Tôi Hối Hận Khi Thiếu Tướng Cưới Tôi Về Chỉ Vì Cô Thanh Mai Của Anh !

Chương 7



7

Còn tôi, dĩ nhiên là tôi đang trên đường vào thành phố.

Đây là lần đầu tiên tôi vào thành phố. Cùng với lớp bụi vàng tung tóe khi chiếc xe khách lắc lư lăn bánh, tôi bỏ lại mọi thứ lại phía sau.

Thành phố rất lớn. Tôi hỏi thăm không ít người mới tìm được địa chỉ trên mẩu giấy.

Tôi liên tục đưa tay lên rồi lại hạ xuống, trong lòng đang suy tính xem phải nói thế nào để không bị coi là kẻ lừa đảo.

Đúng lúc tôi đang bối rối, một bà cụ đeo kính kéo cửa ra.

Tôi còn chưa kịp nói gì, bà ấy đã đột nhiên đỏ hoe mắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi rồi kéo tôi vào nhà.

"Con ơi, con từ đâu đến? Có phải con đến để tìm người thân không?"

Nói xong, bà ấy vừa lau nước mắt vừa gọi vào trong nhà:

"Ông ơi, ông mau ra đây! Mau lên, ông xem ai đã về này!"

Tôi chỉ nghe thấy tiếng loảng xoảng trong nhà bếp. Một ông lão chạy vội ra, thấy tôi, giọng nói ông run run:

"Con gái, con về rồi sao?"

Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu, bởi lẽ tôi cũng không chắc chắn rốt cuộc tôi có phải là con của họ không.

Khi tôi bày tỏ sự nghi hoặc này, bà cụ vừa cười vừa rơi nước mắt.

"Cô bé ngốc, con giống hệt mẹ con hồi trẻ. Này, đây là quần áo con mặc hồi nhỏ này."

Tôi sờ lên những mũi kim dày đặc trên những bộ quần áo nhỏ, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng. Hóa ra, tôi cũng từng được che chở như thế này.

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Qua lời giải thích của họ, tôi mới biết sự thật về việc tôi bị lạc năm xưa.

Năm đó, cả gia đình tôi bị đày xuống nông thôn, đúng lúc mẹ tôi mang thai, nên họ sinh tôi tại nhà một người dân địa phương. 

Sau này, khi vội vã quay về thành phố, vì không rõ tình hình cụ thể nên họ đã thỏa thuận rằng họ sẽ về trước, đợi ổn định rồi quay lại đón tôi.

Nhưng gia đình người dân đó đã mang tôi đi nơi khác. Kể từ đó, tôi mất dấu. 

Họ vẫn luôn tìm kiếm tôi và những năm gần đây mới mơ hồ nghe ngóng được tin tức về tôi.

Tôi do dự nhìn hai người, cẩn thận mở lời hỏi:

"Vậy... con về đây cần phải làm gì ạ?"

Hai cụ già dường như không ngờ tôi lại hỏi như vậy. Nhìn bộ quần áo sờn rách tôi đang mặc, giọng họ nghẹn lại vì xúc động:

"Con gái của mẹ, dĩ nhiên là con về để hưởng phúc rồi."

Sự u uất cuối cùng trong lòng tôi tan biến.

Trên đường đi, tôi đã suy nghĩ rất nhiều: 

Liệu tôi có bị cố ý bỏ rơi không? Liệu gia đình có ghét bỏ vì tôi thêm một miệng ăn không? 

Hay họ tìm tôi về chỉ để bán lấy tiền sính lễ bù đắp cho nhà cửa?

Nếu là như vậy, ý nghĩa của việc tôi trở về là gì.

Bây giờ tôi đã biết, bố mẹ tôi chỉ muốn tôi hưởng phúc.