Tôi Đã Ngừng Yêu Anh Từ Lâu Rồi
Phía chân trời, ánh sáng đầu tiên của buổi sớm bắt đầu rạch nứt màn đêm.
Một tia nắng nhạt nhòa đang cố xuyên qua mây xám.
Tựa như không nhìn thấy dáng vẻ suy sụp của anh, tôi mỉm cười, buông một câu chẳng đầu chẳng đuôi:
“Phối Tư, anh nhìn xem… trời sắp sáng rồi.”
Chủ tịch Cố cuối cùng cũng tỉnh lại.
Tôi và Cố Phối Tư lập tức đến bệnh viện.
Ông vừa tỉnh dậy, tóc đã bạc đi phân nửa.
Vừa nhìn thấy Cố Phối Tư, ông cụ thất vọng nhắm mắt lại, quay đầu sang chỗ khác.
Phu nhân họ Cố mắt sưng đỏ cả lên vì khóc đứng dậy, nắm lấy tay tôi, nước mắt lại tuôn như suối:
“Tiểu Mãn…”
Cố Phối Tư còn chưa kịp mở lời, điện thoại anh ta vang lên.
Anh ta hơi do dự, rồi bật loa ngoài.
“Alo, xin hỏi đây có phải là anh Cố Phối Tư không?”
“Cô Tô Niệm Khanh hiện đang bị tạm giam tại trại giam của chúng tôi.”
“Cô ấy kiên quyết đòi gặp anh.”
“Sau khi bị từ chối, cô ấy đã cắn nát đầu lưỡi, cố ý tự sát.”
“Rất may chúng tôi phát hiện kịp thời, nên chỉ là chấn thương ngoài da…”
Người ở đầu dây còn chưa nói dứt, Cố Phối Tư đã quay người chạy thẳng ra cửa.
“Phối Tư! Quay lại!”
Phu nhân Cố bật khóc thành tiếng, cả người run rẩy.
Cố Phối Tư khựng lại một chút, nhưng vẫn mở cửa, không hề quay đầu, rời đi.
Chủ tịch Cố nằm trên giường, nhắm chặt mắt lại, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống khóe mắt già nua.
Tôi đứng bên, không khí trong phòng gần như đông cứng.
Đang phân vân không biết có nên rời đi hay không, trợ lý đặc biệt của Chủ tịch Cố — Trợ lý Trần đã vội vã chạy vào.
“Chủ tịch! Không hay rồi!”
Tôi phản xạ kéo lấy tay anh ấy:
“Trợ lý Trần, bình tĩnh đã, có gì ra ngoài rồi nói.”
Trợ lý Trần thở hổn hển, liếc nhìn ông chủ đang nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, đành hạ giọng:
Chủ tịch Cố khoát tay:
“Không sao, nói đi.”
Trợ lý Trần lúc này mới dè dặt mở lời:
“Vừa nhận được thông báo từ chính quyền thành phố…”
“Họ cực kỳ không hài lòng với cách xử lý của Tổng giám đốc Cố trong sự cố vừa rồi.”
“Họ yêu cầu… hoặc là Cố thị rút khỏi dự án, hoặc phải thay đổi người đại diện, rồi mới cân nhắc tiếp tục hợp tác.”
Phu nhân Cố lập tức bật dậy khỏi ghế, cả người như rơi vào hoảng loạn.
Chủ tịch Cố nằm trên giường, hơi thở dồn dập, máy đo huyết áp kêu inh ỏi.
Tôi lập tức nhấn chuông gọi y tá.
Nhưng y tá còn chưa tới ông cụ đã thở hổn hển một hồi, cuối cùng… ngất đi.
Chủ tịch Cố bị đột quỵ.
May mắn cấp cứu kịp thời, giữ được mạng.
Nhưng nửa người liệt hoàn toàn quãng đời còn lại chỉ có thể nằm trên giường bệnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cố Phối Tư nghe tin, vội vàng rời trại tạm giam chạy về.
Đón chờ anh ta không phải là sự chào đón, mà là quyết định từ ban lãnh đạo cách chức Tổng giám đốc.
Người thay thế anh ta… là tôi.
Anh ta đứng bên ngoài phòng bệnh của Chủ tịch Cố suốt mấy ngày.
Nhưng ông cụ nhất quyết không chịu gặp mặt.
Một đêm khuya, tôi vừa xử lý xong công việc, quá mệt nên quyết định ngủ tạm tại văn phòng.
Vừa tắt đèn, điện thoại lập tức rung lên không ngừng.
Là Cố Phối Tư.
Tôi do dự một lúc, rồi vẫn bắt máy.
“Phối Tư?.”
Đầu dây bên kia yên ắng, tôi lại gọi:
“Phối Tư?”
Có lẽ anh ta đã uống rượu. Giọng nói vang lên, nhẹ như sương đêm lan tỏa:
“Tiểu Mãn… anh đã lấy lại chiếc vòng, đặt lại vào chỗ cũ rồi.”
“Đã mấy hôm rồi em chưa về… sao còn không đến lấy?”
Tôi sợ kích động đến anh ta, đành nhẹ nhàng đáp:
“Phối Tư, anh biết mà… từ nhỏ đến lớn, tôi không bao giờ dùng lại thứ người khác đã dùng qua.”
Anh ta im lặng.
Một lúc lâu sau, mới nghe thấy anh bật cười tự giễu.
“Bao gồm cả người, đúng không?”
Tôi không biết nên trả lời thế nào, chỉ khẽ “ừ” một tiếng.
Đêm đã khuya rồi. Có lẽ vì tôi không cúp máy, nên anh ta cứ tiếp tục dốc hết những lời nén trong lòng bấy lâu.
Anh vừa cười vừa khóc qua điện thoại.
“Tiểu Mãn… Tô Niệm Khanh lừa anh! Cô ta lừa anh!”
“Cô ta hoàn toàn không bị ung thư gì cả! Chỉ bịa ra để moi lòng thương hại của anh!”
“Bảo sao, lúc nào cũng từ chối nhập viện, nhất định đòi sống trong nhà.”
“Làm kiểm tra trong trại giam, anh mới biết cô ta chẳng bị gì hết! Không hề bị gì hết!”
Anh ta bắt đầu nức nở:
“Tiểu Mãn, anh hối hận rồi…”
“Anh vì cô ta mà hận bố mình suốt mười mấy năm…”
“Vì cô ta mà bỏ rơi em, vắng mặt trong hôn lễ của chúng ta…”
“Vì cô ta mà khiến em đau lòng đến thế…”
“Đi một vòng lớn như vậy, anh mới hiểu… trên đời này, người đối xử với anh thật lòng… chỉ có em.”
Anh nói.
Còn tôi chỉ im lặng lắng nghe.
Gió đêm khe khẽ thổi qua khung cửa, dịu dàng như đêm năm ấy.
Tôi chợt nhớ lại…
Năm đó, sau khi Tô Niệm Khanh bị ép ra nước ngoài, Cố Phối Tư trút giận lên tôi, lạnh lùng và im lặng suốt một thời gian dài.
Nhưng tôi vẫn quan tâm anh.
Mỗi lần anh uống say với bạn, tôi đều cùng tài xế đi đón anh về.
Tối đó, gió cũng rất dịu dàng.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com