Tôi Đâu Phải Nữ Phụ Độc Ác

Chương 10



“Cạch” một tiếng, âm thanh ấy xé toang sự tĩnh mịch trong xe.

Tôi bật cửa, gió đêm lùa vào mang theo mùi cỏ cây, vội vã lao ra ngoài.

Giày cao gót gõ liên hồi lên lối đá trước biệt thự, âm thanh hỗn loạn và gấp gáp.

Phía sau, Việt Tri Nhiên lặng lẽ tựa vào ghế, tóc mái lấm tấm ướt vì nước mắt, dáng vẻ cố chấp điên cuồng ban nãy như chỉ là ảo giác.

Có phải cậu ta bị đánh vào đầu khi ẩu đả với Chu Cảnh Hành không?

Vậy cú vừa rồi của tôi chắc đủ giúp cái thần kinh lệch lạc đó trở lại bình thường chứ?

Điên hết cả lũ!

Chu Cảnh Hành luôn nhìn tôi chằm chằm, Sở Kiều thì khó hiểu, Việt Tri Nhiên thì dính lấy không buông…

Chưa kể cái đám rác rưởi đáng ghét kia nữa.

Cả thế giới này loạn hết cả lên rồi.

Chẳng lẽ là lỗi hệ thống đột ngột?

Sao trụ sở không báo gì cho tôi?!

【Gọi trụ sở!】

Tôi thử liên lạc lần nữa với trụ sở, nhưng đáp lại chỉ là giọng máy lạnh tanh:

【Tín hiệu hiện tại yếu, không thể kết nối với trụ sở. Xin ký chủ bảo…】

Chưa nghe hết, tôi đã tức tối cắt ngang liên lạc.

Đồ ngu! Đồ bỏ đi! Đồ chó ngốc! Đồ vô dụng!!

Tất cả những từ chửi tôi biết đều gào thầm trong đầu một lượt.

Tôi giận dữ mở khóa cửa nhà, đá phăng đôi cao gót ở cửa, suýt bị bóng người ngồi trên sofa làm giật mình.

Tống Dụ đang ngồi đó, trước mặt vẫn là chiếc laptop không rời.

Ánh sáng xanh lam chiếu lên gương mặt, khiến anh trông u ám:

“Tiểu thư nỡ quay về rồi à?”

Tôi vốn đã chịu đủ mọi kinh hoàng, giờ lại như con cá nóc bị dồn ép, phồng người mà nín thở.

Nghe vậy càng thấy ấm ức, tôi xụ mặt, bước nặng nề lại gần, ném túi xách lên người anh:

“Anh hung dữ cái gì!”

Tống Dụ nhíu mày:

“Không phải tiểu thư đi gây rối sao? Sao lại không vui? Ai làm em tức à?”

Chẳng phải bình thường chỉ có tiểu thư cô làm người khác tức, bắt người khác chịu khổ sao?

Tôi tự hiểu ý ngoài lời của anh, lại càng khó chịu.

Trước mặt Tống Dụ, nước mắt tôi luôn rơi nhanh hơn mình nghĩ.

“Anh chẳng hiểu gì cả!”

Nhớ đến tất cả những nhân vật vừa rồi không theo đúng kịch bản, lại nghĩ tới trụ sở mãi không liên lạc được…

Tôi thực sự thấy tủi thân.

Môi run run, nước mắt tràn má, tôi úp mặt xuống sofa gào khóc.

“Tống Minh Oanh.”

“Đừng gọi em!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi nức nở quát:

“Anh là cái thá gì mà dám gọi thẳng tên em?”

“Anh… keo kiệt c.h.ế.t được! Muốn anh phản ứng một chút cũng khó thế à? Làm nhiệm vụ với anh thật là xui xẻo!

Việt Tri Nhiên – ghê tởm! Chu Cảnh Hành – ghê tởm! Sở Kiều – khó hiểu!

Tôi đang ngồi yên trong văn phòng thì bị nhét cho cái nhiệm vụ này!

Cái thế giới này ai cũng là đồ ngu! Đồ ngu! Chết hết đi!!”

“Đồ ngu là mắng ai đấy?”

“Mắng anh chứ ai!”

Cái chiêu này Tống Dụ dùng mấy lần rồi, lần nào tôi cũng mắc bẫy.

Nhận ra mình bị đùa giỡn, tôi vừa tức vừa gấp:

“Anh dám trêu em! Tống Dụ, đồ khốn nạn! Đợi đấy!”

