Thì chính là ánh mắt của một chú cún con sợ bị chủ nhân bỏ rơi.
Bị anh ấy nhìn như vậy, trái tim tôi gần như tan chảy.
Nhưng tôi thực sự còn chuyện quan trọng hơn phải làm.
Tôi dùng ngón tay chạm nhẹ vào trán anh ấy, cười tươi nói:
"Bây giờ đã ở bên nhau rồi, còn không định hôn sao?"
Sau này nghĩ lại, tôi thực sự cảm thấy câu đó đúng là thừa thãi.
Sớm biết thế này…
Tôi đã không nói nữa.
Bởi vì chỉ chút nữa thôi, môi tôi gần như bị anh ấy hôn đến sưng đỏ rồi.
Sau khi ở bên Đinh Chước, cuộc sống cũng không có thay đổi gì nhiều.
Chỉ là tiếng gọi "chị dâu" của Đinh Thịnh bây giờ càng thêm đường hoàng, dõng dạc.
Tôi bảo anh ấy báo tin cho Sở Minh Minh, để tránh ảnh hưởng đến công việc của anh.
Kết quả…
Không chỉ có Sở Minh Minh chạy tới, mà còn mang theo cả Nguyên Tự.
Nguyên Tự nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, nước mắt lưng tròng, thê lương oán trách:
"Ninh Ninh! Sao em lại có thể thực sự phản bội anh chứ?”
“Ninh Ninh! Em không thể ở bên người khác!"
Nói đến đoạn cảm xúc dâng trào, anh ta còn định dùng tay áo tôi để xì mũi.
May mà tôi nhanh tay lẹ mắt, ngăn cản kịp thời.
Tôi quay đầu nhìn Sở Minh Minh, ánh mắt đầy chất vấn.
"Sao cậu lại mang tên này theo?"
Sở Minh Minh bày ra vẻ mặt vô tội:
"Ai bảo lúc cậu nhắn tin cho tớ, hắn ta đứng ngay bên cạnh chứ?"
Nguyên Tự vẫn khóc lóc ầm ĩ, tôi chịu không nổi nữa, vung tay cái "vèo".
"Đinh Thịnh, dẫn cậu ta đi giao hàng đi!"
Nguyên Tự vẫn chưa phản ứng kịp, nhưng Đinh Thịnh thì sáng mắt lên.
Dù gì cái miệng của cậu nhóc này, nếu không làm shipper, thì đi làm người chuyên dỗ dành khách hàng cũng được.
Cậu ta cười tít mắt, kéo Nguyên Tự rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Còn tôi, cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Thấy hai người kia vừa rời khỏi, Sở Minh Minh lập tức ghé sát lại gần tôi.
Tôi biết là cô ấy sắp tám chuyện rồi.
"Ninh Ninh, cậu có biết Đường Khai Nhan cũng học cùng trường với cậu không?"
Nghĩ đến cảnh gia đình họ Giang vây quanh cô ấy hôm nhập học, tôi khẽ nhíu mày.
"Biết,tớ đã từng gặp trong trường rồi."
Sở Minh Minh đột nhiên nâng cao giọng:
"Thế cậu có biết cô ấy học ngành gì không?"
Tôi lắc đầu.
Vì sợ bản thân còn vương vấn với nhà họ Giang, tôi đã cố tình không quan tâm đến mọi tin tức liên quan đến họ.
Sở Minh Minh cười một tiếng đầy ẩn ý:
"Ba người bọn họ đúng là ruột thịt không sai vào đâu được.”
“Anh cả thích đàn piano, anh hai mê đua xe, còn cô em gái vừa tìm về thì thích vẽ tranh.”
“Một gia đình 'văn thể mỹ' hoàn hảo, nhưng lại không có ai có thể kế thừa gia nghiệp.”
“Bác Giang đã từng tâm sự với bố tớ, nói rằng bác ấy lo đến bạc cả đầu."
Thấy sắc mặt tôi có chút không ổn, Sở Minh Minh vội vã chữa cháy:
"Tớ không có ý gi đâu! Ý tớ là… một gia tài lớn như vậy mà không có ai tiếp quản, nhà họ Giang thực sự không thể thiếu cậu.”
Nhà họ Giang:.....
Từ nhỏ, tôi đã bộc lộ năng ra khiếu kinh doanh của riêng mình.
Bố Giang rất hài lòng về tôi, thậm chí sau khi nhận ra anh cả và anh hai không hứng thú với việc tiếp quản công ty, ông đã mặc kệ họ tự do theo đuổi đam mê.
Ông không hề nghĩ đến khả năng tôi không phải con gái ruột của ông, rằng một sai lầm trong bệnh viện đã đánh cắp cả cuộc đời của tôi và Đường Khai Nhan.
Lúc đó, nhà họ Giang vẫn chưa hề giàu có.
Hôm tôi sinh ra, cũng trùng hợp xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng.
Trên chiếc xe buýt gặp nạn có hai phụ nữ mang thai, cả bệnh viện đều tập trung cứu chữa họ, khiến y tá sơ suất nhầm lẫn tôi và Đường Khai Nhan.
Không lâu sau khi tôi ra đời, nhà họ Giang bắt đầu phất lên.
Hồi tôi còn bé, bố Giang thường ôm tôi vào lòng, hôn lên má tôi, vui vẻ nói:
"Con là tiểu phúc tinh của nhà họ Giang chúng ta."
Nhưng số phận thật biết trêu người.
Ai mà ngờ…
Phúc tinh thực sự của nhà họ Giang, lại phải lưu lạc bên ngoài suốt bao năm trời.
Thấy tôi có chút u sầu, Sở Minh Minh vội chuyển chủ đề.
"Ninh Ninh, hay là sau khi tốt nghiệp cậu đến công ty của gia đình tớ làm đi?”
“Bố tớ thèm khát nhân tài như cậu lâu lắm rồi đấy.”
"Đúng lúc bạn trai cậu cũng biểu hiện không tệ, sắp nhận vai nam thứ trong một bộ phim hiện đại mới rồi.”
“Tớ giao hợp đồng của anh ta cho cậu luôn nhé?"
Tôi hít sâu một hơi, muốn thổi bay cảm giác nặng nề trong lòng.
"Không cần đâu, tớ đã quyết định tự khởi nghiệp rồi."