Tôi Đã Lấy Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 6: Tôi Đã Lấy Kẻ Thù Không Đội Trời Chung



Bùi Yến vẫn cười hiền hòa như không cảm nhận gì:

“Tất cả nghe em.”



Phòng livestream bùng nổ:

【Nói không tình cảm mà cứ xem, thanh mai trúc mã đấy nhé!】

【Tương tác quá ngọt, ánh mắt tràn đầy yêu thương, xem mà thấy ngọt lịm.】

【Ôi, chuyện tình thế này? Thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, còn là mối tình đầu nữa!】

Dĩ nhiên cũng có ý kiến trái chiều:

【Đừng tin quá. Người giàu cũng như minh tinh, ai chẳng diễn giỏi. Trước mặt vợ chồng ân ái, sau lưng thì không biết thế nào.】

【+1, nghe nói hai người trước đây như nước với lửa. Thật yêu nhau sao chẳng có tin tức rò rỉ?】



Sau đó theo MC, chúng tôi chơi trò kiểm tra độ ăn ý vợ chồng.

Thật bất ngờ, câu trả lời của cả hai trùng khớp hoàn hảo.

Nhưng điều này cũng không có gì là lạ.

Dù sao, chúng tôi đã lớn lên cùng nhau, là những người hiểu rõ nhất về đối phương.

Dù có ghét nhau đến tột cùng, chúng tôi vẫn có thể đoán được suy nghĩ của nhau.

Thế nhưng, khán giả bắt đầu đặt nghi vấn:

【Có điều gì đó không ổn. Vợ chồng tôi sống với nhau suốt mười năm còn không thể đồng điệu như thế này.】

【Mấy chương trình này đều dàn dựng sẵn rồi. Việc phỏng vấn có thể chuẩn bị trước và câu trả lời trùng hợp cũng là điều dễ hiểu.】

【Thật sự quá giả tạo, màn diễn tình cảm này quá lộ liễu rồi.】

【Ê, rõ ràng là hôn nhân vì lợi ích, diễn xuất thế này thì ai mà tin được chứ?】

Buổi phỏng vấn không kéo dài, tôi và Bùi Yến phối hợp khá nhịp nhàng.

Dù vẫn còn đó những tiếng nghi ngờ, nhưng không ít người cũng bắt đầu ủng hộ chuyện tình “thanh mai trúc mã” của chúng tôi.

Khi chương trình kết thúc và bước xuống sân khấu, Bùi Yến ân cần đưa tay đỡ tôi.

Do ngồi lâu cùng với huyết áp thấp, tôi vừa đứng lên đã cảm thấy choáng váng.

Không những bước hụt mà tay cũng chụp hụt vào khoảng không.

Cơ thể tôi mất thăng bằng và ngã thẳng xuống dưới sân khấu.

Trong khoảnh khắc nguy hiểm, Bùi Yến ngay lập tức trở thành tấm đệm sống, đỡ trọn cú ngã của tôi.

Tôi không sao, bởi đã được anh ôm chặt trong lòng.

Thế nhưng, lúc ngã xuống, tôi nghe thấy anh hít một hơi thật mạnh đầy đau đớn.

Quay lại nhìn, tôi phát hiện đầu gối mình đã đập mạnh vào vị trí nhạy cảm giữa hai chân anh.

Mồ hôi lạnh tràn đầy trên trán anh.

“Bùi Yến!

“Anh… anh có sao không?”

Chưa kịp suy nghĩ, tôi liền đưa anh đến phòng cấp cứu.

Bùi Yến có vẻ rất đau đớn, tôi phải dìu từng bước, anh gần như trút hết sức nặng lên người tôi.

“Bùi Yến, anh đau… đau nhiều không?”

Nhìn dáng vẻ khó chịu của anh, tôi lo lắng đến mức muốn phát hoảng.

“Em nghĩ sao?” Anh lạnh lùng đáp lại.

Tôi càng thêm lo sợ.

Chẳng lẽ anh thật sự bị thương nghiêm trọng?



Tại phòng cấp cứu, bác sĩ trẻ tuổi không hề vội vàng, giọng nói nghe khá quen thuộc:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ồ, này, chẳng phải tổng giám đốc Bùi – người chồng mẫu mực nổi tiếng sao?

“Sao thế? Tự hào về việc bảo vệ vợ mà bị thương à?”

Bùi Yến liếc anh ta một cái đầy sắc lạnh:

“Im miệng.”

Tôi gần như c.h.ế.t đứng vì lo lắng, vội nói:

“Bác sĩ, làm ơn kiểm tra nhanh đi, anh ấy có vẻ… bị thương ở chỗ đó...”

“Ở đâu?” Bác sĩ nhướn mày hỏi.

“Thì… chỗ đó…” Tôi ngượng ngùng chỉ.

“Chà, hai người chơi lớn thật đấy, toàn bị dính vào những chuyện kích thích thế này.”

Bác sĩ vẫn tiếp tục trêu chọc với vẻ mặt lười biếng không chút nghiêm túc.

“Cởi quần anh ấy ra đi.”

“Hả? Cởi… quần á…”

Tôi chưa kịp phản ứng.

“Đừng chần chừ nữa, vợ chồng với nhau ngại gì chứ?”

Bác sĩ thúc giục rồi như chợt nhớ ra, hờ hững nói thêm:

“À mà này, chẳng phải mới vào đây cấp cứu vài ngày trước sao? Thủ tục chắc quen lắm rồi nhỉ?”

Tôi muốn phát điên với cái kiểu nói chuyện của anh ta!

Hoá ra đây chính là người Bùi Yến đã gọi cầu cứu vào giữa đêm hôm trước...

Cắn răng, tôi giúp anh cởi quần, cả người nóng bừng vì ngượng ngùng.

“Thế tình hình thế nào rồi, bác sĩ?”

Bác sĩ nhíu mày, chậm rãi lắc đầu:

“Khó nói lắm...

“Để an toàn, nên nhập viện theo dõi.”

Tim tôi lạnh toát một nửa.

“Bùi Yến, xin lỗi anh... Em thật sự không cố ý mà...”

Tôi dè dặt nhìn anh, dò hỏi:

“Giờ anh cảm thấy sao rồi?”

Anh không biểu lộ cảm xúc, lạnh lùng trả lời:

“Chẳng cảm thấy gì cả.”

Trái tim tôi như đóng băng.

Tôi cố gắng an ủi:

“Y học ngày nay phát triển lắm, chắc chắn sẽ chữa được thôi.”

“Vậy nếu không chữa được thì sao?”

Anh ngước mắt, lạnh lùng hỏi lại.

Tôi cứng họng.

Trời ơi, chẳng lẽ tôi thật sự làm hỏng Bùi Yến rồi sao?

Chẳng lẽ cả đời này tôi sẽ sống cảnh quả phụ?

Chỉ dùng được đúng một lần, mà còn chưa trọn vẹn... Thật đáng tiếc...

Khoan đã! Tôi đang nghĩ gì vậy chứ?!



Tôi rất lo lắng.

Điều khiến tôi càng thêm bồn chồn là chuyện tai nạn khiến tôi và Bùi Yến lọt thẳng top hot search.

Tin vui là: những bình luận kiểu “liên hôn thương mại không có tình cảm” hay “diễn cảnh ân ái quá lộ liễu” bỗng dưng biến mất sạch. Cả mạng xã hội giờ tràn ngập hashtag “Tổng tài bảo vệ vợ bằng mạng sống”.