Tôi Chỉ Là Một Thiên Kim Giả
Đinh Chước cười tự giễu:
"Tôi cảm thấy rất ghen tị với cô."
Tôi chỉ tay vào mình, khó hiểu:
"Ghen tị với tôi? Anh ghen tị cái gì?”
“Từ lúc sinh ra tôi đã bị trao nhầm, sống nhầm cuộc đời của người khác, đáng bị người ta oán trách.”
“Cuối cùng, ngay cả cha mẹ ruột cũng chưa từng gặp mặt, anh cảm thấy có gì đáng để ghen tị?"
Đinh Chước nhìn tôi, giọng nói trầm thấp:
"Ít nhất, vẫn có người yêu thương cô, quan tâm cô. Thậm chí họ còn tranh giành để có thể ở bên cô."
Tôi nhìn chằm chằm vào Đinh Chước.
Trong mắt tôi, anh ấy luôn là một chiến binh, không ngại khó khăn, luôn dốc sức chiến đấu vì em trai mình.
Mạnh mẽ, gai góc, bất khuất.
Nhưng lúc này đây, tôi lại thấy được sự mong manh của anh ấy.
Bộ giáp sắt kiên cường… cuối cùng cũng xuất hiện kẽ hở.
Giọng anh ta khẽ khàng, mang theo một nỗi mệt mỏi vô tận:
"Bố mẹ tôi đều đã tái hôn, họ không muốn nhận tôi và em trai. Họ nghĩ rằng chúng tôi chính là gánh nặng.”
“Thế nên, tôi đã vừa học vừa làm để nuôi em trai.”
“Ai ngờ nó lại đổ bệnh.”
“Tôi không thể không chữa trị cho nó.”
“Nó là người thân duy nhất của tôi.”
“Nhưng mà…”
“Tôi thực sự mệt mỏi lắm rồi…"
Bỗng nhiên, tôi hiểu ra tâm trạng của anh ấy khi nhìn anh cả và anh hai vây quanh tôi.
Giống như một con mèo hoang, lang thang hết nơi này đến nơi khác, rồi một ngày nọ, nhìn thấy một chú mèo nhà được nâng niu trong vòng tay ấm áp…
Chỉ có thể đứng từ xa mà ngưỡng mộ.
Đinh Chước vòng tay ôm chặt lấy đôi chân, vùi mặt vào đầu gối.
Tôi nghe thấy tiếng anh ta nức nở khe khẽ.
Tôi dịu dàng vỗ vai anh ấy, nhẹ nhàng nói:
"Không sao đâu, mọi chuyện… đang dần tốt lên, đúng không?"
Có lẽ do tác động của cồn, nước mắt của Đinh Chước không ngừng rơi xuống.
Sự mong manh của anh ấy… kéo theo sự yếu đuối trong tôi cũng trào dâng.
Tôi cũng mới chỉ mười tám tuổi.
Đột nhiên có người nói với tôi rằng—
Gia đình mà tôi yêu thương suốt mười tám năm trời không phải gia đình ruột thịt của tôi.
Tôi thực chất… chỉ là một đứa trẻ mồ côi.
Làm sao tôi có thể không sợ hãi?
Làm sao tôi có thể không tủi thân?
Trong cơn chếnh choáng say, tôi chỉ nhớ được một điều—
Chúng tôi ôm chặt lấy nhau, cùng nhau khóc thật lớn.
Cuộc đời đúng là trớ trêu.
Khi tôi kéo vali đến trường nhập học, vừa hay bắt gặp cảnh nhà họ Giang đưa Đường Khai Nhan đến trường.
Mẹ Giang không ngừng dặn dò:
"Con nhớ hòa đồng với bạn cùng phòng nhé. Nếu không quen đồ ăn ở căn tin, có thể nhờ dì Vương mang đến.”
“Có chuyện gì không vui, cứ nói với mẹ không được để ở trong lòng."
Bố Giang đứng bên cạnh, nhẹ nhàng lau nước mắt cho bà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Giang Chính Khai và Giang Yến An thì tay xách nách mang, mỗi người ôm một đống túi lớn túi nhỏ, bốn bàn tay không có lấy một giây rảnh rỗi.
Còn Đường Khai Nhan.
Cô ấy mặc một chiếc váy công chúa lộng lẫy, đứng giữa họ, kiêu hãnh như một con thiên nga trắng.
Đúng vậy.
Ngay cả khi nhà họ Giang không có nhiều tiền, tình yêu mà họ dành cho con cái… đã là một gia tài vô giá.
Tôi nhìn cảnh tượng trước mặt, cảm giác trong lòng… không biết nên gọi là gì.
Là hụt hẫng?
Là tủi thân?
Hay là ghen tị?
Nhưng tôi không hối hận khi rời khỏi nhà họ Giang.
Vì đó vốn dĩ là cuộc đời của Đường Khai Nhan chứ không phải của tôi.
Bỗng nhiên, một bóng đen phủ xuống trước mắt tôi.
Giọng nói trầm thấp của Đinh Chước vang lên từ phía sau:
"Nếu cảm thấy khó chịu, thì đừng nhìn nữa."
Tôi nắm lấy cánh tay anh ấy, kéo bàn tay anh ta đang che mắt tôi xuống.
"Một cảnh tượng thế này mà còn không chịu nổi, thì làm sao tôi có thể đứng vững trên đời này?"
Đinh Chước khẽ nhếch môi, không biết từ đâu rút ra một cây kẹo, nhét thẳng vào miệng tôi.
"Ăn chút đồ ngọt đi, tâm trạng sẽ khá hơn đấy."
Tôi cố ý trêu:
"Không phải anh đã ăn qua rồi chứ?"
Anh ta thuận thế chọc ghẹo lại:
"Ừ, đúng vậy, tôi ăn rồi."
Tôi vừa ngậm kẹo, vừa lẩm bẩm:
"Tâm trạng tốt hơn thì có giúp ích gì cho hoàn cảnh của chúng ta không?"
Đinh Chước nhún vai:
"Người khác thế nào thì tôi không biết.”
“Nhưng tôi biết cô Giang Châu Ninh đây dù tâm trạng tốt hay xấu, đều có thể chỉnh đốn bản thân và quật ngã cả thế giới này.”
Anh ta nhìn xa xăm về phía trước.
Tôi nhìn nghiêng gương mặt anh ta.
Thật ra, tôi luôn biết…
Chúng tôi giống nhau.
Giống như cỏ dại.
Dù chỉ còn lại một hơi thở, vẫn có thể lan tràn khắp cả thảo nguyên.
Sau khi ổn định xong ký túc xá, Đinh Chước hẹn tôi ra ngoài ăn một bữa ra trò.
Tôi vừa bước ra khỏi ký túc xá, liền bị một bóng dáng quen thuộc chặn lại.
Là bố Giang.
Tôi cố ý tỏ vẻ thoải mái, bước tới gọi ông:
"Bố."
Trên đầu ông đã có thêm vài sợi tóc bạc, khóe mắt cũng xuất hiện thêm mấy nếp nhăn.
Ông định đưa tay ra ôm tôi, nhưng rồi lại khựng lại giữa không trung, cuối cùng lặng lẽ buông xuống.
"Tiền còn đủ tiêu không?”
“Bố đã chuyển tiền vào tài khoản cho con rồi, nhưng con lại chưa tiêu một đồng nào cả.”
“Con đừng có khách sáo với bố, cần tiêu gì thì cứ tiêu."
Tôi dịu dàng khoác tay ông, giọng tràn đầy thân mật:
"Bố, con đủ tiền tiêu rồi, bố cứ yên tâm."