“Cách của anh ta thật sự hữu hiệu sao? Phần lớn đều là vì Tống Dụ có tư tâm? Tôi không muốn… không muốn tái diễn chuyện ba năm trước…”
“Im miệng! Em ấy không phải đã bị chúng ta mời về rồi sao? Nói những lời này có ích gì! Cậu có tư cách gì trách Tống Dụ! Nếu cậu cũng giỏi như anh ta, cậu cũng có thể lên giành lấy!”
Tiếng ghế bị đá đổ, rồi tiếng ly thủy tinh vỡ loảng xoảng, lẫn trong tiếng tranh cãi và hơi thở dồn dập.
Giọng nam trầm hơn lên tiếng cảnh cáo:
“Sắp gặp Oanh Oanh rồi, tốt nhất thu lại vẻ mặt của cậu! Đừng để xảy ra chuyện.”
“Cần anh nhắc chắc?”
Tiếng bước chân nặng nề mỗi lúc một gần.
Tôi vội mở cửa phòng bên cạnh, chui vào, áp mắt vào khe cửa nhìn ra.
Một bóng người đầy tức giận xông ra khỏi phòng.
Mái tóc đỏ chói mắt lập tức khiến tôi nhận ra.
Đó là thiếu gia nhà họ Chu tên Chu Cảnh Hành.
Trong kịch bản, từ nhỏ chúng tôi đã không đội trời chung.
Cả hai đều là kiểu được nuông chiều từ bé, kiêu căng ngạo mạn.
Gặp nhau ba câu không hợp là lao vào cào cấu.
Tôi vì sức yếu nên thường bị đè xuống, bị cắn má đỏ bừng, khóc ầm lên.
Cuối cùng phải để Chu Cảnh Thâm anh trai cậu ta bế dỗ mãi mới nín.
Lên cấp ba, cậu ta càng ngỗ nghịch, suốt ngày kiếm chuyện.
Khi thì bắt bẻ quần áo tôi, khi thì hét gọi tên tôi, nói toàn lời khó nghe.
Tôi từng làm cán bộ kỷ luật lớp, cậu ta liền tụ tập bạn bè phá phách, cố tình đập sách ầm ầm.
Tôi đi qua, cậu ta chìa chân ra chặn:
“Tôi làm loạn trong lớp, cậu không quản à, không phạt à, cán bộ kỷ luật?”
Tôi hừ một tiếng:
“Quản cậu được chắc? Rảnh quá ha?”
“Nhưng cậu vậy là không làm tròn chức trách.”
“Tên cậu chả còn chỗ nào trống để ghi cả?”
“Nhưng cô vẫn chưa làm tròn chức trách.”
Tôi chịu hết nổi:
“Cậu chán sống à! Ra đây!”
“Ô hô, cán bộ kỷ luật nổi giận rồi kìa!”
Chu Cảnh Hành hớn hở theo tôi ra hành lang.
Đám bạn cậu ta cười cợt:
“Tên này thật không biết xấu hổ…”
Tôi định tát cậu ta, nhưng cậu ta đã nắm tay tôi kéo vào mặt mình.
Không chịu nổi, tôi khóc đi méc Chu Cảnh Thâm và Chu bá bá.
Chu bá bá giận quá phạt cậu ta cấm túc ba tháng, cuối cùng quản không nổi, gửi thẳng ra nước ngoài.
Sau khi tôi tới thế giới này, lần đầu gặp lại cậu là trên một show tuyển chọn đang hot.
Cậu dựa vào gương mặt vừa ngông vừa điển trai, thực lực hát nhảy vượt trội và thân phận bí ẩn, lập tức nổi đình nổi đám.
Khi ghi hình ở trường đại học, cậu tình cờ gặp Sở Kiều đang ngồi bên bồn hoa gõ code.
Nghe nói cô xuất thân bình thường nhưng là sinh viên xuất sắc ngành máy tính, ba năm liền nhận học bổng quốc gia.
Chưa tốt nghiệp đã tham gia nhiều dự án kỹ thuật lớn cùng giáo sư.
Đến cả anh trai kiêu ngạo của cậu cũng đánh giá cô rất cao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vì Sở Kiều, cậu ta nhiều lần đối đầu với tôi.
…
Chu Cảnh Hành đứng trước tấm gương gắn tường ở hành lang chỉnh trang lại.
