Tôi Đã Ngừng Yêu Anh Từ Lâu Rồi

Chương 7



Tôi đứng ngoài cửa phòng bao, nghe thấy bạn anh nói:

“Phối Tư, ngày nào Thẩm Thù cũng lặn lội đi tìm cậu, nhìn mà thấy tội a.”

“Nếu cậu hông yêu cô ấy, chi bằng cho cô ấy một lời rõ ràng, thả cô ấy đi?”

Gió rất nhẹ, rất mềm mại…

Nhưng lời anh nói sau đó, tôi nhớ mãi:

“Nếu không vì phải liên hôn với Thẩm Thù, thì Khanh Khanh đã chẳng phải chịu thiệt như vậy.”

“Cô ấy sống khổ sở một mình ở nước ngoài…Tại sao Thẩm Thù lại được hạnh phúc?

“Tôi không chỉ sẽ cưới cô ta, tôi còn sẽ nuốt trọn Thẩm thị, biến cô ta thành trò cười cho cả thế giới.



Tôi giật mình thoát khỏi ký ức.

Đầu dây bên kia không còn tiếng nói.

Cố Phối Tư… có lẽ đã ngủ thiếp đi.

Chỉ còn tiếng thở nhẹ nhàng, đều đặn vang lên.

Tôi khẽ mỉm cười.

“Cố Phối Tư à…”

“Tiểu Mãn sẽ không mãi mãi đứng chờ anh đâu.”

“Tiểu Mãn… đã đi rất xa rồi.”

Một buổi chiều nắng đẹp, tôi cùng Hạ Kiều đến trại giam thăm Tô Niệm Khanh.

Thể xác và tinh thần đều bị giày vò khiến cô ta trông tiều tụy đến đáng thương giống hệt một đóa hoa trắng nhỏ bé sắp bị gió cuốn vùi dập.

Qua lớp kính chống đạn dày cộp, Tô Niệm Khanh trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt như ngâm trong thuốc độc.

“Thẩm Thù, cô đến để khoe chiến thắng của mình sao?”

Tôi mỉm cười, giọng rất nhẹ:

“Tô Niệm Khanh, đến bây giờ cô vẫn cho rằng tôi coi cô là đối thủ à?”

“Cô chỉ là một quân cờ thôi.”

Tôi mở điện thoại, đưa cho cô ta xem bức ảnh Cố Phối Tư mặc lễ phục cưới, chuẩn bị lên máy bay.

“Người của tôi có thể chụp được ảnh anh ta lúc chuẩn bị rời đi. Chỉ cần tôi muốn, tôi hoàn toàn có thể ngăn anh ta lại.”

“Hôm đó, chính là cơ hội cuối cùng… tôi để cho anh ấy.”

Tô Niệm Khanh như bị ai đánh thẳng vào ngực, ngẩn người ra.

Rồi cuối cùng cũng hiểu ra.

“Là cô… thật sự là cô cố tình tung tin đám cưới cho tôi biết?”

“Cô cố tình dụ tôi quay về, để tôi thành tội đồ phá hỏng tất cả!?”

Cô ta đứng bật dậy, điên cuồng đập tay vào mặt kính:

“Đồ điên! Cô đúng là đồ điên! Cô chẳng phải yêu Cố Phối Tư sao!? Rốt cuộc cô muốn cái gì!?”

Cô ta càng nói càng kích động, trông thấy Hạ Kiều đứng sau lưng tôi liền mắng luôn:

“Còn cô nữa! Nếu không phải cô châm chọc tôi, tôi đã chẳng bước chân vào giới giải trí!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Nếu không phải vì cái giới đó, đã chẳng có đám đông vây quanh hôm đó!”

“Tôi sẽ không phạm tội! Sẽ không bị nhốt ở đây!”

“Sẽ không bị Cố Phối Tư phát hiện tôi đang giả bệnh!”

“Cuộc sống hoàn hảo của tôi… đều bị hai người phá nát rồi! Phá nát cả rồi!”

Tôi chỉ thấy buồn cười.

“Đến tận bây giờ, cô vẫn cho rằng mục tiêu của tôi là Cố Phối Tư?”

“Mục tiêu của tôi rõ ràng là… Cố thị kia mà.”

Tô Niệm Khanh bị quản ngục giữ lại ghế, nhưng miệng vẫn không ngừng gào:

“Thì liên quan gì đến tôi!?”

“Những trò chơi của giới nhà giàu các người… liên quan gì đến tôi!?”

“Tại sao lại lôi tôi vào!?”

Tôi đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt cô ta, từng chữ rõ ràng:

“Khi cô cố tình chiếm lấy căn nhà tân hôn của tôi để ở, khi cô không hỏi han gì đã tự tiện lấy chiếc vòng của tôi…”

“Cô có từng hỏi bản thân: trò chơi của giới nhà giàu đó, cô lấy tư cách gì để nhảy vào?

Tô Niệm Khanh giãy giụa khỏi tay quản ngục, đập mạnh lên mặt kính:

“Thẩm Thù! Cô cứ đợi đấy!”

“Tôi nhất định sẽ nói hết với Cố Phối Tư! Nhất định tôi sẽ cho anh ta biết bộ mặt thật của cô!”

Tôi lùi lại hai bước, mỉm cười, phất tay chào cô ta, rồi… gác máy, quay lưng rời đi.

Trên đường trở về, Hạ Kiều quay sang hỏi tôi:

“Một cái hố lại một cái hố như vậy… sao cậu chắc được là Cố Phối Tư và Tô Niệm Khanh sẽ mắc bẫy?”

Tôi nghĩ một lúc, rồi trả lời cô ấy:

“Con người cả đời này… không ai thoát được khỏi ham muốn của chính mình.”

“Cố Phối Tư cả đời thuận buồm xuôi gió, chỉ có Tô Niệm Khanh là “vết xước” duy nhất của anh ta.”

“Anh ta nhất định sẽ bị mắc kẹt ở đó.”

“Còn Tô Niệm Khanh, bao năm sống ở nước ngoài, vẫn không từ bỏ tìm mọi cách để liên lạc với Cố Phối Tư.”

“Chỉ cần cho cô ta một tia hy vọng, cô ta sẽ liều mạng mà bám lấy anh ta như cọng rơm cứu mạng, cho đến khi kéo cả hai người rơi xuống đáy vực.”

Chúng tôi đều im lặng.

Bởi vì cả hai đều hiểu rõ rằng bản thân cũng từng là người trong cục cờ ấy.

Có được sự hậu thuẫn của thế hệ trước, tôi tiếp nhận quyền điều hành Cố thị một cách suôn sẻ.

Việc hợp nhất giữa hai tập đoàn vốn dĩ phức tạp, sau khi trải qua nhiều vòng thảo luận, đề xuất giải pháp khả thi và nhận được sự đồng thuận từ cổ đông, Cố thị và Thẩm thị đã chính thức sáp nhập.

Hai ông lớn từng độc lập tồn tại, cuối cùng hợp thành một đế chế không thể lay chuyển trong tay tôi.

Tập đoàn ngày càng phát triển rực rỡ.

Còn Cố Phối Tư… mất hết ý chí chiến đấu.

Mỗi ngày chỉ quanh quẩn trong căn nhà tân hôn, nấu món tôi từng thích, gửi tin nhắn hỏi tôi có về ăn cơm không.

Nhưng cái gọi là nhà ấy, tôi chưa từng quay lại dù chỉ một lần.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com