Tôi Đã Ngừng Yêu Anh Từ Lâu Rồi

Chương 4



Cố Phối Tư còn chưa kịp mở miệng, Tô Niệm Khanh từ dưới đất bật dậy, đẩy Hạ Kiều ra một bên:

“Con hồ ly tinh kia, tránh xa anh Phối Tư ra!”

“Mặc cái váy như thế, lại còn mời anh ấy uống rượu… ai chẳng nhìn ra cô đang toan tính gì?”

Cô ta quay sang Cố Phối Tư, một bên mặt sưng đỏ, nước mắt rơi như mưa, nhìn mong manh như sắp vỡ tan.

“Anh Phối Tư… em biết, là em rắc rối, gây phiền cho anh.”

“Em không có xuất thân danh giá, cũng không còn đủ thời gian để vươn lên giống như Hạ tiểu thư.”

“Những gì em gánh chịu… đều là do em đáng đời. Em hiểu… em hiểu cả.”

Cố Phối Tư đau lòng không chịu nổi, ôm cô ta vào lòng:

“Ngốc ạ, anh chính là chỗ dựa lớn nhất của em.”

Tô Niệm Khanh ngẩng đầu từ trong vòng tay anh:

“Thật sao? Em cũng muốn như Hạ tiểu thư vậy, được đóng phim, đoạt ảnh hậu, được hàng triệu người hâm mộ yêu quý…”

“Anh có ủng hộ em không?”

Ngay tại chỗ, Cố Phối Tư móc điện thoại ra, gọi một cuộc giao toàn bộ việc mở công ty giải trí và nâng đỡ Tô Niệm Khanh cho cấp dưới xử lý.

Tôi đứng từ xa nhìn toàn bộ vở kịch, chỉ thấy nực cười.

Con người mà… sớm muộn gì cũng sẽ bị giam cầm cả đời bởi thứ từng khao khát nhất khi còn trẻ.

Cố Phối Tư người từng cao cao tại thượng, vậy mà lại dễ dàng như thế… bị Tô Niệm Khanh kéo xuống khỏi thần đàn của chính mình.

Cố Phối Tư dần dần trở thành trò cười trong vòng bạn bè.

Tất nhiên, là tôi với thân phận "Cố phu nhân" cũng không thoát khỏi số phận đó.

Tô Niệm Khanh chiếm trọn cuộc sống của anh ta.

Bất kể là họp hành hay sự kiện lớn nhỏ nào, đâu đâu cũng có bóng dáng cô ta kè kè bên cạnh.

Sau vài lần phát điên trước công chúng, cô ta đã thành công khiến giới thượng lưu ngầm thỏa thuận với nhau, đàn ông trong giới, ai nấy đều tự giác giữ khoảng cách với Cố Phối Tư.

Lần tiếp theo tôi gặp lại anh ta, là khi hai tập đoàn họ Cố và họ Thẩm cùng ký được một dự án lớn từ thành phố, phải cùng nhau tham dự buổi họp báo do chính quyền tổ chức.

Thế hệ đi trước đã dần lui về sau hậu trường.

Tôi và Cố Phối Tư, với tư cách người lèo lái mới của tập đoàn, không thể không có mặt.

Lúc chờ vào hội trường, tôi thoáng ngạc nhiên khi thấy anh ta đứng một mình.

“Hôm nay cô Tô không đi cùng Tổng giám đốc Cố sao?”

Cố Phối Tư nhìn tôi, ánh mắt chợt lóe lên một tia khó hiểu rồi nở một nụ cười.

“Cô ấy đang ở đoàn phim, quay cảnh.”

Mấy tháng sau khi anh từng lạnh nhạt nói “đừng mơ mộng tình cảm”, giờ đây lại chủ động nở nụ cười với tôi.

“Hôm nay là sự kiện quan trọng, đương nhiên phải do Cố phu nhân đi cùng tôi.”

Tôi lùi hai bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

“Tổng giám đốc Cố, trong những dịp như thế này, gọi tôi là "Tổng giám đốc Thẩm" thì hợp hơn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nụ cười trên môi Cố Phối Tư cứng lại.

Anh ta bước tới một bước, khó khăn mở miệng:

“Tiểu Mãn…”

Đúng lúc đó, MC mời các khách mời tiến vào hội trường.

Tôi làm như không thấy cảm xúc khó hiểu trong mắt anh, chỉ khẽ gật đầu, xoay người bước vào bên trong.

Buổi họp báo được livestream toàn quốc.

Vừa ổn định chỗ ngồi, tôi chợt nghĩ đến một điều, liền quay sang hỏi người đàn ông ngồi bên phải mình:

“Tổng giám đốc Cố, cô Tô có biết hôm nay chúng ta cùng xuất hiện trên sân khấu không?”

MC đang nói rất to, Cố Phối Tư nghiêng đầu về phía tôi để nghe rõ hơn.

Ngay lúc lời tôi vừa dứt, chiếc điện thoại anh để trên bàn bắt đầu rung lên.

MC tuyên bố họp báo chính thức bắt đầu.

Lãnh đạo thành phố lên phát biểu.

Cố Phối Tư chỉ do dự một giây rồi đưa tay, tắt máy.

Lãnh đạo thành phố phát biểu đúng năm phút, và suốt năm phút ấy, điện thoại của Cố Phối Tư rung không ngừng nghỉ.

Tôi liếc nhìn màn hình ba chữ Tô Niệm Khanh nhấp nháy không dứt.

Tôi quay đầu, mỉm cười với Cố Phối Tư:

“Cảm tình giữa Tổng giám đốc Cố và cô Tô… thật khiến người ta ngưỡng mộ.”

Cố Phối Tư mím môi, không đáp.

Phần phát biểu kết thúc, tiếp theo là phần đại diện doanh nghiệp trúng thầu lên phát biểu.

Ống kính livestream lia thẳng về phía tôi.

Tôi đứng dậy, vì ngồi quá lâu nên m.á.u huyết không lưu thông, chân hơi tê, cơ thể khẽ nghiêng về phía Cố Phối Tư.

Anh ta lập tức phản ứng, đứng dậy đỡ lấy tôi.

Bàn tay tôi đặt trong lòng bàn tay anh, tôi ngước mắt nhìn lên, cong môi cười dịu dàng:

“Cảm ơn, Tổng giám đốc Cố.”

Cố Phối Tư ngẩn ra, chỉ ngơ ngác nhìn tôi cho đến khi tôi nhẹ nhàng rút tay về.

Tôi còn chưa nói xong phần phát biểu thì đột nhiên một nhân viên vội vã lao lên sân khấu, thì thầm điều gì đó với MC.

MC vội vàng đến xin phép lãnh đạo.

Sau khi được đồng ý, màn hình lớn được bật lên, kết nối tín hiệu trực tiếp giữa hai bên được bắt đầu.

Hình ảnh hiện ra Tô Niệm Khanh đang đứng trên sân thượng.

“Anh Phối Tư, vì sao anh không nghe điện thoại của em?”

“Thẩm Thù cười với anh vui vẻ như thế, anh… anh động lòng rồi phải không?”

“Vì sao, vì sao em phải dùng cách này… anh mới chịu gặp em?”

Ống kính quay về phía Cố Phối Tư.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com