Tôi Đã Ngừng Yêu Anh Từ Lâu Rồi

Chương 2



Sau lưng vang lên tiếng đập bàn “rầm” một cái không cần quay lại tôi cũng biết là ba tôi.

Chủ tịch Cố cũng lớn tiếng quát:

“Đứng lại! Không ai được đi đâu hết!”

Giữa lúc giằng co, một bóng dáng yếu đuối từ cửa lao vào, chen giữa tôi và Cố Phối Tư.

“Đừng trách anh Phối Tư…”

“Là lỗi của em… tất cả đều tại em…”

Người bước vào chính là kẻ đầu sỏ khiến Cố Phối Tư bỏ rơi tôi bạch nguyệt quang trong lòng của anh ta: Tô Niệm Khanh.

Giữa mùa thu se lạnh, cô ta mặc một chiếc váy trắng bằng vải bông mỏng manh, thân hình gầy yếu run rẩy từng chút một.

Dưới bao ánh mắt dõi theo, Cố Phối Tư không nói một lời, lập tức cởi áo khoác, choàng lên người cô ta, ôm chặt vào lòng.

“Không phải anh bảo em chờ trong xe sao?”

“Sao lại chạy lên đây rồi?”

“Em có lạnh không?

Tô Niệm Khanh sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe, dựa vào lồng n.g.ự.c Cố Phối Tư.

“Anh Phối Tư, anh đừng vì em mà cãi nhau với Chủ tịch Cố... không đáng đâu.”

“Em sống không được bao lâu nữa, không muốn để lại cho anh một mớ rối ren.”

Nói chưa dứt câu, cô ta đã cúi người ho sù sụ, cả người như sắp gãy làm đôi.

Cố Phối Tư nhíu chặt mày, không nói thêm một lời, bế bổng cô ta lên như bế một món đồ quý.

“Đừng sợ, anh đưa em đến bệnh viện.”

Không hề liếc nhìn bất kỳ ai trong phòng, anh vừa nhẹ giọng dỗ dành, vừa cúi đầu rảo bước rời khỏi.

“Cố Phối Tư! Đứng lại cho tôi!”

Chủ tịch Cố giận đến run người, quát lớn:

“Cậu dám bước qua cửa hôm nay, thì từ nay về sau, tất cả của nhà họ Cố không còn liên quan gì đến cậu nữa!”

Cố Phối Tư khựng lại, quay đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào cha mình.

“Điều tôi hối hận nhất trong đời, là năm đó để mặc ông đẩy Tô Niệm Khanh ra nước ngoài.”

“Ông nghĩ… bây giờ còn có thể ép tôi như trước nữa sao?”

Chủ tịch Cố mặt xám như tro, há miệng nhưng chẳng nói nổi một lời.

Ba tôi lắc đầu, thở dài:

“Lão Cố, xem ra… anh không còn là người nắm quyền ở nhà họ Cố nữa rồi.”

Cố Phối Tư liếc sang ông, khẽ nhếch môi:

“Ba, việc đầu tiên tôi làm sau khi về nước, không phải là đưa Khanh Khanh nhập viện, mà là đích thân mang hợp đồng của BL đến cho Thẩm thị.”

“Đó là thành ý lớn nhất của tôi với việc hợp tác giữa hai nhà họ Cố và họ Thẩm.”

“Còn một số chuyện… không nên nói, thì cứ để nó chôn trong bụng luôn đi.”

Anh ta quay sang nhìn tôi, ánh mắt lạnh buốt:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Thẩm Thù, tôi đã hứa sẽ cưới em, và tôi đã làm đúng lời.”

“Danh phận "Cố phu nhân", tôi đã cho em. Tôi đảm bảo em sống không lo ăn mặc.”

“Còn tình cảm? Tôi khuyên em… đừng mơ mộng quá nhiều.”

Nói xong, anh ôm lấy Tô Niệm Khanh, rời khỏi, không quay đầu lại.

Tô Niệm Khanh nép trong vòng tay anh, ngoái đầu nhìn tôi.

Cô ta khẽ nhếch môi, nụ cười mỉa mai mờ nhạt như d.a.o cắt qua mặt.

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, tôi rơi nước mắt.

Tôi và Cố Phối Tư là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau như keo như sơn.

Từ nhỏ, tôi đã là “cái đuôi nhỏ” của anh ấy theo anh học ngoại ngữ, học kinh doanh, học cưỡi ngựa, học thưởng rượu.

Tôi không có sở thích riêng.

Sở thích của Cố Phối Tư… chính là sở thích của Thẩm Thù tôi.

Từ đời cha chú, hai nhà Cố – Thẩm đã gắn bó chặt chẽ, lợi ích đan xen, không thể tách rời.

Vậy nên, chuyện tôi và Cố Phối Tư kết hôn, gần như là điều hiển nhiên với tất cả các bậc trưởng bối.

Ngoại lệ duy nhất, có lẽ là vào năm lớp 11.

Tô Niệm Khanh nhận được học bổng, với thân phận học sinh nghèo, chuyển vào lớp chúng tôi.

Cô ấy giống như một đóa hoa trắng mọc lên từ đống tro tàn yếu đuối mà kiên cường, dễ dàng khơi gợi lòng thương xót trong Cố Phối Tư.

Khi cảm xúc tuổi trẻ vừa mới chớm nở, thì đã bị Chủ tịch Cố dập tắt từ trong trứng nước.

Dù Cố Phối Tư phản đối quyết liệt, Tô Niệm Khanh vẫn bị ép đưa ra nước ngoài.

Từ đó trở đi, Cố Phối Tư hoàn toàn mất liên lạc với cô ta.

Và cũng từ đó… anh bắt đầu trở nên trầm lặng.

Trong sự im lặng ấy, anh lớn lên rất nhanh, trở thành người gánh vác cả tập đoàn Cố thị.

Khi anh cầu hôn tôi, tôi từng hỏi:

“Nếu một ngày Tô Niệm Khanh quay lại… anh sẽ chọn ai?”

Khi ấy, trong mắt anh là cả bầu trời sao, ánh nhìn dịu dàng và đầy chân thành.

“Tiểu Mãn, cô ấy chỉ là một đoạn ký ức mơ hồ, không đáng bận tâm.”

“Cố phu nhân, chỉ có thể là em.”

Nụ hôn ngày hôm đó vẫn còn âm ấm trên mi mắt tôi, vậy mà chớp mắt… mọi thứ đã đổi thay.

Từ nhỏ đến lớn, số lần tôi rơi nước mắt trước mặt người khác đếm trên đầu ngón tay.

Nhìn thấy tôi khóc trước bao người như vậy, có lẽ còn khiến ba tôi khó chịu hơn cả bị ai g.i.ế.c mất.

Không để ý đến thể diện nữa, ông nổi trận lôi đình với Chủ tịch Cố, rồi cùng mẹ, mỗi người một bên, dắt tôi trở về nhà mẹ đẻ.

Tôi không quên mang theo hợp đồng với BL.

Cố Phối Tư chưa từng chủ động tìm tôi.

Mọi tin tức về anh ta và Tô Niệm Khanh, đều do "cái loa di động" bạn thân của tôi chuyển đến tai.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com