Tôi luôn nghiêm túc làm tròn vai trò của một nữ phụ ác độc não tàn.
Gây chia rẽ, phá hỏng buổi ra mắt, ăn vạ, gây rối, không làm người tốt, quyết tâm mở khóa cái kết là biến mất khỏi thế gian.
Nhưng phản ứng của mọi người lại hoàn toàn lệch khỏi kịch bản.
Anh trai nam chính kẻ vốn trầm mặc, lại cố chấp ôm chặt tôi:
“Em đã chọn anh làm anh trai của mình rồi mà. Chúng ta vốn là những người gần gũi nhất trên đời này, vậy thân mật hơn chút thì sao?”
Vị tinh anh trước giờ luôn điềm đạm, lễ độ, khẽ nói như tự tiến cử:
“Họ luôn nói anh cứng nhắc, không biết làm em vui. Nhưng em chưa thử mà, sao biết là anh không thể?”
Kẻ từ trước đến nay luôn đối đầu với tôi, lại nắm chặt cằm tôi:
“Ánh mắt em chưa từng dừng lại trên người anh. Tại sao? Dựa vào cái gì? Anh thật sự không biết nên làm gì với em nữa… Em dạy anh nên làm gì với em được không?”
Cậu đàn em hiền lành hay khóc, quỳ bên chân tôi, khẩn thiết cầu xin:
“Chỉ cần chị Oanh Oanh cho em một cơ hội chăm sóc chị, em sẽ làm tốt hơn bất kỳ ai.”
Đến cả nữ chính dịu dàng, ngoan hiền cũng học luôn trò ép tường với tôi:
“Mỗi ngày tôi đều ghen tị với họ… Có phải chỉ khi tôi mạnh mẽ hơn, thông minh hơn, táo bạo hơn thì mới có thể chiếm trọn cô không?”
…
Nửa đêm, tôi bị một cơn đau nhói ở sau gáy kéo tỉnh.
Trong đầu vang lên một giọng điện tử:
【Nhắc nhở tình tiết: Cửa sổ không đóng kỹ, gió đêm thổi vào khiến tiểu thư yếu ớt phát bệnh. Cô cảm thấy đau đầu dữ dội, như có vô số cây kim thép đỏ rực đang xoáy vào sau gáy. Nhưng với Tống Minh Oanh cô thì cách giảm đau tốt nhất không phải uống thuốc, mà là hành hạ Tống Dụ.】
【Tống Dụ là người “anh trai” chẳng hề có quan hệ m.á.u mủ này là kẻ cô có thể tùy ý sỉ nhục, anh luôn là bao cát xả giận tốt nhất của cô. Chỉ khi thấy Tống Dụ bị dày vò đến thảm hại, cơn đau nhức dai dẳng trong đầu mới chịu dịu xuống. Nỗi nhục của anh ta chính là liều thuốc giảm đau của cô.】
“Tống Dụ! Tống Dụ!”
Tôi đập giường, hướng ra cửa gọi.
Tiếng bước chân vang lên rất nhanh ngoài hành lang.
Cửa bị kéo mở, bóng dáng cao lớn của chàng trai chìm trong ánh sáng lờ mờ.
Anh ta vai rộng eo hẹp, đường nét gương mặt sắc sảo. Mỗi khi bước đi, sợi xích vàng lấp lánh buộc ở cổ chân lại kêu leng keng.
Tôi cố tỏ ra hung dữ, trừng mắt, nghiến răng mắng:
“Đồ đại ngốc! Đầu em bị gió thổi đau lắm! Tất cả là tại anh… có phải anh cố tình không đóng cửa sổ để trả thù em không?”
“Tiểu thư, trước khi ngủ khi anh đã bảo đóng cửa sổ thì em hỏi tôi bộ có ý định làm em ngạt c.h.ế.t hả.”
“Còn dám cãi… khụ khụ khụ…”
Tiếng tôi quá to, kéo rát cả cổ họng. Mặt đỏ bừng, tôi ho mấy tiếng, buộc phải ngừng cơn mắng mỏ.
Cơn đau âm ỉ phía sau gáy hòa cùng cảm giác ngứa rát trong cổ họng, nước mắt sinh lý trào ra làm mắt tôi mờ đi.
Tôi thả người mềm oặt xuống gối, yếu ớt chửi:
“Đồ khốn… em ghét anh… anh định làm gì đấy?!”
