“Tôi đã mất hơn hai mươi năm để bước vào nhà họ Cố, cô nghĩ tôi sẽ dễ dàng nhường anh ấy cho cô sao?”
Tô Niệm Khanh tức giận đến phát run.
Cô ta vung tay định hất cốc cà phê trên bàn vào tôi.
Tôi ung dung lấy ra một xấp tài liệu, đưa cho cô ta.
Nhìn rõ nội dung trên đó, sắc mặt cô ta trắng bệch không còn giọt máu.
“Cô… cô làm sao có được thứ này?!”
Tôi mỉm cười, xách túi đứng dậy.
“Cô Tô, tôi không buông tay đâu.”
“Từ giờ… mạnh ai nấy chơi thôi.”
Vài ngày sau, tôi nhận lời mời đến dự tiệc sinh nhật 20 tuổi của đại tiểu thư nhà họ Hạ, Hạ Kiều.
Vừa bước vào sảnh tiệc, đúng lúc thấy Hạ Kiều giơ tay lên, một cái bạt tai vang dội giáng thẳng lên mặt Tô Niệm Khanh.
“Chát!” âm thanh giòn tan đến mức ai cũng phải rùng mình.
Nửa bên má trắng trẻo mịn màng của Tô Niệm Khanh sưng phồng lên thấy rõ.
Công chúa nhỏ Hạ Kiều tức đến phát điên, túm lấy tóc cô ta, giật mạnh một cái, Tô Niệm Khanh lập tức ngã sóng soài, thảm hại trên nền đất lát đá cẩm thạch.
Hạ Kiều còn định nhào lên tiếp tục xử lý cô ta, nhưng giọng nói lạnh lùng của Cố Phối Tư vang lên:
“Tiểu Kiều, đủ rồi.”
Hạ Kiều dừng bước, quay đầu lại nhìn anh, trong mắt rưng rưng nước, như sắp khóc đến nơi.
Cô bé kéo nhẹ chiếc váy lụa xinh đẹp trên người, trên đó dính đầy vết rượu đỏ, rượu còn đang nhỏ từng giọt xuống sàn.
“Anh Phối Tư, em mời anh đến dự sinh nhật em… vậy mà anh để em chịu ấm ức thế này?”
Rất rõ ràng đây là tác phẩm của Tô Niệm Khanh.
Hạ Kiều là con gái út của Chủ tịch tập đoàn Hạ thị, trên cô còn có ba người anh trai.
Cô con gái muộn của gia tộc giàu có, từ nhỏ đã được cưng chiều đến tận trời.
Mười sáu tuổi bắt đầu đóng phim, đến hai mươi tuổi đã càn quét các giải thưởng lớn nhỏ trong giới điện ảnh, là ảnh hậu trẻ nhất, nổi bật nhất, rực rỡ nhất hiện tại.