Tôi Đâu Phải Nữ Phụ Độc Ác

Chương 14



Chỉ một tháng ở đảo, tôi đã gầy đi một vòng.

Tống Dụ thì khác, anh tìm đủ nguyên liệu và gia vị chuyển từ trong nước ra, làm cho tôi toàn món ngon.

Bữa sáng là há cảo tôm trong suốt hấp nóng, vỏ mỏng đến mức thấy rõ phần nhân tôm trắng hồng bên trong, chấm nước dấm Trấn Giang pha gừng băm, vừa đủ khử mùi tanh.

Buổi sáng giữa ngày có canh mận đỏ ướp lạnh, từng quả mận đều bỏ hạt, nước canh nổi vài lá bạc hà, mát lạnh trôi xuống cổ họng.

Bữa trưa thì càng khỏi phải nói. Biết tôi mê cá, anh còn học chế biến đủ kiểu.

Hôm nay là cá thìa hấp, trên da cá rải đầy sợi giăm bông và rượu nếp, hấp đến khi thịt mềm tan trong miệng.

Ngày mai đổi sang cá phi lê om rượu hoàng Thiệu Hưng, nước sốt ôm lấy từng thớ thịt trắng, ăn cùng ngọn đậu non, tươi ngon đến mức muốn nuốt luôn cả lưỡi.

Ăn trưa xong, tôi ngồi ở hành lang sân làm chuông gió bằng vỏ sò.

Nắng xuyên qua kẽ lá giàn nho, rải xuống giỏ tre đầy vỏ sò những đốm sáng loang lổ.

Tôi vốn rất kén, vỏ sò mép phải nhẵn, vân phải đều và đẹp.

Thường phải ngồi bãi biển cả buổi sáng mới nhặt được vài cái ưng ý.

Chỉ một lúc dùng và bỏ, giỏ tre đã gần cạn.

Từ phòng khách vọng ra tiếng gõ bàn phím, chắc Tống Dụ đang xử lý công việc.

Bãi biển chỉ cách trăm mét, tôi liếc đồng hồ, mới hai giờ chiều.

Nghĩ chắc đi một lát rồi về, chẳng cần làm phiền anh, tôi viết vội mảnh giấy “Đi vịnh Hắc Loa nhặt vỏ sò” đặt dưới đáy cốc cà phê, chộp lấy mũ cói và lặng lẽ ra ngoài.

Ban đầu, tôi chỉ chậm rãi dọc bờ biển, giẫm lên lớp cát ấm, chuyên tìm mấy vỏ sò ẩn trong khe đá.

Nhưng càng đi, tôi càng thấy xa xa trong đợt sóng có nhiều vỏ sò đặc biệt hơn.

Tỉnh lại thì ngôi nhà trắng phía sau đã biến mất.

Điện thoại tôi để quên trên ghế tre ở hành lang, trong túi quần ngắn chỉ có vài tờ tiền lẻ.

Trời trở mặt rất nhanh, mây sáng vừa rồi giờ sà thấp nặng trĩu, những khối mây đen cuộn trên đầu, mưa rơi lộp bộp rồi nhanh chóng đổ ào ạt.

Làn mưa dày quấn lấy mặt biển, sóng xa bị đánh nát trắng xóa, cả bãi cát bốc hơi nước mờ mịt.

Một trận gió lớn cuốn mưa quất vào mặt, tôi theo phản xạ đưa tay giữ dây mũ, nhưng trượt mất.

Chiếc mũ cói bị gió hất tung, xoay vài vòng rồi rơi thẳng xuống làn sóng, bị nuốt mất tăm.

Thời tiết biển vốn vậy một giây trước còn nắng chói, giây sau mưa như trút.

Tôi rụt cổ chạy qua rặng dừa nghiêng ngả, cuối cùng thấy một quầy trái cây sáng đèn.

Chủ quầy là bà lão căng tấm bạt sọc xanh trắng, dưới là mấy hộp trái cây ướp lạnh ngâm trong đá.

Tôi lục túi, vừa đủ tiền mua một hộp dưa lưới.

“Cô bé, vào tránh mưa đi.”

Bà lão không đuổi tôi, còn nhích vào trong nhường nửa ghế nhựa.

Tôi ôm hộp trái cây ngồi dưới tấm bạt, đến khi mưa nhỏ lại thành hạt mịn mới đứng dậy, hỏi đường về.

