Tôi Đâu Phải Nữ Phụ Độc Ác

Chương 2



Tôi vừa tức vừa xấu hổ, nghĩ ngợi một chút, rồi nửa quỳ nửa ngồi, lao tới hôn anh.

Tống Dụ theo phản xạ nghiêng đầu, nhưng bị tôi giữ chặt mặt, ép mở miệng.

Trong lúc anh vùng vẫy né tránh, yết hầu trượt lên xuống.

Tiếng nước ướt át vang rõ mồn một trong căn phòng yên tĩnh.

Tôi nghiến răng:

“Dám khinh em à? Há miệng ra!”



Cuối cùng Tống Dụ cũng lột tôi khỏi người mình như đang bóc miếng dán.

Anh cúi mắt, môi vẫn ướt, vành tai đỏ bừng, nét mặt như bị sỉ nhục tận cùng.

Anh quấn tôi lại như cuốn bánh chưng, nhét lên giường, đứng dậy đóng cửa sổ rồi ra ngoài.

Ngay lập tức, hệ thống báo:

【Tổng kết tình tiết: Phát hiện độ cảm xúc của nam chính tăng 1%, đã đạt 95%, xin ký chủ tiếp tục cố gắng.】

Cả nửa đêm gây chuyện, chỉ tăng được 1%?

Tôi bĩu môi, thất vọng.

Hay là hệ thống tính sai?

【Tôi muốn gọi về trụ sở.】

Tôi gọi liền hai lần trong đầu.

Nhưng đáp lại tôi chỉ là giọng máy lạnh lùng:

【Tín hiệu hiện tại yếu, không thể liên lạc với trụ sở. Sẽ còn tiếp tục duy trì chế độ ngoại tuyến. Xin ký chủ bình tĩnh, đừng làm hành vi quá khích lệch khỏi tuyến cốt truyện. Khi tín hiệu khôi phục sẽ tự động thử kết nối lại.】

Đồ vô dụng!

Tôi đành thôi, trừng mắt với khoảng không.

Từ khi vào chế độ này, việc liên lạc với trụ sở chưa bao giờ suôn sẻ.

Mười lần gọi thì chín lần thất bại, lần còn lại phải trông vào vận may.

Về rồi nhất định phải viết thư khiếu nại cái phòng kỹ thuật tồi tệ đó mới được!

Nói ra thì cũng xui xẻo thật.

Tôi vốn đã hoàn thành một nhiệm vụ cấp S của trụ sở xuyên nhanh, tạm thời không còn áp lực công việc.

Mỗi ngày chỉ việc uống trà, tán gẫu, rồi vào buồng thanh tẩy để xóa sạch những mảnh ký ức còn sót lại sau nhiệm vụ.

Cuộc sống rất là nhàn nhã.

Nhưng một ngày kia, không biết vì lý do gì mà toàn bộ lãnh đạo cấp cao của trụ sở đều khẩn trương họp gấp.

Mọi người bước đi vội vã, sắc mặt nghiêm trọng, như vừa xảy ra một chuyện lớn kinh thiên động địa.

Họp xong, cấp trên liền chỉ định tôi thực hiện một kịch bản tên là “Si Ái”.

Tôi phải giữ đúng thiết lập rồi vào vai tên Tống Minh Oanh là một nữ phụ ác độc trong truyện.

Theo chỉ dẫn, nhiệm vụ của tôi là đẩy giá trị “căm hận” của nam chính Tống Dụ đối với mình lên mức tối đa, thúc đẩy tình tiết, và cuối cùng mở khóa kết cục “biến mất”.

Vào màn rồi, tôi vô cùng nghiêm túc làm tròn vai.

Làm loạn, gây sự, phá hỏng mọi phép tắc làm người.

Gây chia rẽ mối quan hệ giữa hội anh em của nam chính.

Làm đổ bể mấy khoản đầu tư lớn vào công ty của Tống Dụ.

Còn cố tình chọn lúc anh ta bận rộn nhất, khi công nghệ mới sắp ra mắt rồi giận dỗi vì nữ chính Sở Kiều được bổ nhiệm làm giám đốc kỹ thuật trong công ty anh.

Không chỉ phá hoại đồ đạc trong nhà, tôi còn ngang ngược lấy dây xích vàng khóa anh lại trong nhà, ép anh bỏ việc.

