo đấy!"

Tôi giơ tay chọc chọc trán cô ấy, cảnh cáo:

"Cậu đang nghĩ cái quái gì đấy hả!"

Sở Minh Minh cười gian, bĩu môi:

"Cậu nghĩ gì mới là vấn đề đấy nhé.”

“Tớ chỉ định để họ uống rượu cùng cậu thôi, hoàn toàn lành mạnh, không tạp chất!"

Tôi còn chưa kịp đấu khẩu tiếp, thì bên kia,

Giang Chính Khai và Giang Yến An đã ăn diện bảnh bao, hớn hở xách theo quà bước vào.

Vừa thấy tôi, hai người ba bước thành hai, chạy ngay đến, nhét quà vào tay tôi, vui vẻ chúc mừng:

"Sinh nhật vui vẻ!"

Tôi vô cùng kinh ngạc:

"Anh cả, anh hai, sao hai anh lại đến đây?”

“Không phải hôm nay các anh nên ở bên Khai Nhan à?"

Còn chưa kịp để họ trả lời…

Cánh cửa bữa tiệc lại lần nữa bật mở.

Bố Giang và mẹ Giang… đã xuất hiện ngay trước mặt tôi.

Bảo không xúc động là nói dối.

Dù không có quan hệ huyết thống, nhưng trong lòng tôi, họ mãi mãi là bố mẹ của tôi.

Không có bất kỳ dấu hiệu nào, nước mắt chực trào,

Những tủi thân, sợ hãi tích tụ bấy lâu cuộn trào như sóng,

Giây phút này, tôi chỉ muốn lao vào vòng tay bố mẹ, khóc một trận thật đã.

Mẹ Giang xót xa ôm chặt lấy tôi, vỗ về:

"Bảo bối của mẹ, con đã chịu khổ rồi."

Sau khi khóc xong, tôi mới chợt nhận ra:

"Bố mẹ, anh cả, anh hai, mọi người đều đến đây… còn Khai Nhan thì sao?"

"Còn sao nữa? Cùng đến luôn chứ sao."

Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Tôi quay đầu lại, Đường Khai Nhan đã đứng ngay trước mặt tôi.

Tôi bỗng thấy có chút chột dạ.

Với cô ấy, tôi vẫn luôn mang theo một nỗi áy náy.

Tôi lúng túng nói:

"À… Khai Nhan, bố mẹ họ chỉ ghé qua tặng quà cho tôi thôi, xong rồi sẽ về với em ngay mà."

Tôi còn liếc mắt ra hiệu với bố mẹ,

Nhưng hai người họ rất ăn ý quay sang nhìn nhau cười, hoàn toàn phớt lờ tôi.

Đường Khai Nhan bĩu môi, giọng điệu có chút u ám:

"Xem ra, tôi không được chào đón rồi."

Sở Minh Minh lập tức bước ra hòa giải:

"Sao lại không chào đón chứ!”

“Đằng nào hai người cũng sinh cùng ngày, vậy thì cùng tổ chức sinh nhật chung luôn đi!"

Tôi hoàn toàn không hiểu nổi chuyện này rốt cuộc đang diễn ra thế nào.

Nhưng cũng mơ hồ bị cuốn theo, cùng với Đường Khai Nhan…

Thổi nến sinh nhật.