Tôi Không Muốn Làm Con Rối Nữa
Hôm đó, mãi đến rất khuya tôi mới được tài xế nhà họ Cố đưa về.
Mẹ nuôi nhìn thấy bộ dạng thảm hại của tôi mới nhận ra… đã có chuyện xảy ra.
Bà lập tức cãi nhau dữ dội với ba nuôi.
Và cũng trong cuộc cãi vã đó, tôi mới biết được chẳng có dự án nào xảy ra vấn đề cả.
Cũng chẳng có nguy cơ phá sản nào hết.
Tất cả chỉ là cái cớ.
Thứ thật sự tồn tại, là lòng tham không đáy của họ, là khát vọng chen chân vào tầng lớp quyền lực nhất.
Tôi suy sụp.
Nhưng người suy sụp hơn cả… là mẹ nuôi.
Bà sống trong nhà họ Chân gần hai mươi năm, đến ngày hôm đó… mới thật sự nhìn thấu gương mặt thật của họ.
Bà cảm thấy không còn mặt mũi nhìn tôi.
Bà dùng cổ phần công ty làm điều kiện, ép ba nuôi phải đưa tôi ra nước ngoài.
Bà muốn bảo vệ tôi.
Cuối cùng, ba nuôi đồng ý.
Một tháng sau, tôi được đưa đi.
Nhưng điều mà ba nuôi không nói với mẹ nuôi, là ông đã đưa tôi… đến bên cạnh Cố Nghiêu.
Cố Nghiêu là miếng bánh thơm ngọt đến mức ông ta không nỡ buông tay.
May mắn thay, tay của Cố Nghiêu không vươn dài đến thế.
Hơn nữa, Cố Nghiêu cũng chẳng hứng thú gì với “lễ trưởng thành” ấy.
Dù cùng học một trường ở nước ngoài, chỉ cần tôi không chủ động, anh ta gần như sẽ không chủ động tiếp cận tôi.
Dì vẫn liên tục gọi điện hỏi han về “tiến triển giữa tôi và Cố Nghiêu”.
Lúc đầu, tôi còn lấy lệ trả lời vài câu.
Sau đó… tôi không bắt máy nữa.
Tôi không còn là con búp bê ngoan ngoãn để dì muốn nói gì cũng được nữa rồi.
Tôi sống bình yên ở nước ngoài suốt bốn năm, chuyên tâm học thứ mình thích thiết kế thời trang.
Đó là khoảng thời gian hiếm hoi tôi được thực sự thư thả, là chính mình.
Tốt nghiệp xong, tôi định ở lại, tìm một công việc nhỏ làm thợ may.
Nhưng khi nghe tin mẹ nuôi tự sát vì trầm cảm…
Tôi buông bỏ tất cả và trở về nước.
Chỉ cần về nước, tôi lập tức trở lại thành cá nằm trên thớt, để người ta tùy ý mổ xẻ.
Ba nuôi và dì luôn có cách bắt tôi sống theo đúng ý họ.
Sau khi mẹ nuôi dần hồi phục, dì lại bắt đầu dắt tôi đi hết buổi "xem mắt" này đến buổi "xem mắt" khác.
Những lời mắng mỏ mà dì từng ném vào mặt Chân Ngọc Kiều, trước đây cũng được dùng để mắng tôi.
Chỉ khác là… da mặt tôi dày hơn cô ta.
Dì cứ mắng, tôi cứ lười biếng nằm đó mặc kệ.
Giới nhà giàu ở Dung thành một thời còn đồn rằng tôi chỉ là một bình hoa rỗng tuếch có sắc không có tài.
Nhưng buổi “xem mắt” cứ nối tiếp nhau không dứt, tôi sớm nhận ra:
Chỉ cần chưa “bán” được tôi ra ngoài, dì sẽ không dừng lại.
Chọn một cậu ấm tầm trung, có khi còn phải nghe lời sắp đặt của ba nuôi và dì cả đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cho đến một hôm, trong một buổi tiệc tại quán bar, tôi gặp lại Cố Nghiêu, vừa mới từ nước ngoài trở về.
Không nghĩ nhiều nữa.
Muốn chơi thì chơi lớn luôn.
Tôi chủ động bước tới bắt chuyện, câu dẫn.
Kể từ cái đêm “trưởng thành” đó, đây là lần duy nhất tôi ra tay trước.
Ngay đêm đó, chúng tôi lên giường.
Và từ ngày hôm sau.
Tôi trở thành bạn gái chính thức của Cố Nghiêu.
Nhìn thấy tôi bám được Cố Nghiêu, ba nuôi và dì mừng như mở cờ trong bụng.
Bọn họ được không ít lợi ích từ mối quan hệ này, từ đó cũng cẩn trọng với tôi, không còn dám sai bảo đủ điều như trước.
Mẹ nuôi cũng được chăm sóc tốt hơn.
Tưởng chừng như mọi thứ đã bắt đầu ổn…
Nhưng đáng tiếc, cái danh “bạn gái” này, tôi chỉ giữ được ba năm.
Ba năm sau, Cố Nghiêu tuyên bố.
Anh ta sẽ đính hôn với thiên kim nhà họ Kiều ở Kinh thành: Kiều Dĩ Mặc.
Nhà họ Chân không so nổi với nhà họ Cố, lại càng không đủ tư cách đắc tội nhà họ Kiều.
Tôi chủ động nói lời chia tay.
Cố Nghiêu không nói gì.
Anh ta bồi thường cho tôi vài tòa nhà, rồi chọn một ngày lành tháng tốt…
Tổ chức lễ đính hôn với Kiều Dĩ Mặc.
Ai cũng nói Cố Nghiêu đá tôi, nhưng họ lại sợ anh ta vẫn còn vương vấn tôi.
Vì vậy, mặc cho dì dẫn tôi đi bao nhiêu buổi “xem mắt”, không còn người đàn ông nào dám nhận tôi nữa.
Cái bóng của Cố Nghiêu vẫn còn phủ lên tôi.
Tôi… thật lòng biết ơn anh vì điều đó.
Tôi “ế” ở Dung thành suốt một năm.
Cho đến khi… Hứa Tùng Sơn tự mình đ.â.m đầu vào.
Nhà họ Chân muốn hợp tác với nhà họ Hứa.
Muốn dựa vào thế lực của họ, bước chân vào giới thượng lưu ở Kinh thành.
Còn nhà họ Hứa thì chỉ muốn một chuyện:
Đẩy lui thế lực nhà họ Cố ra khỏi Dung thành.
Mục tiêu khác nhau, nên sớm muộn gì cũng tan rã.
Tôi nhìn ra điều đó, nên im lặng chấp nhận việc Hứa Tùng Sơn mập mờ qua lại.
Thuận nước đẩy thuyền, tôi đính hôn với anh ta.
Nhưng đến tận bây giờ, anh ta vẫn chưa dám chạm vào tôi.
Tôi đoán là anh vẫn kiêng dè Cố Nghiêu.
Quà sinh nhật năm nay, Cố Nghiêu gửi cho tôi một tượng Phật bằng ngọc.
Kiểu dáng rất bình thường, giá trị không thể nào sánh được với chiếc vòng cổ từng đeo trên cổ tôi.
Nhưng… nó là do Cố Nghiêu tặng.
Thế nên, nó không thể tầm thường.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com