Tôi ở nhà, vô tình phát hiện ra mấy hợp đồng bảo hiểm tai nạn với số tiền cực lớn, từ nhiều công ty bảo hiểm khác nhau.
Người được bảo hiểm là tôi, người thụ hưởng là Đinh Hải Dương.
Tổng số tiền bảo hiểm tử vong cộng lại lên đến vài trăm triệu.
Ngay lập tức, tôi liên tưởng đến vụ án g.i.ế.c vợ để lấy tiền bảo hiểm, và cả công ty đang âm vốn, sắp nổ tung.
Tôi không để lộ chút cảm xúc nào.
Cho đến khi Đinh Hải Dương rủ tôi đi du lịch.
“Vợ ơi, xin lỗi, dạo này anh bận quá, đầu óc cũng rối bời, em đi với anh thư giãn chút nha.”
“Nơi đó là nơi tụi mình từng đi hồi đại học, nơi tình cảm bắt đầu.”
Tôi mỉm cười gật đầu:
“Được thôi.”
Anh ta dẫn tôi leo núi.
Đứng trên đỉnh cao nhất, gió thổi qua, lạnh lạnh.
Sắc mặt Đinh Hải Dương bỗng thay đổi, bất ngờ lao về phía tôi, tôi né sang một bên.
Anh ta mất đà, thế là lảo đảo rơi thẳng xuống vực sâu.
Phía dưới là sóng lớn cuồn cuộn, đá ngầm sắc nhọn.
Anh ta thực sự định g.i.ế.c tôi, lại còn chọn đúng chỗ tốt thật.
Đội cứu hộ mất hẳn hai ngày mới đưa được anh ta lên.
Trong bệnh viện, tôi khóc như mưa:
“Chồng ơi, anh nhất định đừng có chuyện gì nhé! Em sẽ đưa anh đến bệnh viện tốt nhất, tìm bác sĩ giỏi nhất! Nhất định có thể cứu được anh!”
“Bác sĩ, có cần phẫu thuật không? Cứ làm hết đi!”
“Chồng ơi, mật khẩu thẻ ngân hàng của anh là gì? Phải đóng viện phí rồi.”
Ở nơi đất khách quê người, anh ta chỉ có thể dựa vào tôi.
Tôi làm anh ta cảm động, vì sợ c.h.ế.t nên anh ta đã nói cho tôi mật khẩu ngân hàng.
Trong suốt một tháng, tôi chuyển sạch phần lớn tiền của anh ta, một phần là để trả viện phí, còn lại dùng cho những việc khác.
Tiếc là, tên cặn bã đó không có phúc hưởng.
Ca phẫu thuật mở hộp sọ cuối cùng, anh ta không qua được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Từ nhà hỏa táng bước ra, túi nhựa đựng tro cốt của anh ta trong tay, tôi bỗng thấy hơi tiếc.
Tôi thật ngốc, sao lúc đó không mua cho anh ta một hợp đồng bảo hiểm tử vong thật lớn nhỉ?
16
Nhất Phiến Băng Tâm
Tôi không để tâm đến những lời van xin khóc lóc của mẹ chồng, mà chỉ đưa cho bà một số điện thoại hỗ trợ pháp lý.
“Tôi không có nghĩa vụ nuôi dưỡng bà, hay giúp đỡ hai đứa trẻ đó. Nhưng hành vi của Diêu Diêu có thể bị coi là bỏ rơi con, bà có thể nhờ pháp luật can thiệp, yêu cầu cô ta chu cấp tiền nuôi dưỡng và viện phí.”
“Thuốc điều trị HIV giờ có thuốc nội rồi, còn được vào danh mục bảo hiểm y tế. Cứ coi như chữa cảm mạo thôi, có gì mà khó.”
Trong lòng tôi hoàn toàn bình thản, thậm chí thấy cảnh bà ta khóc có chút buồn cười.
Hai đứa cháu cưng này chẳng phải là điều mà bà ta mong mỏi từ lâu sao?
Tôi lên xe taxi, không quay đầu lại, rời đi thẳng thừng.
Sau này, nghe nói mẹ chồng tìm đến Diêu Diêu khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được.
Người phụ nữ ấy đã có bạn trai mới, vẫn là một ông chủ đã có vợ.
Cô ta hình như đã nghiện làm tiểu tam rồi, chẳng còn chút đạo đức nào nữa.
Mẹ chồng tôi là người rất truyền thống, bà cho rằng con trai mình đã chết, thì con dâu phải thủ tiết cả đời.
Bà ta cứ nằng nặc đòi đưa Diêu Diêu về nhà.
Diêu Diêu mắng thẳng mặt, đuổi bà đi không thương tiếc.
“Tôi đã sinh cháu cho bà rồi, còn muốn tôi làm gì nữa?”
“Tôi có quyền yêu đương, có quyền kết hôn! Tôi còn trẻ, lại phải nuôi hai đứa con nặng gánh như vậy, tôi còn lấy được ai chứ!”
Mẹ chồng tức giận, kéo tới tận công ty của bạn trai Diêu Diêu, bóc trần chuyện cô ta nhiễm HIV, còn diễn luôn một màn chính thất đánh ghen tiểu tam náo loạn.
Ông chủ kia sốc đến suýt ngất, kinh khủng hơn là phát hiện ra cô ta còn duy trì quan hệ nam nữ với nhiều người đàn ông khác cùng lúc.
Diêu Diêu rất hiểu đạo lý “không bỏ trứng vào cùng một giỏ”, tuyệt đối không để mình bị trói chặt vào một người đàn ông duy nhất.
Mấy gã đàn ông kia lúc đó mới phát hiện ra mình bị cắm sừng, thậm chí có người còn bị lây HIV, tất cả lần lượt kiện Diêu Diêu ra tòa.
Cuối cùng, Diêu Diêu bị xác định là cố ý gây thương tích, bị kết án và phải vào trại ngồi may vá.
Bố thì mất tích, mẹ vào tù, bản thân nhiễm HIV — hai đứa trẻ tội nghiệp ấy đúng là khởi đầu cuộc đời bằng một ván bài thua trắng.
Nghe thật đáng thương.
Nhưng người đáng thương thì có biết bao nhiêu, tôi cũng không thể giúp nổi tất cả.
Kể từ khoảnh khắc Đinh Hải Dương chết, tôi và cái gia đình đó đã không còn bất kỳ quan hệ nào nữa.