Tôi Đã Ngừng Yêu Anh Từ Lâu Rồi

Chương 3



Tô Niệm Khanh bị ung thư, thời gian chẳng còn bao nhiêu.

Cô ta không chịu nhập viện, mà gần như cố chấp đòi chuyển vào sống ở… căn nhà tân hôn của tôi và Cố Phối Tư.

Yêu cầu điên rồ đến thế, mà Cố Phối Tư lại không từ chối.

Lạc Vũ (bạn thân tôi) giận đến mức phát cuồng, đập bàn hét:

“Thẩm Tiểu Mãn! Cậu không có chút phản ứng nào à?”

“Thế mà cũng không giận được sao?!”

Tôi có giận không?

Tôi tạm dừng công việc trong tay, đặt tay lên ngực, nhắm mắt cảm nhận vài giây.

…Có chút buồn, nhưng không nhiều.

Nhìn Lạc Vũ tức đến mức sắp bốc hơi, tôi bật cười, chạm nhẹ vào trán cô ấy.

“Hợp đồng với BL sắp đến kỳ thanh toán đợt đầu rồi, tớ phải theo sát từng bước mới được.”

“Tiền… còn quan trọng hơn đàn ông cả trăm lần, chị em à.”

Lạc Vũ phì một tiếng, như thể muốn “phun” thẳng vào mặt tôi:

“Cậu thôi đi cho tớ nhờ, Thẩm Tiểu Mãn!”

“Cậu có phải hạng thiếu tiền đâu chứ!”

“Nhà họ Thẩm với nhà họ Cố mà chỉ cần dậm chân một cái, cả cái giới này cũng phải run rẩy theo!”

Thấy cô ấy sắp giận đến ngất xỉu tại chỗ, tôi nghĩ một lúc, quyết định cho cô nàng uống một viên “an thần” nhẹ.

“Yên tâm đi, chuyện này chưa kết thúc đâu.”

“Tô Niệm Khanh… sớm muộn gì cũng sẽ tự tìm đến tôi.”

Quả nhiên như tôi đoán, thấy tôi hoàn toàn không phản ứng trước mấy chiêu khiêu khích, Tô Niệm Khanh không chịu nổi nữa đã chủ động tìm đến tôi.

Chúng tôi ngồi trong quán cà phê dưới toà nhà tập đoàn Thẩm thị.

Tôi chậm rãi quan sát cô ta từ đầu đến chân, rồi mỉm cười:

“Khí sắc của cô Tô tốt đấy.”

“Xem ra Phối Tư chăm sóc cô chu đáo lắm.”

Tô Niệm Khanh đưa tay ra trước mặt tôi:

“Cố phu nhân, nhìn có quen không?”

“Chiếc vòng truyền đời của nhà họ Cố, nếu tôi nhớ không lầm, là món quà anh Phối Tư tặng cô lúc cầu hôn.”

“Tôi còn nhớ cô cất kỹ nó lắm, mấy lớp hộp, khóa trong tủ kính đúng là nực cười.”

“Thứ mà cô xem như báu vật, tôi chỉ liếc mắt nhìn vài lần, anh ấy liền đưa cho tôi.”

“Cô chẳng có gì ngoài cái thân phận Cố phu nhân nhờ vào xuất thân mà có.”

“Mà tôi, trừ đi danh xưng đó, có tất cả những thứ cô không có.”

Nhìn dáng vẻ đắc ý đó, tôi không biết sao lại… thấy buồn cười.

“Cô Tô, chúc mừng cô mộng đẹp đã thành thật rồi.”

“Nhưng có một chi tiết nhỏ, có thể cô chưa để ý, tôi nghĩ nên nhắc cô một chút.”

“Nhiều năm trước, là ai đưa cô ra nước ngoài, cắt đứt hết liên lạc với Phối Tư?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Và tại sao, suốt mười năm cô gọi không được số của anh ấy, vậy mà ngay trước lễ cưới của chúng tôi… lại bỗng kết nối được?”