Bất ngờ, trong đầu tôi vang lên tiếng điện tử:

【Gợi ý kịch bản hồi kết: Tống Dụ không hiểu vì sao tiểu thư lại bướng bỉnh như thế. Anh luôn ghi nhớ ơn nghĩa nhà họ Tống, nhường nhịn từng bước, nhưng tiểu thư chưa từng hài lòng. Chẳng lẽ cô hận anh đến vậy? Hủy hoại tương lai, làm hỏng danh tiếng, chặn đứng đường lui của anh. Anh phẫn nộ vùng khỏi xiềng xích, đập cửa bỏ đi. Tiểu thư nhiều lần hoảng sợ, lại cãi nhau kịch liệt với Tống Dụ. Thể trạng vốn yếu ớt của cô không chịu nổi chuỗi dồn dập này, n.g.ự.c như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, co rút lại rồi đập loạn. Cô “ọe” một tiếng, phun ra máu. “Cứu… cứu tôi.” Tiểu thư không còn sức chống cự, dọc theo cạnh bàn từ từ trượt xuống. Đến khi Tống Dụ nguôi giận quay về nhà, tiểu thư đã vĩnh viễn nhắm mắt. Cô tiểu thư kiêu căng đáng ghét này… lại mong manh đến vậy? Tống Dụ hơi hoang mang. Cô đến rầm rộ, nhưng ra đi lại im lìm đến thế.】

Tôi lau nước mũi, biết đây là cơ hội duy nhất để hoàn thành nhiệm vụ và trở về trụ sở.

Cắn răng, tôi chống vào n.g.ự.c Tống Dụ, ngồi thẳng dậy.

Rồi ấn môi mình thật mạnh lên môi anh.

Bị người mình ghét đụng chạm, trở thành công cụ xả cảm xúc… chắc hẳn sẽ nhục nhã lắm.

Tôi như bấu víu vào cọng rơm cứu mạng, cắn chặt môi anh không buông, đầu lưỡi ngang ngược cạy hàm răng anh ra, quấn lấy, khuấy đảo.

Cho đến khi đôi môi anh sưng đỏ, khóe miệng loang một vệt đỏ chói, hơi thở nóng bỏng xen lẫn tiếng thở dồn nén tràn ra từ môi hé mở… tôi mới đợi được âm báo mà mình mong chờ bấy lâu.

Tôi phấn khích lùi lại, chờ Tống Dụ nổi giận, đập cửa bỏ đi, rồi mình sẽ chết...

【Kết toán kịch bản: Phát hiện nồng độ cảm xúc nam chính đã đạt 99,9%. Ký chủ hãy cố gắng thêm.】

“Anh tự chơi đi! Em không tiếp… Ể?”

Tống Dụ bật cười trầm thấp, trong tiếng cười lẫn vài phần giễu cợt, vài phần lửa ngầm bị châm.

Gần như ngay lập tức, anh giành lại thế chủ động.

Một tay chắc chắn siết sau gáy tôi, không cho tôi lùi, áp đảo hôn ngược lại.

Giữa những lần môi lưỡi quấn quýt, hơi thở nóng bỏng đến rát da, quyền kiểm soát bị anh đoạt về hoàn toàn.

“Biến đi đồ điên! Ai cho anh hôn em! Em không chơi nữa! Em muốn về trụ sở!”

Tôi giãy trái giãy phải vẫn không thoát khỏi vòng kìm kẹp.

Bị anh ghì chặt trong lòng, hôn tới tấp, không hề ngừng nghỉ.

【Kết toán kịch bản: Nồng độ cảm xúc nam chính đạt 99,99%. Ký chủ hãy cố gắng thêm.】

Anh không ngừng quấn lấy, hút lấy đôi môi mềm của tôi.

【Kết toán kịch bản: Nồng độ cảm xúc nam chính đạt 99,999%. Ký chủ hãy cố gắng thêm.】

Lưỡi tôi đau rát, môi bị cắn mút quá mức, đỏ rực như bị dày vò.

【Kết toán kịch bản: Nồng độ cảm xúc nam chính đạt 99,9999%. Ký chủ hãy cố gắng thêm.】

“Đau! Đau! Tống Dụ! Anh chẳng phải thấy em ngu, ghét em sao! Sao không tha cho em?”

【Kết toán kịch bản: Nồng độ cảm xúc nam chính đạt 99,99999%. Ký chủ hãy cố gắng thêm.】