Tin buồn là: giờ ai cũng biết Bùi Yến vì cứu tôi mà bị thương, khiến biết bao người kéo đến bệnh viện thăm nom.
Người đầu tiên xuất hiện chính là mẹ anh.
—
Kể từ khi nhập viện, điện thoại Bùi Yến réo liên tục.
Sau khi tiễn hết khách đến thăm, anh còn phải trả lời hàng loạt cuộc gọi hỏi han qua mạng.
Nói chung, anh rất mệt, còn tôi thì vô cùng lo lắng.
Không biết cuối cùng vết thương của anh nghiêm trọng tới đâu.
—
Anh yếu đến mức chuyện đơn giản cũng phải nhờ người khác giúp đỡ.
“Tôi muốn tắm.”
“Anh chịu khó nhịn đi, giờ không tắm được đâu.”
“Không nhịn được.”
“Cởi áo ra, em giúp anh lau người.”
“Em cởi dùm tôi đi.”
“Tay anh đâu có gãy!”
“Không còn sức nữa.”
Quả là đồ yếu đuối vô tích sự.
Tôi bực bội cởi áo bệnh nhân giúp anh nhưng khi nhìn thấy vết sẹo lớn bằng nắm tay trên xương bả vai, tôi đứng hình.
Hôm đó trong bóng tối, tôi không nhìn rõ.
Vết sẹo này... từ khi nào mà có vậy?
“Vết sẹo này là sao?”
Trong ký ức tôi, anh chưa từng bị thương nặng thế này.
“Quên rồi.”
Anh trả lời hờ hững, không buồn ngẩng đầu lên.
“Không muốn nói thì thôi, xấu c.h.ế.t đi được.”
—
Ăn cơm cần người đút, xuống giường cần người đỡ.
Tôi cảm giác như đang chăm sóc cho ông cụ già, chỉ mong anh sớm khỏi để có thể đứng dậy.
“Bác sĩ Giang đó là bạn anh à?”
Anh vẫn cúi đầu, trả lời:
“Ừ.”
“Thế anh ta nói sao?” Tôi hỏi tiếp.
“Bảo phải tiếp tục quan sát.”
“Anh giờ thấy thế nào?”
“Không cảm thấy gì.”
Trời đất ơi, liệu anh có thật sự hỏng rồi sao?
Tôi lo lắng đến phát điên.
Cuối cùng không kìm được nữa, tôi túm lấy bác sĩ Giang để hỏi:
“Bác sĩ Giang, Bùi Yến hồi phục thế nào rồi?”
Anh ta ngẩng mặt lên, vẻ thờ ơ:
“Làm sao tôi biết được? Chẳng phải cô tự kiểm tra à?”
Tôi: ...
—
Sau một hồi do dự, tôi quyết định tranh thủ lúc anh ngủ say để hành động.
Tối đó, Bùi Yến ngủ rất sâu.
Tôi nhẹ nhàng tiến lại gần, kéo chăn lên.
Trong lòng vừa hồi hộp vừa bối rối, tôi hít một hơi sâu, chuẩn bị đối mặt sự thật.
Đã làm thì phải làm đến cùng.
Tôi nhắm mắt cắn răng, cứng rắn đưa tay xuống kiểm tra.
“Không đợi được hả?”
Giọng nói pha chút nụ cười vang lên bên tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi giật mình, tay run run, ngẩng đầu đối mặt ánh nhìn của Bùi Yến.
Tay tôi vừa chạm đã bị anh giữ chặt.
“Em... em làm gì vậy?”
“Câu hỏi này nên là tôi hỏi em mới đúng.”
Anh nhìn tôi, ánh mắt hơi nheo lại.
“Em... em chỉ muốn kiểm tra xem anh hồi phục thế nào thôi...”
Bất ngờ, cả người tôi bị anh đè xuống giường.
Tôi hoảng hốt:
“Anh... anh làm gì thế?”
“Không phải em muốn kiểm tra sao?”
Tiếng cười trầm ấm vương vấn bên tai, khiến tôi đỏ mặt.
“Bùi Yến, đây là bệnh viện...”
“Hôm nay là Chủ Nhật.”
...
“Bùi Yến, anh... anh hồi phục từ khi nào vậy?”
“Bây giờ.”
—
Ngày hôm sau.
“Ôi trời, đây chẳng phải cặp đôi hào môn ngọt ngào nhất sao?”
Cô bạn thân nhìn tôi, cười bông đùa.
“Tất cả đều là diễn mà.” Tôi đáp đầy chán nản.
Ánh mắt cô ấy dừng lại trên người tôi đầy tò mò.
“Chậc chậc, trông khí sắc còn ổn đấy, cẩn thận giả thành thật đấy, Thẩm tiểu thư~”
Nhớ lại chuyện hôm qua, tai tôi lập tức nóng bừng.
“Không đời nào! Ai mà thích tên đáng ghét như Bùi Yến chứ?”
“Tiền thì sẵn sàng tiêu cho em, sức lực thì hết lòng dành cho em. Nếu là tôi, chỉ mơ thế thôi cũng thấy hạnh phúc rồi.”
Câu nói của cô ấy khiến tôi tỉnh ngộ.
Dù sao, cuộc hôn nhân này cũng không thể ly hôn. Tình trạng hiện tại của tôi và Bùi Yến có lẽ vẫn sẽ tiếp diễn như vậy.
Nghĩ vu vơ, coi như anh ta là một “món quà miễn phí” cũng chẳng tệ.
Ngoài cái miệng thỉnh thoảng nói mấy câu khó chịu, ít ra trên giường chúng tôi còn khá hòa hợp.
—
Cô bạn thân bỗng nhớ ra điều gì đó:
“Tuần tới là lễ kỷ niệm trường cũ, nghe nói họ mời cả Hà Vị nữa.”
“Vậy à?” Tôi cũng không ngạc nhiên lắm.
“Nghe nói công ty của anh ta vừa niêm yết ở nước ngoài, giá trị tài sản tăng vọt. Người yêu đầu tiên của cậu đúng là lột xác ngoạn mục.”
“Đáng tiếc là giờ cậu đã có chủ rồi. Nếu không, biết đâu hai người còn nối lại tình xưa.”
Cô ấy thở dài rồi hỏi tôi:
“Có hối tiếc không?”
Tôi lắc đầu:
“Không có gì để tiếc. Ngày ấy là anh ta buông tay trước.”
—
Hà Vị là bạn trai thời đại học của tôi.
Chúng tôi yêu nhau hai năm, tôi thật lòng thích anh bởi đó cũng là mối tình duy nhất từ trước đến nay.
Chỉ là, khi tốt nghiệp, anh nhận được lời mời làm việc với mức lương cao ở nước ngoài. Anh chọn sự nghiệp.
Giờ đây anh đã đạt được những gì mình mong muốn.
—
Lễ kỷ niệm 100 năm của trường tổ chức quy mô, rất nhiều cựu học sinh được mời tham dự.
Đã lâu không gặp, mọi người không ngừng bàn tán về những thay đổi trong cuộc sống những năm qua.
Tôi đến muộn, vừa bước vào đã có người đùa:
“Ồ, cuối cùng cũng thấy Thẩm nữ thần xuất hiện. Cả em và Bùi Yến không tới, mọi người tưởng cặp đôi ngọt ngào kia muốn ‘bơ’ chúng tôi rồi.”