Vuốt vuốt chiếc cà vạt mới tinh, ngắm mình trong gương, cười thử một cái.
Thấy không ưng, cậu “tsk” một tiếng, cười lại.
Cười thế nào cũng không vừa ý, cậu càng bực, đá mạnh vào thùng rác cạnh đó.
Tiếng kim loại va vào tường, lăn xa.
Cậu quay lưng, sải bước về phía hội trường roadshow.
Tôi nấp sau cửa, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của kẻ thù không đội trời chung mà khẽ cười khẩy.
Quay người, tôi bất chợt thấy trong góc phòng tối có một đốm lửa lơ lửng.
Tim tôi đập mạnh, cổ họng bật ra một tiếng hét ngắn và sắc.
Người đang đứng yên trong bóng tối lập tức tiến lại, bịt chặt miệng tôi.
Giọng nữ dịu dàng vang lên:
“Suỵt, là tôi.”
【Nhắc nhở tình tiết: Ở hiện trường buổi roadshow, vì Tống Dụ không có mặt, Sở Kiều phải tự chuẩn bị bài thuyết trình. Nhưng Tống Minh Oanh đâu có ý định tha cho cô ta. Tại sao cô ta lại có thể phối hợp ăn ý với Tống Dụ như vậy? Đối với Tống Dụ, tuy cô không mấy yêu thương, nhưng Oanh Oanh luôn có tính chiếm hữu mạnh với “đồ của mình”. Cô muốn xem thử, nếu không có tài liệu, Sở Kiều liệu còn đứng vững trên sân khấu được không. Tiểu thư làm việc tùy hứng, còn chuyện Sở Kiều có bị mất mặt, công ty Tống Dụ có bị bôi xấu hay không, hay lâm vào cảnh không ai đầu tư… đều không nằm trong suy nghĩ của cô.】
“Tiểu thư.”
Sở Kiều mặc bộ vest đường cắt gọn gàng, quần ống suông ôm gọn đôi chân dài thon khỏe.
Khóe môi ngậm điếu thuốc bạc hà mảnh, cả người toát ra vẻ lười nhác, bất cần.
Tôi hơi sững lại.
Trong kịch bản, Sở Kiều là kiểu bạch liên hoa giọng nói mềm nhẹ, dễ đỏ mặt, thích mặc đồ trắng, kiêu ngạo nhưng yếu mềm.
Tôi mạo danh cô, trở thành ân nhân giả của Việt Tri Nhiên.
Ở công ty Tống Dụ, tôi gây sự, phá hỏng nhiều cơ hội thăng tiến của cô.
Còn dây dưa với đối tượng mập mờ của cô ngôi sao Chu Cảnh Hành.
Cô lẽ ra phải hận tôi đến tận xương tủy.
Nhưng lúc này, Sở Kiều chỉ thản nhiên áp sát chào hỏi.
Còn nói “trong phòng ngột ngạt”, tiện tay gỡ chiếc áo choàng trên vai tôi.
“Cô đồ hạ đẳng! Ai cho cô động vào tôi, cô xứng chắc?”
Tôi lùi hai bước, cố lấy giọng hăm dọa cho ra vẻ.
“Tiểu thư tới tìm đồ hạ đẳng làm gì vậy?”
Sở Kiều chẳng buồn nổi giận.
Cô vứt áo choàng xuống đất, phả một làn khói bạc hà đầy tính khiêu khích vào mặt tôi.
“Đương nhiên là… để kiểm tra tiến độ… chuẩn bị bài thuyết trình của cô, khụ khụ khụ…”
Tôi ho sặc sụa, mất hết khí thế, chỉ biết quạt khói trước mũi, lùi lại.
“Tránh cái gì?”
Còn không thì sao, hít khói thuốc thụ động à?
Cô ung dung bước tới, như có chút phiền muộn:
“Hỏi mà không trả lời? Tôi đâu có ăn thịt cô.”
Lúc nhận ra thì lưng tôi đã chạm bàn, không thể lùi nữa.
Chỉ có thể ngửa người, chống tay lên bàn để giữ thăng bằng.
Trong lúc luống cuống, tôi chạm vào một mảnh kim loại lạnh chắc là USB lưu tài liệu.
Tôi nhanh tay nhét vào người, miệng vẫn cứng cỏi:
“Trả lời cô làm gì? Tôi ghét cô, chẳng có gì để nói!”