Thấy tôi không hề xa cách, ông quay mặt đi, dùng tay quệt nhẹ mắt.
Nhưng tôi vẫn thấy được những giọt sáng li ti vương trong nếp nhăn sâu nơi khóe mắt ông.
"Anh con nói với bố rằng con ở ngoài khổ lắm.”
“Căn nhà trọ con thuê còn không bằng phòng dì Vương trong nhà.”
“Con là đứa nhỏ được bố mẹ nâng niu từ nhỏ, con sống thế này, bố sao mà yên lòng nổi?"
Mũi tôi bỗng chốc cay xè, nhưng vẫn cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng để an ủi ông:
"Bố à, con lớn rồi, cũng phải học cách tự lập chứ.”
“Bố cứ coi như con gái tự ra ngoài gây dựng sự nghiệp, không phải rất oai phong sao?"
Nghe tôi nói vậy, bố Giang rốt cuộc cũng không kìm được nữa, lặng lẽ khóc thành tiếng.
"Vừa rồi, bố đã nhìn thấy con. Khi cả nhà vây quanh Khai Nhan, con đứng một mình từ xa nhìn lại…”
“Bố đau lòng lắm.”
“Nhưng nếu lúc đó bố lên tiếng, mẹ con chắc chắn sẽ càng suy sụp hơn.”
“Bà ấy vừa mới nguôi ngoai sau khi con rời đi.”
“Bà ấy đem tất cả tình yêu dành cho con, cả sự áy náy dành cho Khai Nhan… dồn hết lên người con bé.”
“Bố không dám để bà ấy gặp con.”
“Là bố có lỗi với con!"
Tôi vỗ nhẹ vào lưng ông, cảm nhận được cơ thể ông đã gầy đi rất nhiều.
"Bố, không sao đâu… Con đã chiếm cuộc đời của người khác suốt mười tám năm.
Con mới là người có lỗi với bố mẹ…"
"Không!"
Ông ngắt lời tôi.
"Là bố mẹ có lỗi với các con.”
“Bé con à, chờ Khai Nhan quen với mọi thứ rồi… về nhà đi, được không?
“Dù thế nào đi nữa, bố mẹ vẫn mãi mãi là bố mẹ của con."
Tôi không trả lời.
Bởi vì tôi không phải Đường Khai Nhan.
Tôi không thể thay cô ấy tha thứ cho những người đã vô tình đánh cắp cuộc đời của cô ấy.
Thấy tôi có vẻ tâm trạng không tốt, Đinh Chước vốn dĩ định dẫn tôi đi ăn cơm rang vỉa hè.
Nhưng không biết nghĩ gì, anh ta cắn răng một cái, rồi dắt tôi vào một quán ăn kiểu Tứ Xuyên.
Phá lệ gọi hẳn bốn món.
Tôi nheo mắt nghi ngờ:
"Anh trúng số à?"
Đinh Chước giơ một ngón tay lên, đặt trước môi, ra hiệu im lặng.
Sau đó, như có phép thuật, anh ta rút từ sau lưng ra một chiếc bánh kem nhỏ.
Tôi mừng rỡ:
"Anh thực sự trúng số rồi đúng không? Còn mua cả bánh kem cho tôi nữa?!"
Giọng Đinh Chước trầm thấp, nhưng từng chữ rơi xuống, lại nhẹ nhàng đến bất ngờ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Gặp được em, chính là trúng số rồi."
Quán ăn nhộn nhịp người ra kẻ vào, tiếng bát đũa va chạm lách cách.
Tôi không nghe rõ anh ta nói gì, bèn nghiêng đầu:
"Anh nói gì cơ?"
Đinh Chước nhúng tay vào bánh kem, chấm nhẹ lên mũi tôi, khóe môi khẽ cong:
"Không có gì, ăn đi."
Trước khi chia tay, Đinh Chước đưa tôi một chiếc chìa khóa.
"Cái gì đây?" Tôi hỏi.
Mặc dù chưa chính thức bước chân vào giới diễn xuất, nhưng chỉ trong kỳ nghỉ hè vừa qua, anh ta đã nhận được vài hợp đồng quảng cáo, thu nhập cũng đã khá hơn trước rất nhiều.
Để tiện mang cơm cho em trai, anh ta thuê một căn hộ gần trường, đồng thời chuyển em trai đến bệnh viện thành phố gần khu này để tiện chăm sóc.
Anh ta nói, coi như cảm ơn tôi, tôi có thể đến ở miễn phí bất cứ lúc nào.
Tôi kiên quyết từ chối:
"Tôi tuyệt đối không dọn đến nhà anh đâu! Tôi đã lên kế hoạch làm nhân viên căng-tin để vừa làm vừa kiếm thêm tiền rồi!"
Nhưng mà…
Cứng miệng bao nhiêu, sau này vả mặt bấy nhiêu.
Một tháng sau, tôi lặng lẽ xách theo hành lý, chuyển đến căn hộ của Đinh Chước.
Không phải vì bất hòa với bạn cùng phòng, mà là tôi tìm được một cơ hội kiếm tiền béo bở hơn.
Tự làm sữa chua mix trái cây, giao hàng miễn phí trong khuôn viên trường.
Nào là tích điểm bằng thẻ, mua tám lần tặng một lần.
Nào là mua càng nhiều, giá càng rẻ.
Thậm chí còn là sinh viên cùng khoa có ưu đãi đặc biệt.
Để làm được việc này, tôi cần một gian bếp đủ rộng để chế biến.
Tất nhiên, các nơi khác đều tốn tiền thuê mặt bằng.
Thế là tôi chọn ngay căn hộ miễn phí của Đinh Chước.
Về phần Đinh Chước, công việc ngày càng thuận lợi.
Chăm chỉ, tay nghề cao, lương thấp, vừa hay là mẫu nhân viên lý tưởng của các nhà tuyển dụng.
Công việc kín lịch, đến mức một tháng mới về nhà trọ vài lần.
Điều đó cho tôi đủ không gian để hoạt động.
Yêu cầu duy nhất của anh ta:
"Thi thoảng đến bệnh viện thăm em trai của tôi – Đinh Thịnh."
Sáng sớm, Đinh Chước vội vàng ra sân bay, chuyến bay lúc 8 giờ sáng, bay sang thành phố khác để quay quảng cáo.
Dù vậy, anh ta vẫn dậy thật sớm, chuẩn bị sẵn đồ ăn cho tôi và Đinh Thịnh đủ dùng trong ba ngày.
Nếu không phải đồ ăn có hạn sử dụng, và tủ lạnh cũng không còn chỗ trống,
Tôi nghi ngờ anh ta có thể nấu đủ đồ cho ăn cả tháng.
Hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi gặp mặt Đinh Thịnh.
Một cậu thiếu niên ngồi xe lăn, trong căn phòng bệnh viện.
Nghe thấy tiếng động ở cửa, cậu ấy hớn hở quay đầu lại, ánh mắt tràn đầy mong đợi.