Tôi Hối Hận Khi Thiếu Tướng Cưới Tôi Về Chỉ Vì Cô Thanh Mai Của Anh !

Chương 6



6

Trong lòng Tưởng Hữu vẫn còn sót lại một tia hy vọng mong manh, lỡ như, lỡ như Bạch Hòa chỉ ghé qua nhà mẹ đẻ thì sao.

Anh ta lập tức rửa mặt rồi vội vã chạy về làng. Bố mẹ nuôi của Bạch Hòa thấy anh ta, mặt lạnh tanh, hắt một chậu nước xuống chân anh ta.

"Con gái gả đi như nước đã hắt ra."

"Tiền hàng đã thanh toán sòng phẳng. Bây giờ mày còn muốn đến đây để trả lại hàng à? Tao không có một xu nào đâu, đi đi, mau đi cho khuất mắt!"

Tưởng Hữu chưa kịp mở miệng đã bị đuổi ra. Đúng vậy, sao anh ta lại quên mất, Bạch Hòa suýt nữa bị họ bán đi, làm sao cô ấy có thể quay lại đây được.

Anh ta căm ghét bản thân mình vì đã không nhận ra sự bất thường của Bạch Hòa. Nếu sớm giải thích thì mọi chuyện có lẽ đã ổn rồi.

Cô ấy không có nhà, lại vừa mới phá t.h.a.i xong, giờ phải sống sao đây.

Anh ta thất thần quay về khu gia binh. Một người chị lớn đi ngang qua chào anh ta nhưng anh ta không hề phản ứng, khiến người đó lầm bầm.

"Hai vợ chồng nhà này bị làm sao thế, người nào người nấy đều như mất hồn vậy."

Câu nói này lập tức x.é to.ạc đầu óc Tưởng Hữu. Anh ta trợn mắt, nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống người khác mà hỏi:

"Cái gì mà mất hồn? Bạch Hòa có đến văn phòng của tôi không?"

Người chị kia sợ hãi lắp bắp, nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Tưởng Hữu, vẫn tốt bụng giải thích:

"Hôm đó đấy, hôm anh và bác sĩ quân y không biết đang thì thầm to nhỏ gì bên trong, Bạch Hòa đứng ở cửa một lát rồi chạy biến."

"Tôi gọi thế nào cũng không dừng, cứ như bị ch.ó đuổi phía sau ấy."

Trái tim Tưởng Hữu lập tức chìm xuống đáy vực. Bạch Hòa đã biết rồi. Sự đê tiện, sự tính toán của anh ta, cô ấy đã nghe thấy tất cả.

 

Kết quả tồi tệ nhất đã xảy ra, anh ta không thể tự lừa dối mình thêm được nữa.

Từng cơn đau quặn thắt nơi lồng n.g.ự.c ập đến. Anh ta khom lưng, thở dốc. Khoảnh khắc đứng thẳng dậy, mắt anh ta tối sầm lại, rồi ngã vật xuống đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khi tỉnh lại, anh ta thấy bác sĩ quân y đang túc trực bên mình, anh ta đang được truyền nước. Anh ta rút kim tiêm ra định chạy đi, nhưng bị bác sĩ chặn lại.

"Cơ thể anh thế này còn muốn đi đâu?"

Tưởng Hữu mím chặt môi.

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

"Là anh em thì tránh ra, tôi phải đi đuổi theo Bạch Hòa."

Bác sĩ quân y nhìn anh ta với ánh mắt vừa thương hại vừa có chút mỉa mai.

"Anh Tưởng, anh nghĩ chị dâu có muốn gặp anh không?"

Tưởng Hữu đ.ấ.m mạnh một cú vào thành giường sắt.

"Tôi đã nói rồi! Là anh em thì tránh ra! Bất kể cô ấy nghĩ thế nào, tôi cũng phải đuổi cô ấy về!"

"Tôi biết mình sai rồi, tôi đã thích cô ấy từ lâu rồi, sau này tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy, chúng tôi còn có tương lai."

Bác sĩ quân y lắc đầu.

"Anh Tưởng, anh vẫn chưa nhận ra lỗi sai của mình. Nếu không phải vì anh, chị ấy đã không phải sống t.h.ả.m thương như thế."

"Anh lấy tư cách gì mà đi tìm chị dâu? Anh vì Bạch Linh mà hủy hoại chị ấy, lại vì nuôi Bạch Linh mà phá bỏ con của hai người, còn giữ lại thư của bố mẹ chị ấy."

"Anh Tưởng, tôi nói thật, nếu đây là em gái tôi, tôi sẽ liều mạng với anh đấy. Anh không phải đang bắt nạt vì nhà chị dâu không có ai chống lưng sao?"

"Vì Bạch Linh, anh đã mang lại được những gì cho cô ấy?"

Tưởng Hữu mấp máy môi, muốn nói điều gì đó—anh muốn nói rằng mình đã giải cứu Bạch Hòa? 

Hay là sau khi kết hôn, anh và Bạch Hòa đã sống hạnh phúc êm ấm?

Tất cả những lời định nói đều hóa thành một tiếng nức nở nghẹn lại trong cổ họng.

Tưởng Hữu, người được mệnh danh là "Lãnh Đao" , cảm thấy chua xót lấp đầy lồng ngực. Anh đã bật khóc nức nở như một đứa trẻ.

"Hòa Hòa, rốt cuộc em đang ở đâu, anh thực sự biết mình sai rồi."