Sau đó, khi công ty đi vào ổn định, nhiều năm tôi vẫn không thể có thai lại, đã đi khám rất nhiều nơi, uống đủ loại thuốc, nhưng chẳng có tiến triển gì.
Mẹ chồng bắt đầu sốt ruột, ngày càng tỏ ra không hài lòng với tôi.
Bà ta độc miệng, đi khắp nơi tung tin đồn rằng tôi bị vô sinh, bên dưới bẩn thỉu, không biết dan díu với ai làm loạn lên nên mới bị như vậy.
Tôi tức đến muốn nổ phổi, nhưng Đinh Hải Dương lại dỗ dành tôi:
“Vợ à, đừng giận nữa, mẹ anh là người quê mùa, hay nói linh tinh, ai nghe cũng biết mà, chẳng ai tin bà ấy đâu.”
“Người trong sạch thì không sợ, anh chắc chắn tin em.”
Tôi rèn cho mình một trái tim sắt thép, đối với những lời khó nghe của mẹ chồng, tôi không để trong lòng.
Có một người chồng dịu dàng, chu đáo, có chí tiến thủ như vậy, những điều khác, tôi đều có thể nhẫn nhịn.
Nhưng tất cả đã thay đổi, vào một đêm nọ.
Hôm đó tôi về nhà muộn, đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng mẹ chồng và Đinh Hải Dương đang trò chuyện.
Mẹ chồng đầy tiếc nuối, nói:
“Biết vậy năm xưa đã không ra tay phá cái thai đó rồi, dù là con gái, bát tự không tốt, thì ít nhất cũng là con cháu nhà họ Đinh.”
“Biết vậy rồi, ai ngờ để nó mang cho được một đứa cháu trai lại khó đến thế!”
Đinh Hải Dương cũng đang suy nghĩ lại:
“Mẹ à, có phải thuốc của mẹ quá mạnh không, làm hại cơ thể cô ấy rồi? Con đã nói rồi, chỉ cần ít hồng hoa là được, mẹ cứ phải dùng mấy thứ thuốc dân gian quái gở.”
Mẹ chồng bĩu môi, chẳng hề để tâm:
“Sau đó chẳng phải mẹ cũng chăm sóc nó tử tế rồi sao? Đừng nói như thể mẹ mắc nợ nó, rõ ràng là nó thể trạng kém, số phận không có con cái.”
Tôi đứng ngoài cửa, trái tim từng chút một chìm xuống, lạnh lẽo đến thấu xương.
Đây là người đàn ông tôi đã yêu suốt tám năm!
Là người chồng tôi bất chấp sự phản đối của cha mẹ mà lấy cho bằng được!
Vậy mà lại cùng mẹ anh ta bắt tay nhau, sống sờ sờ hại c.h.ế.t con tôi!
Tôi cố nén nước mắt, tiếp tục lắng nghe.
Sau đó, mẹ chồng hỏi anh ta và Diêu Diêu sống với nhau thế nào.
“Con trai mẹ thì có gì không được chứ, một lần là dính luôn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tiểu tam đã có thai.
Nhất Phiến Băng Tâm
Mẹ chồng cười không khép miệng được.
Lại thêm một gáo nước lạnh tạt thẳng vào tôi.
Tôi lặng lẽ lùi đi, không phát ra một chút âm thanh nào, từng bước từng bước đi xuống lầu.
Tôi dầm mưa cả một đêm, cho đến khi mưa gột rửa sạch mọi u mê trong tôi.
Tôi là kẻ thất bại trong hôn nhân, nhưng để tôi thua trắng tay — điều đó là không bao giờ!
14
Khi đứa con riêng đầu tiên của Đinh Hải Dương cần làm giấy khai sinh, cuối cùng anh ta cũng đưa ra lời đề nghị ly hôn với tôi.
Anh ta còn tưởng mình giấu tiểu tam rất kín, chỉ nói rằng giữa hai chúng tôi không còn tình cảm, rằng anh ta không còn yêu tôi nữa.
Tôi mỉm cười, còn an ủi anh ta:
“Đừng giận nữa mà, em biết vợ chồng sống lâu với nhau sẽ không còn cảm giác yêu đương nữa, mà là cảm giác của người thân. Ai cũng phải trải qua giai đoạn đó cả, em không muốn ly hôn.”
“Tối nay anh muốn ăn gì?”
Tôi đối xử với anh ta tận tình chu đáo, quan tâm mọi thứ với bố mẹ chồng, hiếu thuận hết mực, luôn thể hiện rằng vợ chồng tôi hòa thuận, gia đình êm ấm.
Anh ta kiện ra tòa xin ly hôn, nhưng tòa cho rằng giữa chúng tôi vẫn còn cơ sở tình cảm, cả hai lần đều không xử cho ly hôn.
Đinh Hải Dương phát điên:
“Vương Nam, anh không yêu em nữa! Em hiểu chưa? Ly hôn đi!”
Tôi không gật đầu.
Đinh Hải Dương đập cửa bỏ đi.
Tôi lạnh mặt lại.
Tên cặn bã đó, không chịu thừa nhận chuyện ngoại tình để ly hôn, vì sợ tôi chia được nhiều tài sản hơn, nên mới giả vờ muốn ly hôn trong hòa bình.
Muốn chia phần công ty của tôi, sau đó đường đường chính chính cưới tiểu tam, sống trong nhà của tôi, tiêu tiền do tôi kiếm ra?
Đừng hòng!
Chỉ cần tôi còn chiếm ô “vợ” trên giấy tờ, thì dù Đinh Hải Dương có nhập phòng cấp cứu, cũng là tôi ký tên quyết định rút ống thở!