Tôi trợn tròn mắt.
【Gọi trụ sở】
【Gọi trụ sở!!!】
Nhưng câu trả lời của Tống Dụ còn đến sớm hơn tiếng máy.
Anh áp môi sát tai tôi, hơi thở nóng hổi phả bên tai.
Trong mắt anh, cảm xúc đen thẫm khó đoán, chiếm hữu, cố chấp, điên cuồng gần như muốn bùng nổ:
“Đồ ngốc, Oanh Oanh… anh luôn muốn nói với em, hệ thống bảo em mắng anh, đánh anh, sỉ nhục anh… không phải để em làm nũng với anh.”
“Và em vẫn chưa biết sao? Nó sẽ không bao giờ trả lời em nữa.”
“Anh sẽ không để em như ba năm trước… dễ dàng buông tay rời bỏ anh đâu.”
Ngón tay cái anh lướt qua má tôi, giọng kiên quyết không cho phản kháng:
“Từ khoảnh khắc em xuất hiện lần nữa trước mặt anh, đã định sẵn lần này… em sẽ chẳng đi đâu được rồi.”
Góc nhìn Tống Dụ
Hồi nhỏ, trước khi được dẫn tới nhà tiểu thư, tôi bị viện trưởng trại trẻ mồ côi dặn đi dặn lại:
“Đây có thể là cơ hội tốt nhất đời con, phải ngoan ngoãn nghe lời, biết chưa?”
Tôi gật đầu.
Tôi biết lý do mình được chọn.
Tiểu thư nhà họ Tống, Tống Minh Oanh, vừa khó chiều vừa yếu ớt, từng có thời gian nằm liệt giường.
Nhà họ Tống mời thầy về xem quẻ, nói cần nhận một người anh có bát tự thuần dương, mệnh cứng…
Ngày đêm ở bên, che chắn tai ương cho cô.
Và tôi là người duy nhất đáp ứng điều kiện sau nhiều lần kiểm tra.
Nhà họ Tống rất hào phóng, hứa cho tôi con đường học hành thông suốt và cuộc sống đủ đầy…
Chỉ cần tôi ở bên Tống Minh Oanh.
…
Tiểu thư khó sống chung sao?
Có lẽ hơi khó.
Nhưng cô thực sự quá xinh đẹp.
Mặc váy bồng nhiều lớp, tóc uốn xoăn nhỏ xinh…
Vẻ ngoan hiền dễ thương đó làm tôi xao động.
Dù cô thường trêu chọc tôi hoặc đưa ra những yêu cầu vô lý…
Chỉ cần cuối cùng tiểu thư ôm cổ tôi, làm nũng, đặt vài nụ hôn trấn an lên má tôi…
Tôi sẽ không còn để tâm đến gì nữa.
Khi tiểu thư phát bệnh, cô đau đớn rên rỉ như chú mèo nhỏ nằm trên giường.
Tôi ôm cô, thành tâm cầu nguyện thần linh mang bệnh tật sang cho mình.
Tôi lau những giọt mồ hôi trên trán cô, ghé sát tai trấn an:
“Đừng sợ, có anh đây.”
Những lúc ấy, Minh Oanh sẽ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, áp má vào tôi, dịu dàng gọi:
“Anh, anh thật tốt.”
…
Có vẻ lời cầu nguyện hiệu nghiệm.
Tiểu thư khỏe lên đôi chút.
Và cũng bắt đầu trở nên bướng bỉnh.
Nhưng ích kỷ một chút, kiêu kỳ một chút cũng không sao.
So với một tiểu thư yếu ớt, thì một tiểu thư ngẩng cao đầu đầy sức sống đáng yêu và yên tâm hơn nhiều.
Tiếc là… cô dần không gọi “anh” nữa.
Mà suốt ngày “Tống Dụ, Tống Dụ” to tiếng.
Tôi không để ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dù sao, cái tên này cũng do cô đặt.
Được cô gọi, tôi thấy hạnh phúc… cảm giác như toàn thân mình thuộc về tiểu thư.
Trên người tiểu thư lúc nào cũng không thiếu ánh mắt của người khác.
Ngu Phóng con cưng của trời, được mọi người vây quanh tung hô.
