Tôi Đâu Phải Nữ Phụ Độc Ác

Chương 5



Việt Tri Nhiên cuống quýt:

“Anh không cần tiền! Tiểu thư định tới đó sao? Anh có thể đi cùng không?”

Việt gia ở Kinh thị danh tiếng lẫy lừng, thuở đầu dựa vào việc thu phí bảo kê, đòi nợ để đứng vững.

Đã từng dính máu, cũng từng liều mạng.

Về sau từng bước chuyển hướng sang làm ăn hợp pháp, mở võ quán, lập công ty bảo an.

Từ từ gột sạch khí hung hãn, trở thành gia tộc võ đạo trăm năm, anh hùng đời đời trong mắt người ngoài.

Việt Tri Nhiên là đời thứ chín của dòng chính Việt gia.

Từ nhỏ cậu đã luyện võ, trong hàng hậu bối của Việt gia, cậu nổi bật với thiên phú xuất chúng và sự liều lĩnh gần như điên cuồng.

Đến cả Việt lão gia nghiêm khắc nhất cũng khen là “trăm năm mới gặp một nhân tài hiếm có”, đào tạo cậu theo hướng người kế vị.

Trước đây, vì bị trả thù nên cậu bị bắt cóc.

Cậu cố gắng gượng sức bò ra khỏi thùng xe, loạng choạng tránh đám đông, trốn vào một con hẻm dơ bẩn.

Khi ấy, tay bị trói giật ra sau bằng dây thừng thô, vết thương ở trán vẫn rỉ máu, hơi thở yếu ớt.

Và người cứu cậu là Sở Kiều.

Cô ấy vừa tan học tối, định đến tiệm sửa đồ điện làm thêm, rẽ vào hẻm thì đá trúng chàng thiếu niên đầy máu.

Cô băng bó tạm vết thương, cho cậu uống chút nước, ăn chút gì đó.

Xong xuôi, Sở Kiều vội vàng rời đi vào làm ca đêm.

Vì thế khi Việt Tri Nhiên tỉnh lại, thứ cậu thấy đầu tiên lại là tôi người đang tới cứu vớt cậu, nhưng mặt đầy khó chịu, mắng chửi vì đôi giày cao gót của mình bị dính bùn.

Cậu nhìn tôi mê mẩn, run rẩy bò lại, áp gương mặt dính bùn lên đôi tất đắt tiền của tôi trong tiếng thét thất thanh của tôi.



Giờ đây, chàng trai có sức chiến đấu “ngang ngửa quỷ thần” ấy đang nũng nịu:

“Anh sẽ không làm tiểu thư phiền đâu! Chỉ là lâu rồi tiểu thư không ra ngoài, anh nhớ em lắm.”

“Tiểu thư à, anh tới đón em ngay!”

Cúp máy, ngẩng đầu lên, Tống Dụ đã đứng trước mặt tôi.

Anh nhíu mày:

“Em định ra ngoài?”

“Đi đâu?”

“Bao lâu?”

“Với ai?”

Tất nhiên tôi không ngu đến mức khai thật cho Tống Dụ biết mình định đi quấy phá, liền bật lại:

“Em muốn làm gì thì làm, liên quan gì đến anh!”

Bên ngoài trời âm u, mây đen phủ kín.

Tôi trang điểm xong chuẩn bị ra ngoài thì thấy trong màn đêm tối mờ, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ màn hình máy tính của Tống Dụ.

Anh đứng dậy, im lặng theo sau tôi.

Đứng ở cửa, anh cúi xuống giúp tôi mang giày, rồi lấy chiếc áo choàng nhỏ trên mắc, cài nút cho tôi.

Tôi bực bội kéo bung khuy:

“Cái này chẳng hợp gì với váy hôm nay của em, em không mặc!”

Tống Dụ vẫn thản nhiên:

“Sắp mưa rồi, bên ngoài gió lớn, em sẽ bị lạnh đấy. Bị lạnh là sốt, sốt là phải uống thuốc đắng.”

Tay tôi khựng lại, miễn cưỡng bỏ tay xuống.

Khó chịu vì bị anh nắm thóp dễ dàng, tôi dậm mạnh chân lên giày anh một cái, rồi hậm hực quay đi.

Việt Tri Nhiên đã đợi sẵn ở dưới nhà.

Cậu ta có đôi mắt tròn và mái tóc xoăn mềm màu hạt dẻ.

