Tôi chụp màn hình lại, xem như món quà chia tay mà Giản Tùy tặng tôi.
"Tiểu thư, đến rồi ạ."
Tài xế dừng xe trước một nhà hàng Tây, lý do là tôi đến quá sớm, Giản Tùy vẫn chưa ra sân bay.
Tôi gọi một ly cà phê, vô thức nhìn chăm chăm vào cây đàn piano tam giác trong nhà hàng, thấy tay hơi ngứa ngáy.
Được sự đồng ý của quản lý, tôi ngồi xuống trước đàn, mở nắp, bắt đầu chơi.
Một bản "Giấc mộng tình yêu" kết thúc, tôi như tỉnh khỏi cơn mơ, đầu ngón tay vẫn còn run nhẹ.
Tiếng vỗ tay vang lên, rồi lan rộng khắp không gian.
Ngoảnh lại, Giản Ngộ đứng không xa phía sau tôi, ánh mắt mang theo nụ cười trong veo.
Một dòng ấm áp vô hình len lỏi trở lại trong tim.
Tôi hơi cúi người, bước xuống trong ánh mắt tán thưởng của mọi người.
Một nam sinh vừa đứng lên định làm gì đó theo lời bạn bè cổ vũ, thì Giản Ngộ bước nhanh tới bên tôi, khiến cậu ta lập tức ngồi bệt xuống.
"Anh cậu đâu?"
"Chậc, vô tâm ghê. Tôi là NPC chắc? Suốt ngày chỉ hỏi đến anh tôi."
"..."
"Anh ấy đi mua đồ lưu niệm, bảo tôi qua tìm cậu trước."
Tôi và Giản Ngộ quay lại chỗ ngồi, đến khi cà phê cạn đáy, tôi cuối cùng cũng mở lời.
Tôi kể hết lý do vì sao tôi bỏ thi, vì sao không đến phòng đàn nữa.
Cậu ấy nghe chăm chú, tôi tưởng sẽ bị châm chọc, ai ngờ cậu chỉ khẽ thở dài:
"Ngốc thật, không sao đâu. Con người ta phải đi lạc rồi mới học được cách tìm đường."
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, như vừa ngộ ra điều gì.
9
Chưa được hai phút nghiêm túc, Giản Ngộ đã bắt đầu lảm nhảm:
"Vậy mà cậu còn đến tiễn anh tôi à? Nói gì thì nói, chuyện này cũng gián tiếp do anh ấy mà ra. Nếu là tôi thì tôi block lâu rồi."
Có lẽ đúng vậy. Ở một mức độ nào đó, Tô Thành Hạ cũng giống tôi, đều mong muốn thông qua cuộc thi ấy để đến gần Giản Tùy hơn.
Trước cuộc thi, đã có tin đồn rằng tôi và cô ấy trình độ ngang nhau, khả năng giành giải nhất là một trong hai.
Vì vậy tôi mới rơi vào cuộc cạnh tranh không công bằng mang tên "giao dịch" này.
Chỉ là, cha mẹ Tô Thành Hạ bảo vệ cô ấy rất tốt, cô ấy và Giản Tùy đến giờ vẫn không biết chuyện phía sau.
Còn tôi cũng chẳng vô tội gì, đã đi một nước cờ quan trọng, thì lấy tư cách gì để chỉ trích người khác?
"Nếu tôi nói, ba mẹ tôi cho tôi học piano cũng chỉ để tiếp cận cậu, cậu có ghét tôi không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Không đâu. Tôi sẽ rất mừng vì mình đã học piano."
"Tiêu chuẩn kép."
"Không phải tiêu chuẩn kép, là thiên vị."
"..."
"Không được, nghĩ lại vẫn tức. Biết thế lúc đó đ.ấ.m mạnh hơn chút nữa."
Giản Ngộ nghiến răng trợn mắt, vung nắm đ.ấ.m vào không khí, thì từ phía sau bỗng có một cái bóng đổ xuống.
"Sao? Hai người đang nói xấu anh à?"
Quay đầu lại, Giản Tùy đặt tay lên đầu Giản Ngộ, vò cho mái tóc cậu ấy rối tung, khiến tôi bật cười.
"Tiểu Hạ bị ấm ức, em lập tức nghi ngờ anh, đúng là em trai tốt của anh." Giản Tùy vòng qua trước mặt chúng tôi, "Thôi, không sao, anh tình nguyện bị ăn đ.ấ.m một trận để đổi lấy HE cho hai đứa."
"..."
"..."
Giản Ngộ liếc tôi một cái, không phản bác gì cả, còn tôi thì né tránh ánh nhìn của cậu, lần đầu tiên cảm thấy mất tự nhiên trước mặt cậu.
Giản Tùy cười đầy ẩn ý, rồi đặt vào tay tôi và Giản Ngộ mỗi người một cây kẹo mút, của tôi vị nho, của cậu ấy vị chanh, giống hệt hồi nhỏ.
Sống mũi tôi chợt cay xè, ngẩng lên nhìn Giản Tùy ở khoảng cách gần, anh vẫn vậy, vẫn là anh trai Giản Tùy của chúng tôi.
Có lẽ anh cũng thích tôi, cũng quan tâm tôi, cũng bảo vệ tôi, nhưng không phải tình yêu nam nữ.
Giữa tôi và anh, từ đầu đến cuối chỉ có mình tôi là hỗn loạn chạy theo, và đến đây là kết thúc rồi.
Đến giờ, chúng tôi tiễn Giản Tùy ra cửa lên máy bay.
Tô Thành Hạ chạy tới, tươi cười chào hỏi chúng tôi, cô sẽ cùng Giản Tùy ra nước ngoài thi đấu vòng chung kết.
Xung quanh ồn ào, trước lúc chia tay, Giản Tùy nghiêng người ghé sát tai tôi thì thầm: "Tiểu Hạ, phải sống thật tốt đấy."
Nước mắt phủ mờ mắt tôi, tôi chỉ nhìn thấy bóng lưng mơ hồ của anh.
"Em thích anh! Nhưng... em thật sự thích anh mà!"
Tôi hét lên trong lòng, đến tận khi bóng dáng anh biến mất ở cuối tầm nhìn.
Bước ra khỏi sân bay, tôi quay đầu lại, lặng lẽ ngẩng nhìn bầu trời xa thẳm.
Trời xanh lam ngắt, nắng chiếu rọi lên màu bạc óng ánh, như một khuôn hình từ từ kéo dài ra xa.
Tôi không biết anh ở trên chuyến bay nào, nhưng tôi biết,
Mối tình đơn phương ngây ngô mà mãnh liệt của tôi... sẽ tan theo mây trời nơi cuối chân mây ấy.
Mùa thu ở phương Nam đến rất muộn, đã giữa tháng mười một mà ban ngày vẫn chưa có chút khí lạnh nào.
Dạo này trường đang tổ chức hội thao, không cần lên lớp, tôi lang thang trong nhà thi đấu thì bất ngờ gặp Tô Thành Hạ.
Có lẽ cô ấy đã sớm về nước, chúng tôi chào hỏi nhau lịch sự, cô ấy nhắc đến cuộc thi, nói mình đã thất bại ở vòng chung kết, vẻ mặt thoáng chút buồn bã.