Tôi Đâu Phải Nữ Phụ Độc Ác

Chương 15



Tôi đã đợi suốt cả buổi sáng, hết lần này đến lần khác nhìn ra cửa. Cuối cùng, tôi cũng chờ được sự xuất hiện của tiểu thư.

Mang theo chút hân hoan khó nhận ra, tôi chạy về phía cô.

Tôi vốn là học sinh từ vùng quê hẻo lánh thi đỗ vào thủ đô.

Trong ngôi trường đại học hàng đầu này, người đủ kiểu, không thiếu kẻ nhìn mặt bắt hình dong.

Trước khi tiểu thư chú ý đến tôi, tôi thuộc loại bị cả lớp cô lập.

Không gia thế hiển hách, không bối cảnh hào nhoáng.

Tôi có ưu điểm gì chứ? Thông minh? Chăm chỉ? Xinh đẹp?

Ở thủ đô này, những người vừa thông minh vừa xinh đẹp chẳng thiếu.

Tiểu thư như thiên sứ, kéo tôi bước vào cuộc đời cô.

Có người từng vây tôi trong lớp, chất vấn gay gắt:

“Sao tiểu thư lại đến tìm cậu nữa? Cậu có gì lọt vào mắt cô ấy?”

“Này, cậu đã làm gì khiến tiểu thư hài lòng thế? Đừng keo kiệt vậy, chia sẻ cho bọn tôi nghe với?”

Tôi không đáp được.

Bọn họ vừa ghen vừa hận, tức tối:

“Không nói thì thôi, cậu chẳng qua chỉ là món đồ để tiểu thư g.i.ế.c thời gian! Sớm muộn gì cũng bị bỏ thôi, chờ đấy mà xem!”

Thật vậy sao? Một ngày nào đó, tiểu thư sẽ bỏ rơi tôi ư?

Tiểu thư gọi tôi ra, bảo tôi chải tóc cho cô.

Tóc cô đen nhánh như lụa thượng hạng, dày và mềm, buông xuống vai là trượt thẳng tới tận eo.

Tôi cầm lược gỗ đào, chải thật chậm, sợ dùng lực quá mạnh sẽ làm đứt mất vài sợi.

Nhưng cô chẳng bao giờ ngồi yên lúc thì kêu b.í.m tóc buộc chặt quá, lúc lại bảo tóc mái chưa được ghim gọn.

“Cậu phiền c.h.ế.t được! Cậu chả để tâm chút nào!”

Cô giọng điệu kiêu ngạo.

Tôi thở dài, định dùng kẹp tóc ngọc trai ghim lại:

“Tiểu thư, cô còn muốn tôi để tâm thế nào nữa?”

Để kiếm tiền sinh hoạt, tôi làm thêm ở một câu lạc bộ.

Tiểu thư dẫn người hùng hổ kéo tới, chỉ đích danh tôi phục vụ.

“Lại đây.”

Cô hơi ngẩng cằm, giọng lười nhác nhưng chứa mệnh lệnh không thể chối:

“Mở một chai Romanée-Conti.”

Cô bảo muốn để tôi bị nhục nhã.

Nhưng tiểu thư à, mở chai đó tôi vẫn có tiền hoa hồng đấy.

Tiểu thư bị bệnh tim.

Tôi rót rượu, chỉ để một lớp mỏng dưới đáy ly.

Cô uống xong, tôi không chịu rót thêm:

“Đừng uống nhiều, không tốt cho tim.”

Cô lại tự giành lấy chai rượu:

“Liên quan gì đến cậu!”

“Cậu lắm lời vừa thôi! Nói thêm câu nữa tôi không tha cho cậu đâu!”

Cô tửu lượng kém, uống lại chẳng biết điều độ.

Tôi chưa kịp ngăn, thấy cô ngửa đầu uống, rượu tràn khóe môi chảy dọc xuống cổ.

Tôi c.h.ế.t lặng.

Rượu nhanh chóng khiến da cô ửng hồng.

Không ồn ào, chỉ có những giọt nước mắt tròn trịa rơi tí tách, trông ngoan đến mức xót lòng:

“Hu hu… Phiền chết, rốt cuộc tôi sai chỗ nào… Sao Tống Dụ lại không phản ứng gì hết?”

Nghe cô khóc, tôi mềm lòng, nhưng vừa nghe tới tên Tống Dụ, trong lòng lại dậy lên bực bội.

Hắn dám khiến tiểu thư khóc?

Tống Dụ xuất hiện, ôm cô gái say mềm trong n.g.ự.c mang đi.

Hôm đó hắn mặc áo cổ chữ V, phô ra vết cắn gọn ghẽ in trên da.