Giường bên cạnh lún xuống.
“Nghe lời nào, tiểu thư. Đồ khốn này sẽ xoa bóp cho em.”
Đôi tay to, xương khớp rõ ràng đặt nhẹ lên thái dương tôi.
Các ngón tay mạnh mẽ men theo huyệt đạo trượt xuống, cuối cùng dừng ở điểm đau nơi sau gáy.
Lực ấn vừa phải, cơn đau âm ỉ đã vơi đi hơn nửa.
Điện thoại của Tống Dụ vẫn rung ngoài phòng khách, chứng tỏ ngay cả nửa đêm anh cũng có đống công việc cần xử lý.
Ban ngày là ai khiến anh bận rộn đến vậy để rồi phải làm việc ban đêm?
Nửa đêm lại là ai gọi anh vào đây xoa bóp?
Ép anh, sai bảo anh, chửi rủa anh…
Khó hiểu ghê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi được đà, rên khe khẽ, nằm sấp vào giữa hai chân Tống Dụ, ra lệnh:
“Lưng cũng đau, anh xoa đi.”
Anh ta men theo hõm hai bên cột sống tôi mà xoa xuống.
Nhưng càng xuống thấp, lực trong tay anh lại càng nặng, mang theo chút chần chừ như cố ý.
Khi chạm tới chỗ hõm mềm ở eo, anh không kiềm được lực.
Hổ khẩu bóp chặt hai bên đường cong, ngón tay ấn xuống một cái.
“Ưm!”
Cảm giác tê dại xen lẫn đau buốt nổ tung, tôi như con mèo bị giẫm đuôi, bật dậy nửa tấc.
Ý thức lập tức tỉnh táo.
Tôi tát cho anh một cái, quát:
“Đồ rùa đen, đồ chó ngu! Lá gan to quá nhỉ?”
“Đã vụng về lại còn dám làm em đau? Anh cố ý phải không?”
Tôi vén dây áo ngủ, xoay người nhìn.
Quả nhiên, chỗ hõm eo đã hằn hai dấu tay đỏ rực, cơn giận càng bốc lên:
“Ngay cả xoa bóp cũng làm không xong, đúng là đồ vô dụng mà!”
Tống Dụ nhìn tôi, ánh mắt u tối, không biết đang nghĩ gì.
Lâu sau mới nói:
“Tiểu thư kêu như mèo con vậy, nhưng xem ra là anh xoa cho cũng khá dễ chịu đấy nhỉ.”
Tôi phản bác lớn tiếng:
“Em sao có thể vì loại người như anh mà thấy dễ chịu! Không dễ chịu không dễ chịu không dễ chịu! Hỏi một trăm lần cũng không dễ chịu! Nhìn cái gì? Thấy bị em đánh thì ấm ức lắm à? Em xinh đẹp, giàu có thế này, đánh anh là còn nể mặt anh đấy!”
Theo lý mà nói, Tống Dụ mới là người yếu thế trong mối quan hệ này.
Nửa đêm bị tôi gọi vào, bị đánh, bị mắng.
Vậy mà giờ đối diện nhau, người rơi nước mắt lại là tôi.
Không muốn để mất khí thế, tôi cắn môi, cố nuốt nước mắt vào.
Nhưng chẳng trụ được mấy giây, hàm buông lỏng, môi mím run rẩy.
Nước mắt lăn xuống, để lại vệt loang trên ga lụa.
Lông mày Tống Dụ giật giật, là người đầu tiên chịu thua:
“… Là lỗi của anh. Em còn định khóc đến bao giờ?”
“Không liên quan anh!”
“Khóc nhiều mai mắt sẽ sưng.”
“…”
Lần nào Tống Dụ cũng đánh trúng chỗ yếu.
Tôi nức nở hai tiếng, không tình nguyện ngẩng khuôn mặt ướt đẫm lên:
“Vậy anh lau cho em đi… mai em mà xấu đi thì anh c.h.ế.t chắc.”
“Biết rồi, tiểu thư.”
Anh cúi người lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt còn sót.
Khi lau khóe miệng, giấy mấy lần lướt qua môi tôi, lực mạnh hơn hẳn chỗ khác.
“Ưm ưm?”
Tôi mở mắt, hơi mơ hồ.
Anh tỉnh bơ:
“Có vết nước miếng.”
“Khinh thường em à? Anh cũng xứng sao!”