Tôi Không Muốn Làm Con Rối Nữa

Chương 2



Đến nước này rồi mà cô ta vẫn chưa hiểu ra, vẫn chỉ biết so đo với tôi.

Dì lạnh lùng đáp:

“Vì Ngọc Mãn đã có hôn phu, không cần phải đi nữa.”

Đúng vậy. Những buổi "xem mắt" mà Ngọc Kiều đang đi, tôi cũng từng đi qua.

Nhưng Ngọc Kiều rõ ràng chỉ nghe lọt nửa câu đầu.

Có lẽ, chính từ câu nói đó, cô ta bắt đầu để mắt đến Hứa Tùng Sơn.

Nhà họ Chân và nhà họ Hứa cùng thuộc một tầng lớp, chia đôi nửa giang sơn ở thành phố Dung.

Nửa còn lại là của nhà họ Cố.

Tuy nhiên, sản nghiệp chính của nhà họ Cố đặt ở Kinh thành, còn chi nhánh ở Dung thành chỉ là một công ty con mà thôi.

Dung thành cách Kinh thành chỉ mất hai tiếng lái xe, nhưng địa vị lại khác biệt một trời một vực.

Nhà họ Chân muốn chen chân vào tầng lớp thượng lưu.

Nhà họ Hứa thì muốn ép công ty con của nhà họ Cố rời khỏi Dung thành.

Dù mục tiêu khác nhau, nhưng hai bên lại chung một hướng đi cho nên đã hợp tác với nhau.

Sau nhiều năm đàm phán, cuối cùng cũng đạt được thỏa thuận vào năm ngoái.

Mà hôn ước giữa tôi và Hứa Tùng Sơn chính là cầu nối cho liên minh đó.

Khi tổ chức tiệc đón tiếp Chân Ngọc Kiều, Hứa Tùng Sơn vẫn còn ở nước ngoài.

Lần đầu tiên họ gặp nhau là trong tiệc sinh nhật của tôi.

Hứa Tùng Sơn đã đi công tác nước ngoài suốt một năm, vừa hay về nước đúng vào ngày sinh nhật tôi.

Anh ấy xuất hiện vô cùng rầm rộ, mang theo bộ trang sức trị giá hàng chục triệu tệ mua ở nước ngoài để chúc mừng tôi.

Rõ ràng là muốn thể hiện mức độ coi trọng của anh đối với tôi.

Tôi giả vờ vui mừng nhận lấy, nhẹ nhàng bảo anh đeo lên cho mình.

Bộ trang sức lấp lánh rực rỡ trên cổ tôi, tôi vừa xoay đầu lại đã thấy ánh mắt lấp lánh trong mắt Ngọc Kiều.

Cô ta rụt rè bước tới chào hỏi:

“Chào anh rể…”

Hứa Tùng Sơn chỉ liếc nhìn cô một cái, khách sáo đáp vài câu xã giao rồi thôi giữ đúng lễ nghi, nhưng xa cách lạnh nhạt.

Lúc đó, Hứa Tùng Sơn chắc chắn vẫn chưa để mắt đến cô ta.

Lẽ ra buổi tiệc sinh nhật của tôi sẽ kết thúc trong tiếng trầm trồ chúc tụng “trai tài gái sắc”.

Nhưng đến nửa sau bữa tiệc, Cố Nghiêu người thừa kế tương lai của nhà họ Cố lại gửi đến một món quà…

Ngay lập tức đẩy không khí của buổi tiệc lên đỉnh điểm.

Chuyện giữa tôi và Cố Nghiêu không phải bí mật.

Ở Dung thành, những người nên biết đều đã biết cả rồi.

Tôi từng là một tiểu thư nổi bật trong giới thượng lưu, được dì dắt theo ra vào các buổi tiệc từ khi còn mười mấy tuổi.

Lúc đầu, dì còn khá bảo vệ tôi, không để tôi tiếp xúc với những thứ mà tuổi tôi chưa nên chạm đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng, chỉ cần lợi ích đủ lớn, thì thứ gọi là "giới hạn"… có thể hạ thấp hết lần này đến lần khác.

Dì đưa tôi đến lễ trưởng thành của Cố Nghiêu.

Thật ra tôi không đủ tư cách để tham dự.

Là dì phải nhờ vả khắp nơi, kéo tôi chen chân vào đó.

Cố Nghiêu, khi đó còn rất trẻ, đứng giữa hàng loạt cô gái như đang tuyển phi.

Cuối cùng anh ta chọn tôi.

Trước khi bước vào hội trường, tôi còn tưởng chỉ là đi "làm nền".

Dì tôi kéo tôi lại, nói:

“Dự án của gia đình đang có vấn đề. Nếu không xử lý được, cả công ty có thể phá sản.”

“Chỉ cần để người trong giới thấy con có thể tham gia tiệc trưởng thành của Cố Nghiêu, là sẽ có người chủ động ra tay giúp.”

Tôi tin.

Tôi đến đó mang theo "sứ mệnh cứu cả gia tộc".

Khi Cố Nghiêu chọn tôi để vào phòng riêng, tôi bất ngờ… rồi phấn khích.

Tôi nghĩ, đây là cơ hội quá tốt.

Tôi bắt đầu kể về bản thân, về công ty của gia đình.

Tôi thao thao bất tuyệt, vô cùng háo hức.

Cho đến khi — anh ta đè tôi xuống.

Gương mặt anh ta lạnh tanh.

Không có dịu dàng, không có hỏi han, không cho tôi lựa chọn.

Anh ta chiếm đoạt tôi, còn tôi thì đau đến phát run.

Nhưng tôi không dám phản kháng.

Ngay cả nước mắt cũng chỉ dám mượn tiếng rên đau để che giấu.

Chính lúc đó tôi mới nhận ra...

Lễ trưởng thành, lễ trưởng thành…

Tôi chính là món quà của bữa tiệc ấy.

Sau đêm hôm đó, ba nuôi nhận được từ nhà họ Cố một mảnh đất vàng.

Về sau, trên mảnh đất đó, mọc lên khu biệt thự xa hoa nhất Dung thành.

Để "bù đắp" cho tôi, ông ta bảo tôi chọn một căn trong khu ấy bất kỳ căn nào tôi thích.

Vì thế, khi Chân Ngọc Kiều vừa khóc vừa kể rằng, cha mẹ nuôi cô ta muốn gả cô cho một gã đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, chỉ để đổi lấy sính lễ cho đứa em trai,

Tôi thật sự… chẳng cảm thấy gì cả.

Không chỉ người nghèo, người giàu cũng bán con gái.

Khác chăng chỉ là giá bán cao hơn một chút mà thôi.

Thậm chí có những cô con gái, đến c.h.ế.t vẫn phải làm trâu làm ngựa cho cái nhà đã bán rẻ mình, giống như dì tôi vậy.

Căn phòng lớn nhất nhà này mà dì vẫn giữ được, dù đã gả chồng là vì chính bà ta đánh đổi bằng “năng lực” của mình mà có.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com