Thật chướng mắt. Tôi ghét hắn. Sao hắn được ôm tiểu thư?



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiểu thư c.h.ế.t rồi?

Tôi sống mơ màng một thời gian, bắt đầu mơ thấy cô.

Mơ thấy thế giới của chúng tôi chỉ là một kịch bản.

Tình tiết hay kết cục nhân vật… chẳng lẽ không thể thay đổi?

Có cách nào để đưa tiểu thư trở lại bên tôi không?

Tôi như phát điên tra cứu tài liệu, ở lì trong thư viện.

Nghe nói Tống Dụ cũng từng sống như xác không hồn, sau đó bỗng vực dậy, nghiên cứu thứ công nghệ nào đó.

Tôi đoán, hắn cũng mơ thấy cùng một giấc mơ như tôi.

Chúng tôi hợp tác, liên kết với Ngu Phóng, Việt Tri Nhiên và Chu Cảnh Hành, cùng phát triển công nghệ đó.

Cuối cùng, đưa tiểu thư trở về.

Hôm ấy, tiểu thư tới bên tôi.

Một tay tôi áp vào lưng thon, tay kia ôm trọn eo nhỏ.

Niềm vui tìm lại được cô gần như tràn ra khỏi lồng ngực.

Cô dường như chẳng nhớ gì.

Có nhiều lời, tôi sợ làm cô hoảng nên không dám nói.

“Cô biết không, hôm nay cuối cùng cũng tới lượt tôi, vui lắm.”

“Tôi thật ra, ngày nào cũng ghen.”

“Có lúc tôi nghĩ, tại sao lại để người khác chen vào giữa?”

“Có phải… chỉ cần tôi mạnh hơn, thông minh hơn… chỉ cần tôi dám hơn… là có thể có được cô?”

“Ở đây có vết đỏ… chỗ này cũng vậy.”

“Tống Dụ đối xử với cô tốt chứ? Hắn chắc mừng lắm khi đạt được ý nguyện?”

“Miệng cô đỏ thế này, nhìn là muốn hôn. Tống Dụ… hắn nhịn được sao?”

“Hắn đã hôn cô chưa? Có dùng lưỡi không?”

“Tôi cũng muốn hôn cô.”

“Muốn làm những chuyện quá phận như hắn.”

“Rõ ràng tôi đã cố gắng đến vậy…”

“Tại sao cô vẫn không chịu nhìn tôi nhiều hơn một chút?”

Sau đó, Tống Dụ đưa tiểu thư ra nước ngoài.

Tôi lại bắt đầu mơ.

Âm thầm tìm hiểu ý nghĩa từ “lesbian”, tìm hiểu những cách thân mật bí mật.

Chỉ mấy chữ thôi cũng khiến tôi đỏ mặt, tim đập loạn.

Tối đó, tôi mơ thấy tiểu thư.

Cô nghiêm túc, ngây thơ, trách tôi nghĩ bậy:

“Đồ biến thái!”

Nhưng giấc mơ ấy hiếm hoi quá.

Phần nhiều là mơ thấy tiểu thư dưới nắng, chạy trên bãi cỏ đuổi bướm.

Cô buộc kiểu tóc công chúa bồng bềnh, hai bên tết b.í.m nhỏ vòng ra sau, phần tóc còn lại xõa tự nhiên, đuôi tóc hơi cong.

Khi chạy, b.í.m tóc sau lưng nhảy lên nhảy xuống.

Tôi quỳ ngồi trên tấm thảm picnic kẻ ô, đang xếp những miếng xoài chín vàng vào đĩa sứ trắng.

“Bốp” — dây buộc tóc bạc trên đầu cô bật ra, như ngôi sao nhỏ băng qua không trung.

Tôi gần như theo bản năng đưa tay đón lấy, lòng bàn tay còn vương hơi ấm.

Cô “á” lên một tiếng, luống cuống giữ nửa mái tóc xổ tung.

Chạy về, má hồng rực, chóp mũi lấm tấm mồ hôi:

“Mau buộc tóc cho tôi!”

Nắng đổ xuống, bóng hai chúng tôi chồng lên nhau trên tấm thảm.

Ngọn tóc cô khẽ quét mu bàn tay tôi, ngứa ngáy như có cánh bướm đậu.

Xa xa vọng lại tiếng cười đùa trẻ con, lon nước ngọt trong giỏ picnic “xì xì” sủi bọt.

Trong khoảnh khắc cùng tắm dưới một vầng nắng, chỉ có nhau…

Tôi tự lừa mình, ít nhất giây phút đó, chúng tôi là của nhau.

Đó là giấc mơ bình thường nhất… và cũng quý giá nhất của tôi.

(Hết)