Anh vừa phải ôm đống công việc căng thẳng, vừa bị tôi hành hạ bằng mấy chuyện vặt vãnh hằng ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi còn đuổi hết quản gia và người giúp việc, ngẩng cao đầu bắt anh lo hết việc nhà.

Nấu cơm cho tôi ăn, bón tôi ăn, ăn xong còn phải xoa bụng cho tôi.

Còn cố tình quăng cho anh mấy món đồ lót không tiện nhìn, bắt anh giặt tay.

Anh mà hầu hạ không tốt, tôi liền kiếm cớ gây sự, tát, đá, đánh anh.

Nếu đổi là nam chính khác, chắc đã hận đến mức vác d.a.o c.h.é.m người.

Nhưng Tống Dụ không giận, cũng chẳng vui, anh hiếm khi lộ vẻ oán hận.

Cái thanh đo “căm hận” màu hồng không những tăng cực chậm, mà còn lên xuống thất thường.

Thường xuyên nửa đêm tăng vọt, rồi gần sáng lại rớt về mức cũ.

Có lần tôi tò mò quá, nhân lúc nó tăng cao liền lẻn vào phòng anh điều tra.

Chỉ thấy giấy ăn vo viên rơi đầy sàn, trong phòng tắm vang tiếng nước lộp bộp.

Mơ hồ còn nghe tiếng vải cọ xát, kèm tiếng thở khẽ bị nén nơi cổ họng.

“Tống Dụ? Tống Dụ! Anh làm gì trong đó vậy?”

Tôi gõ lên cửa kính mờ.

Người bên trong rõ ràng khựng tay một chút, sau đó động tác càng nhanh.

“Sao nửa đêm anh còn tắm? Tắm mà còn nghĩ cái gì đấy? Có chắc là tắm không? Đừng nói là đang chích búp bê nguyền rủa em trong đó nhé?”

Tôi hỏi dồn dập nhưng mãi chẳng nghe trả lời, càng mất kiên nhẫn:

“Nói gì đi chứ, Tống Dụ! Anh điếc à?”

Cái thanh “căm hận” bỗng tăng tới đỉnh, rồi tụt mạnh.

Cùng lúc đó, bóng người trong phòng tắm bất chợt cong lưng lại.

Một lát sau, Tống Dụ quấn khăn tắm ngang hông, vẻ mặt bình thản bước ra.

Luồng hơi ẩm lạnh mang theo mùi hương kỳ lạ lập tức tràn ra ngoài.

Tôi ló đầu định nhìn vào bên trong thì bị anh vòng tay ôm vai, ép quay người lại:

“Tiểu thư, rình trộm người khác tắm không phải hành vi hay ho gì đâu.”

Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận, lớn tiếng phản bác:

“Ai rình chứ? Anh bị bệnh à! Thân thể trăm cân của anh có gì để em phải rình? Anh có đẹp bằng em không?”

“Vậy lần sau đổi thành em tắm cho anh xem nhé.”

“Anh bị điên hả! Đồ lưu manh!”

“Ừm anh là lưu manh.”

“Không được, anh thề đi! Nếu anh dám rình em tắm thì cả đời anh bất lực!”

Tống Dụ bình thản lặp lại:

“Biết rồi. Nếu em dám rình anh tắm thì cả đời em bất lực.”

“Không phải vậy! Phải đổi chỗ của em và anh lại!”

“Được, anh sẽ đổi chỗ của anh và em lại.”

Có bệnh thật rồi!

Tôi tức điên, vùng vẫy trong vòng tay anh, còn vươn tay ra cấu véo.

Còn chuyện ban đầu tôi định đêm khuya sang phòng anh điều tra, sớm bị tôi quên sạch.

Vì sao độ “căm hận” biến động, đến giờ vẫn là bí ẩn.

Hai ngày sau, tôi đang ở trong phòng, giơ tay ra ánh sáng ngắm bộ móng mới làm.

Thì nghe tiếng cửa chính mở, rồi văng vẳng tiếng nói chuyện.

Giọng điện tử lại vang lên:

【Nhắc nhở tình tiết: Ngay thời điểm quan trọng trước khi công nghệ mới ra mắt, Tống Dụ bị Tống Minh Oanh nhốt ở nhà. Tống Minh Oanh nói “Có việc gì quan trọng hơn hầu hạ em? Hay anh kiếm cớ để đi hú hí với người trong lòng?” 】