“Cô đoán xem, ai là người đã vô tình rò rỉ tin đám cưới cho cô biết?”

Tô Niệm Khanh sững người.

Cô ta trừng mắt nhìn tôi, vẻ mặt không tin nổi:

“Không thể nào là cô… Cô điên rồi sao?”

Tôi ngả người tựa vào lưng ghế, mỉm cười nhìn cô ta mà chẳng nói gì.

Ánh mắt Tô Niệm Khanh bắt đầu d.a.o động.

Cô ta… hoảng loạn rồi.

“Thẩm Thù, rốt cuộc cô muốn gì?”

Tôi khẽ cười, như nghe được chuyện nực cười nhất thế gian.

“Cô Tô à, cô gọi tôi một tiếng Cố phu nhân, thế thì… câu hỏi đó, cần phải hỏi sao?”

“Tôi muốn bảo vệ gia đình mình, giữ lấy chồng mình.”

“Tôi đã mất hơn hai mươi năm để bước vào nhà họ Cố, cô nghĩ tôi sẽ dễ dàng nhường anh ấy cho cô sao?”

Tô Niệm Khanh tức giận đến phát run.

Cô ta vung tay định hất cốc cà phê trên bàn vào tôi.

Tôi ung dung lấy ra một xấp tài liệu, đưa cho cô ta.

Nhìn rõ nội dung trên đó, sắc mặt cô ta trắng bệch không còn giọt máu.

“Cô… cô làm sao có được thứ này?!”

Tôi mỉm cười, xách túi đứng dậy.

“Cô Tô, tôi không buông tay đâu.”

“Từ giờ… mạnh ai nấy chơi thôi.”

Vài ngày sau, tôi nhận lời mời đến dự tiệc sinh nhật 20 tuổi của đại tiểu thư nhà họ Hạ, Hạ Kiều.

Vừa bước vào sảnh tiệc, đúng lúc thấy Hạ Kiều giơ tay lên, một cái bạt tai vang dội giáng thẳng lên mặt Tô Niệm Khanh.

“Chát!” âm thanh giòn tan đến mức ai cũng phải rùng mình.

Nửa bên má trắng trẻo mịn màng của Tô Niệm Khanh sưng phồng lên thấy rõ.

Công chúa nhỏ Hạ Kiều tức đến phát điên, túm lấy tóc cô ta, giật mạnh một cái, Tô Niệm Khanh lập tức ngã sóng soài, thảm hại trên nền đất lát đá cẩm thạch.

Hạ Kiều còn định nhào lên tiếp tục xử lý cô ta, nhưng giọng nói lạnh lùng của Cố Phối Tư vang lên:

“Tiểu Kiều, đủ rồi.”

Hạ Kiều dừng bước, quay đầu lại nhìn anh, trong mắt rưng rưng nước, như sắp khóc đến nơi.

Cô bé kéo nhẹ chiếc váy lụa xinh đẹp trên người, trên đó dính đầy vết rượu đỏ, rượu còn đang nhỏ từng giọt xuống sàn.

“Anh Phối Tư, em mời anh đến dự sinh nhật em… vậy mà anh để em chịu ấm ức thế này?”

Rất rõ ràng đây là tác phẩm của Tô Niệm Khanh.

Hạ Kiều là con gái út của Chủ tịch tập đoàn Hạ thị, trên cô còn có ba người anh trai.

Cô con gái muộn của gia tộc giàu có, từ nhỏ đã được cưng chiều đến tận trời.

Mười sáu tuổi bắt đầu đóng phim, đến hai mươi tuổi đã càn quét các giải thưởng lớn nhỏ trong giới điện ảnh, là ảnh hậu trẻ nhất, nổi bật nhất, rực rỡ nhất hiện tại.

Một tiểu công chúa như vậy đã bao giờ chịu thiệt?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com