Luôn cao cao tại thượng, hờ hững với tất cả… chỉ quan tâm đến đánh giá của tiểu thư.
Bị tiểu thư chê là “cổ hủ”, anh ta tức giận đến mức về nhà thay toàn bộ tủ quần áo.
Khi được tiểu thư khen hờ hững một câu, lại giả vờ khinh khỉnh bỏ đi… thực ra lén vui cả buổi.
Việt Tri Nhiên kẻ bề ngoài ngoan ngoãn nhưng thực chất là một kẻ cố chấp điên cuồng.
Ngày ngày theo sát tiểu thư như chú chó vẫy đuôi.
Nhưng một khi rời tay dắt, lập tức trở thành chó dữ, sủa loạn với bất kỳ ai dám đến gần “báu vật” của mình.
Chu Cảnh Hành gã trai tóc đỏ chói mắt.
Đầu óc vẫn chưa mở mang, cách duy nhất để thu hút sự chú ý của con gái là cứ đi qua đi lại và giở trò lố bịch mỗi ngày.
Và còn Sở Kiều.
Cô gái mảnh mai yếu đuối ấy.
Tiểu thư cứ tưởng mình đang cố tình gây khó dễ, khiêu khích cô ta…
Nhưng lại không để ý rằng ánh mắt Sở Kiều đặt lên mình ngày một kiên định, như ngọn đuốc có thể thiêu cháy người.
Tôi thỉnh thoảng quan sát Sở Kiều, muốn biết rốt cuộc cô ta có ma lực gì mà khiến tiểu thư để tâm đến thế.
Nhưng chỉ cần ánh mắt tôi dừng trên người Sở Kiều hai giây… là ngay lập tức cổ áo phía sau đã bị một lực mềm mại kéo chặt.
Tiểu thư như con thú nhỏ bảo vệ thức ăn, lao đến, hai chân quấn quanh eo tôi, cả người treo lên người tôi.
Mang theo hương thơm ngọt ngào, ép mặt tôi vào hõm cổ mình, giọng đanh lại:
“Không được nhìn cô ta!”
Nhưng tiểu thư không biết…
Mỗi lần tôi và Sở Kiều nhìn nhau, trong mắt cả hai không hề có tình cảm…
Mà là đang thẩm vấn:
“Cô/anh rốt cuộc có gì hay, mà chiếm được ánh mắt của tiểu thư?”
Bùn lầy trong lòng tôi ngày một dâng cao.
Vẻ ngoài tôi ngày một lạnh nhạt.
Tôi chỉ muốn giấu tiểu thư đi.
Tôi nỗ lực hơn trước gấp bội.
Tôi biết tiểu thư không có lương tâm, biết cô ấy sẽ không bao giờ yêu ai.
Tôi cũng biết, so với những kẻ hạ tiện rắp tâm quyến rũ cô, thì thân phận tôi không cho phép bất cứ cơ hội nào.
Nhưng dù biết vậy… tôi vẫn ngày một bị tiểu thư hút vào.
Như con thuyền muốn rời biển, con thiêu thân muốn tránh ánh lửa…
Mọi vùng vẫy đều vô ích càng muốn đẩy ra, lại càng chìm sâu.
Cho đến một ngày, tôi bị tiểu thư quấn lấy đến mức không thở nổi.
Chỉ rời đi một lúc để bình tĩnh lại…
Tiểu thư đã c.h.ế.t vì trụy tim.
Cô co quắp trên tấm thảm, váy trắng ngà xòe rộng, gương mặt tái nhợt như giấy, mỏng manh đến mức như chạm là vỡ.
Nhưng khóe môi cô lại hơi nhếch… là nụ cười buông bỏ mọi gánh nặng, ngây thơ đến gần như thản nhiên.
Tôi phát điên.
Ngày này qua ngày khác ngồi trước mộ cô, lẩm bẩm nói chuyện một mình.
Không ăn, không uống, thân thể kiệt quệ.
Bị người nhà họ Tống đánh thuốc mê đưa về, từ đó đóng cửa không ra ngoài.
Tôi mơ một giấc mơ rất dài…
Mơ thấy người đáng ra nằm trong quan tài pha lê, lại đang ngồi trong một văn phòng trắng toát.
Nhăn mày trước chồng hồ sơ, than phiền với đồng nghiệp.