Nhìn bề ngoài hoàn toàn không giống kẻ từng một mình khiêu chiến ba võ quán đối địch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cậu ta nói nhiều, hoạt bát, mặt đỏ lên khi cứ kêu “tiểu thư, tiểu thư” bên tai tôi.

Vừa ngồi lên xe, cậu đã đưa ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.

Bên trong là một hàng bánh quy nhỏ cỡ ngón tay, mỗi chiếc đều ép thành hình ngọn lửa tinh xảo, viền bánh hơi giòn, phủ lớp đường mỏng.

“Anh biết tiểu thư thích ăn ngọt nên luôn luyện làm bánh! Chiều nay đặc biệt nướng mẻ này, vị caramel muối biển mà tiểu thư thích nhất.”

Cậu ta cũng rất hay khóc.

Tôi đẩy hộp ra, bảo mình không muốn ăn.

Mi mắt cậu lập tức cụp xuống, đầu mi long lanh nước mắt, sắp rơi mà không rơi, run rẩy chực chờ.

“Khóc cái gì! Suốt ngày khóc, phúc khí đều bị cậu khóc hết rồi!”

Tôi hoàn toàn quên chuyện mình ba ngày lại khóc một lần, bực dọc nói:

“Em ăn là được chứ gì.”

Cậu mới ngẩng lên, mím môi cười.

Lau tay bằng khăn ướt, cậu cẩn thận gắp một chiếc bánh đưa tới miệng tôi:

“Tiểu thư, há miệng nào. Nếu thích, mai anh sẽ nướng vị khác cho tiểu thư ăn!”

Tôi nhai bánh khô khốc, ngửa đầu uống một ngụm nước cậu đưa.

Nghe vậy, tôi liếc cậu:

“Anh ngốc à, mai chúng ta đâu có gặp, mà có nướng em cũng chẳng ăn.”

Động tác của cậu ta khựng lại, lát sau khẽ đáp:

“Vậy anh sẽ mang đến nhà của tiểu thư vậy.”

Tôi hờ hững:

“Không cần, Tống Dụ sẽ làm cho em.”

Việt Tri Nhiên khẽ “ừ”, cụp mắt, hàng mi dài đổ bóng xuống, trông vừa tủi vừa ngoan.

Đến nơi, còn sớm.

Việt Tri Nhiên sắp xếp cho tôi vào phòng VIP nghỉ ngơi.

Nhưng tôi ngồi chẳng yên, đứng dậy định ra ngoài.

“Tiểu thư định đi đâu?”

Cậu gần như theo phản xạ nhào tới, giữ chặt cổ tay tôi.

Sức cậu rất lớn, tôi giãy không ra, bực mình tát cho một cái:

“Anh làm em đau rồi!”

Cậu cứng cổ không buông, trên má in rõ dấu tay, vẫn lì lợm hỏi:

“Tiểu thư định đi đâu?”

“Đi vệ sinh. Anh muốn vào cùng à? Biến thái hả?”

Thấy chân cậu đã đặt lên ngưỡng cửa định theo, tôi phát cáu:

“Không được theo! Anh mà bước thêm nửa bước, em sẽ không thèm nhìn anh nữa.”

Câu đe dọa này hiệu quả tức thì, cậu lập tức rụt chân lại, không dám tiến thêm.

Dù nóng ruột đứng ngồi không yên, cậu vẫn chỉ dám bám lấy khung cửa nhìn ra, hàng mi run run, mắt ầng ậc nước:

“Tiểu thư, mau quay lại nhé. Anh… anh sẽ ngoan mà.”

【Tổng kết tình tiết: Độ cảm xúc của nam chính tăng 0%, đạt 97%, xin ký chủ tiếp tục cố gắng.】

Nhìn nhiệm vụ chẳng nhích tí nào, tôi hơi thất vọng, nhưng rồi tự an ủi.

Tống Dụ không có ở đây, độ “căm hận” không tăng cũng bình thường.

Giờ quan trọng nhất là tìm nữ chính Sở Kiều nhân vật then chốt của đoạn tiếp theo.

Tôi đi một vòng tầng này, nghe thấy tiếng cãi vã vọng ra từ một phòng họp hé cửa:

“Chẳng lẽ cứ để họ ở riêng với nhau sao!”

“Cậu tưởng tôi thấy dễ chịu chắc? Nếu không phải Tống Dụ nói có cách giữ em ấy lại, cậu nghĩ tôi muốn nhìn họ suốt ngày kè kè bên nhau à?”