Tôi Chỉ Là Một Thiên Kim Giả

Chương 8



Để ăn mừng một chút, tôi mạnh tay chi tiền, mua những thứ bình thường không nỡ mua: Thịt bò tuyết hoa, sườn heo loại ngon, hải sản tươi sống

Tôi xách một con tôm hùm lớn, nó có vẻ luyến tiếc trần gian, giãy giụa vùng vẫy hai cái.

Nước b.ắ.n đầy mặt tôi.

Tôi "phì phì" mấy tiếng, còn Đinh Chước thì đứng đó cười đến không ngậm được miệng.

Tôi hùng hổ tiến đến chất vấn:

"Anh dám cười tôi?!"

Đinh Chước vừa nhanh nhẹn chặt sườn, vừa giả bộ cầu xin tha thứ:

"Tôi nào dám cười bà chủ Giang?"

Giọng điệu của anh ta đầy vẻ châm chọc.

Tôi nhướng mày, khoanh tay:

"Anh còn dám cà khịa tôi?"

Nói xong, tôi xông tới, ra tay chọt vào chỗ nhột của anh ta.

Đinh Chước vừa cười vừa tránh, nhưng vừa né sang một bên, tôi bị hụt đà, suýt chút nữa ngã sấp mặt xuống thớt.

May mà anh ta tay mắt lanh lẹ, bắt lấy tay tôi, dùng lực xoay một cái, khiến tôi đứng vững trở lại.

Tay tôi… không còn chỗ nào để đặt.

Thế là… đành đặt lên n.g.ự.c anh ta.

Ừm, cơ n.g.ự.c săn chắc, tôi rất hài lòng.

Ánh mắt giao nhau.

Không gian xung quanh bỗng trở nên mập mờ.

Tim tôi đập loạn.

Giống như cái lần đầu tiên tôi kiếm được tiền, cầm trên tay mà vui sướng đến mức lâng lâng.

Cảm xúc mơ hồ bao lâu nay…

Bỗng nhiên trở nên rõ ràng trong khoảnh khắc này.

Tôi biết mình thích Đinh Chước.

Sau khi xác định được cảm xúc, tôi lập tức ra tay trước.

Dù sao thì… môi anh ta đỏ như vậy, trông cực kỳ đáng để hôn.

Tôi kiễng chân lại gần, Đinh Chước cũng không né tránh.

Khoảng cách càng lúc càng gần…

Gần đến mức sắp cảm nhận được hơi thở của đối phương…

"Cạch!"

Cửa đột nhiên bị đẩy ra.

"Anh ơi cơm chín chưa…"

Thấy cảnh tượng ái muội trước mắt, Đinh Thịnh im bặt.

Sau đó, cậu ta đưa tay che mắt, rất tự giác mà xoay xe lăn ra ngoài.

Tôi còn nghe thấy tiếng lầm bầm nhỏ xíu của cậu ta:

"Sao hôm nay đẩy xe chậm vậy nhỉ, ngại c.h.ế.t bảo bảo mất!!!"

Bị Đinh Thịnh phá vỡ bầu không khí mập mờ, tôi và Đinh Chước đ.â.m ra có chút ngại ngùng, mỗi người tự tìm lấy việc trong bếp để làm.

Mãi đến khi đùng cơm uống hết hai ly rượu, cảm giác lúng túng mới dần tan đi.

Bác sĩ nói, nếu không có biểu hiện gì bất thường, Đinh Thịnh có thể ở nhà mà chăm sóc.

Nhưng vì muốn tạo cơ hội cho tôi và Đinh Chước, cậu ta vẫn cố chấp đòi về lại bệnh viện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đinh Chước không yên tâm, đành phải đích thân đưa cậu ta về.

Trong nhà chỉ còn lại một mình tôi.

Tôi nốc một hơi rượu, trong đầu ấp ủ kế hoạch:

"Lợi dụng lúc say, hạ gục Đinh Chước!"

Chẳng bao lâu sau, tôi nghe thấy tiếng nhập mật mã khóa cửa.

Gần như phản xạ có điều kiện, tôi bước đến cửa, đứng chờ sẵn.

Cửa vừa mở, Đinh Chước xuất hiện trong chiếc áo khoác dài màu đen.

Gió lạnh luồn qua anh ta, cuốn theo hương vị riêng biệt trên người anh, đập thẳng vào tôi.

Tâm trí tôi lập tức trống rỗng.

Tôi đứng đờ ra đó, hoàn toàn không biết phải làm gì.

Đinh Chước bước vào, đóng cửa lại, sau đó một phát ôm chặt lấy tôi.

Ban đầu, tôi chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo từ bên ngoài.

Nhưng ngay sau đó, là hơi ấm từ cơ thể anh ấy.

Tôi khẽ hỏi, giọng nói có phần lơ mơ:

"Sao anh lại ôm tôi?"

Thực ra tôi biết rõ câu trả lời.

Nhưng tôi cố chấp muốn nghe chính miệng anh nói ra.

Đinh Chước vùi đầu vào cổ tôi, tham lam hít sâu mùi hương trên người tôi.

Giọng anh ta trầm thấp, nặng nề:

"Châu Ninh… Nếu không có em, có lẽ anh em tôi… đã c.h.ế.t từ lâu rồi."

Lúc đầu tôi cứ tưởng đó sẽ là một lời tỏ tình.

Trong lòng đang tràn đầy háo hức, chờ đợi một khoảnh khắc lãng mạn…

Không ngờ, những lời anh ấy nói lại nặng trĩu như vậy.

"Châu Ninh, không chỉ vì em đã giới thiệu anh với Tinh Hà, giúp anh có cơ hội kiếm tiền nuôi Đinh Thịnh.”

“Mà còn vì chính em… đã thắp sáng hy vọng của anh với cuộc sống này.”

“Em giống như một mặt trời nhỏ, bất ngờ xông vào chiếu sáng thế giới đầy u ám của anh.”

“Chính sức sống mạnh mẽ và tham vọng về cuộc sống của em đã khiến anh nhận ra…”

“Cuộc đời này không nhất thiết phải là một vũng nước tù đọng.”

“Dù từng gặp bất công, cũng không nhất định phải oán trời trách đất."

Bàn tay anh ấy nhẹ nhàng xoa đầu tôi, giọng nói dịu dàng mà vững chắc:

"Em cũng đâu phải cố tình cướp lấy cuộc đời của Đường Khai Nhan.”

“Đúng là em đã có được nhiều thứ, nhưng đó cũng không phải do em mong muốn ngay từ đầu.”

“Thế nhưng, em vẫn cứng rắn vượt qua tất cả.”

“Em còn mạnh mẽ hơn cả anh rất nhiều.”

“Chính em đã truyền sức mạnh đó cho anh."

"Thật ra, anh đã thích em từ lâu rồi."

"Anh biết em cũng thích anh, đúng không?"

Giọng anh ấy mang theo sự dụ hoặc đầy mê hoặc, khiến tôi không tự chủ được mà gật đầu nhẹ một cái.

Vừa nhận được câu trả lời, Đinh Chước lập tức phấn khích, ôm tôi nhấc bổng lên, rồi xoay tròn một vòng lại một vòng.

Tôi bị quay đến chóng mặt, đầu óc vốn đã chếnh choáng vì rượu, giờ lại càng thêm mơ hồ.

Anh ta cuối cùng cũng dừng lại, nhưng càng ôm chặt lấy tôi hơn.