Bà chỉ về phía cây dừa cổ cong:

“Đi hướng đó, qua ba đê chắn sóng là khu dân cư. Nhưng cẩn thận khi qua vịnh Hắc Loa nha, vừa rồi sóng lớn, tin tức nói có khách du lịch bị cuốn đi.”

Tôi lê dép chậm rãi, đến khu đá ngầm lởm chởm ở vịnh Hắc Loa.

Từ xa đã thấy một nhóm đông người, giăng dây cảnh báo màu vàng, bên trong là một bóng người quỳ trên cát.

Áo sơ mi anh ta nhăn nhúm, tay áo xắn đến khuỷu, lộ cánh tay có vết xước vì đá cứa, quần ướt sũng dính chặt, dính đầy cát.

Sóng tràn lên ướt cả cằm, anh ta như không cảm nhận gì, chỉ nhìn chằm chằm ra biển xám xanh, ôm một chiếc mũ cói quen thuộc trước ngực.

Mấy cảnh sát quanh đó ra sức khuyên:

“Anh à, tàu cứu hộ đã ra ba chiếc rồi, thời tiết này không thể để anh tự lái canô ra biển, nguy hiểm lắm!”

“Sóng lớn thế này, anh ra cũng vô ích!”

“Nếu người yêu anh ở đây, chắc chắn cũng muốn anh giữ mạng, sao lại để anh liều như vậy?”

“Chúng tôi hiểu cảm xúc của anh, nhưng đội cứu hộ có thiết bị chuyên dụng. Anh vào lều chờ tin được không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hình như… là Tống Dụ?

Tôi vừa ăn dưa, vừa thử gọi:

“Tống Dụ?”

Không phản ứng.

Anh thất thần, bất động.

“Tống Dụ…”

Tôi tiến thêm vài bước, gọi to hơn:

“Anh à!”

Cả người Tống Dụ chấn động, quay phắt lại, sắc mặt trắng bệch.

Khoảnh khắc thấy tôi, đôi mắt vốn lạnh nhạt bùng nổ sự vui sướng không thể tin, ngay sau đó là nỗi sợ hãi cuộn trào.

“Oanh Oanh…”

Giọng anh khàn như bị giấy ráp cào, nói được một chữ đã nghẹn lại.

Như kẻ mất trí, anh hất tay cảnh sát, lao về phía tôi, sức mạnh gần như húc tôi ngã xuống cát.

“Em đi đâu vậy?”

Anh siết chặt eo tôi, cằm tì vào hõm vai, giọng run rẩy đến biến dạng:

“Anh thấy tờ giấy… anh tìm em suốt hai tiếng…”

Hơi thở anh nóng hổi, xen mùi tanh mặn của nước biển:

“Anh tưởng… anh tưởng là…”

Phần sau nghẹn lại, nuốt vào cùng tiếng nấc.

Anh chỉ ôm tôi chặt hơn, như muốn hòa tôi vào xương máu.

Giọng run đến từng chữ:

“Không được chạy lung tung nữa… tuyệt đối không được…”

Nhìn bộ dạng đáng thương của anh, tôi đưa tay vỗ nhẹ lưng, coi như an ủi.

Kết quả lại bị ôm chặt hơn.

Dính người đến vậy sao?

Tôi nuốt nốt miếng dưa cuối cùng, bất giác nghĩ:

Trông anh đáng thương thật.

Cần tôi đến thế ư?

Tôi vốn ham hưởng thụ.

Đằng nào Tống Dụ cũng chăm tôi chu đáo, đến mức không thể bắt bẻ.

Mà đã không đuổi được, không gạt đi được…

Thì cứ để anh ở lại bên tôi một thời gian cũng chẳng sao.

Dù sao tôi cũng chỉ là một dãy số.

Anh rồi cũng sẽ già, sẽ chết.

Đã thế, nếu anh thành tâm muốn ở lại bên tôi…

Thì tôi sẽ rộng lượng một lần, cho anh thêm chút thời gian ở bên cạnh.

Ngoại truyện 2 – Góc nhìn Sở Kiều

Tiểu thư lại đến tìm tôi.

Hôm nay cô mặc một chiếc sườn xám ngắn kiểu Trung, đi đôi giày cao gót nhỏ.

Đôi má hồng hồng, mịn đến mức khiến người ta chỉ muốn đưa tay nhéo nhẹ.

Cả người như một con búp bê Barbie, kiêu kỳ đứng ở cửa lớp:

“Ê! Gọi Sở Kiều lớp các cậu ra đây!”